Không chỉ có trên miệng chảy xuống một tia máu đỏ, mà thân thể khổng lồ cao to vạm vỡ cũng bị bức lùi về phía sau mấy bước, để lại trên mặt đất những dấu chân in hằn sâu xuống bên dưới.
Thiết Trụ, tiên giả sơ kỳ Địa Tiên cảnh, từ khi bắt đầu con đường tu tiên đã đi theo phương hướng luyện thể, rèn luyện vô cùng khắc khổ mới có được nhục thân cường hãn, ngay cả tiên thiên hoang thú cấp một cũng có khả năng diệt sát được, vậy mà bây giờ, đối với một tên hậu bối tu vi ngay cả Địa Tiên cũng chưa đặt chân vào không những không có gϊếŧ chết được, bản thân lại bị đẩy lùi lại, thân thể hơi bị phản phệ.
Đến lúc này thì Thiết Trụ không thể không thừa nhận sức mạnh nhục thân của Tinh Hồn vô cùng khủng bố.
“Nhục thân ngươi, làm cách nào khủng bố đến vậy được?”
Thiết Trụ ánh mắt nhìn chằm chằm Tinh Hồn, trong ánh mắt lộ vẻ thèm khát.
Thiết Trụ, thứ hắn truy cầu không phải là tinh thần lực sung mãn, tiên lực thâm hậu, mà là nhục thân cường đại. Hắn muốn trở thành một gã tiên giả có nhục thân đỉnh cấp, bách chiến bách thắng, vô địch thiên hạ.
Hắn đã tìm học rất nhiều phương pháp luyện thể, nhưng phương pháp tu luyện khiến cho thân thể của một gã hậu kỳ Phù Tiên cảnh sánh ngang với tiên giả Linh Tiên cảnh thì chưa từng tồn tại.
Ánh mắt Thiết Trụ nhìn Tinh Hồn như đang nhìn thấy một cái kho tàng vậy, trong mắt lộ ra một tia tham lam.
Hắn đã đoán ra được, Tinh Hồn hẳn là có bí mật, mà bí mật đó phi thường thích hợp với Thiết Trụ hắn.
Nghe câu hỏi của Thiết Trụ, nhiều người đoán được rằng, gia hỏa này cư nhiên muốn moi bí mật luyện thể của Tinh Hồn ra, bất quá không có người nào lên tiếng cả, chỉ lẳng lặng đứng yên một bên quan sát, thậm chí không ít người đang ôm trong lòng suy nghĩ chờ đợi cơ hội chen ngang.
Đối với câu hỏi kia, Tinh Hồn chỉ im lặng, bởi vì hắn nghĩ, câu hỏi này của Thiết Trụ quá mức ngu ngốc.
Loạn Tiên Hải, nắm đấm ai to thì đạo lí là của người đó, nếu như Thiết Trụ đủ mạnh, vậy thì bí mật về nhục thân mà Tinh Hồn luyện thành tự nhiên sẽ thuộc về Thiết Trụ. Chỉ là, trình độ cỡ Thiết Trụ, chưa đủ khiến cho Tinh Hồn chịu nhả xuống phương pháp tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể.
“Không trả lời? Hắc hắc… cho ngươi một cái cơ hội, ngươi lại không muốn, đã vậy thì đừng trách lão tử thủ đoạn độc ác.”
Dứt lời, trên tay Thiết Trụ xuất hiện một thanh trường côn màu bạc, phía hai đầu của trường côn lại có vết cháy xém màu đen, nếu nhìn kỹ thì nhận ra, thì ra vết cháy xém đó là vết máu khô tạo thành.
Chẳng biết là đã có bao nhiêu người bị Thiết Trụ dùng cây côn này gϊếŧ chết mới tạo thành vết máu khó có thể xóa nhòa đó.
“Vốn nghĩ chỉ tốn chút thời gian, nhưng không ngờ ngươi lại có bản lĩnh cỡ này. Được chết dưới Huyết Lâu Côn, ngươi có thể làm vinh dự.”
Thiết Trụ gầm lớn, âm thanh như mãnh hổ gầm vang, trên tay trường côn huy động, không ngừng phát ra âm thanh hủy diệt cuồng bạo.
Cấp bậc của cây côn màu bạc này, chí ít thuộc về cấp bậc pháp bảo linh khí.
Pháp bảo linh khí phi thường thích hợp cho tiên giả Linh Tiên cảnh sử dụng, trong tay tiên giả Linh Tiên cảnh chúng mới có khả năng phát huy ra sức mạnh chân chính.
Tinh Hồn bộc lộ ra nhục thân cường đại, bất quá trong mắt Thiết Trụ, hậu kỳ Phù Tiên cảnh thì vẫn là hậu kỳ Phù Tiên cảnh, chỉ là con kiến hôi trong mắt chân tiên thật sự.
Sử dụng Huyết Lâu Côn, Thiết Trụ không sử dụng đến thủ đoạn mở ra linh khí, vì vậy uy lực chân chính vẫn chưa hoàn toàn được phát huy toàn bộ, bất quá trong suy nghĩ của hắn ta, nhiêu đây đã là đủ để đánh bại Tinh Hồn rồi.
“Người không liên quan cút khỏi đây, đao kiếm không có mắt, chết tự chịu.”
Thiết Trụ không quên cảnh báo những kẻ đứng xung quanh quan sát, dù sao còn vài ngày nữa là Tinh Vương Chiến bắt đầu, Thiết Trụ cũng không muốn tạo thành sự tình quá lớn mà ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân.
“Tiểu mỹ nhân, đợi ta xử lý xong tiểu súc sinh này liền hảo hảo bù đắp cho nàng.” Dĩ nhiên Thiết Trụ tên háo sắc này không có quên mất sau lưng còn có mỹ nhân đang chờ đợi mình.
Nữ nhân gọi là Nhược Tình kia chỉ cười che miệng cười nhạt một tiếng, bất quá nụ cười nhạt này tràn ngập quyến rũ phong tình, khiến cho người ta phải chết mê chết mệt, vì nàng không tiếc hết thảy mọi thứ, dù là tính mạng.
Cảnh báo những người khác xong, Thiết Trụ đôi độc nhãn lại chuyển dời sang Tinh Hồn, cái lưỡi lè ra liếʍ mép, bộ dạng như một con hổ đang thèm khát con mồi ưa thích của mình.
“Tiểu tử, ngươi bản lĩnh không tồi, lão tử lòng dạ không quá hẹp hòi, chỉ cần ngươi đồng ý thả xuống phương pháp luyện thể, quỳ xuống dập đầu tạ lỗi, sau đó tự phế đi tu vi, lão thử sẽ tha cho ngươi một mạng. Bằng không…”
“Bằng không thế nào?”
Tinh Hồn nghiên đầu hỏi.
“Bằng không… hắc hắc…”. Thiết Trụ chỉ cười lạnh, bỗng nhiên thân thể chớp mắt xuất hiện phía trên cao, trường côn chỉ thiên, thân thể chảy xuống một dòng sức mạnh kinh khủng, sau đó hướng trường côn xuống đỉnh đầu của Tinh Hồn mà bổ.
Nếu không tránh được, Tinh Hồn phen này chết chắc, nhất định là rất thê thảm.
Thiết Trụ đã hơi nghiêm túc, dĩ nhiên Tinh Hồn cũng không thể nào lưu lại thực lực, bởi đối phương chính là tiên giả Linh Tiên cảnh, mặc dù chỉ là sơ kỳ cảnh giới, nhưng lực lượng cơ hồ muốn sánh ngang với trung kỳ cảnh giới.
Một vầng hắc quang chợt lóe, trên tay Tinh Hồn bất chợt hiện ra một thanh kiếm cổ xưa mang hơi thở tang thương năm tháng, chính là cổ kiếm Đồ Lục.
Đồng thời điểm, kiếm ý đệ tam trọng dĩ nhiên cũng bộc phát, không gian chợt vang lên âm thanh *oong oong* nghe rất đinh tai nhức óc, kiếm ý đệ tam trọng xuất hiện làm cho một mảnh không gian bị bẻ cong.
Kiếm ý đệ tam trọng có khả năng ảnh hưởng đến lực lượng của tiên giả Linh Tiên cảnh, khi bị kiếm ý gắt gao áp chế, Thiết Trụ cảm giác sức mạnh của mình như bị tiêu tán đi hai phần, nội tâm ngạc nhiên không thôi, tiểu tử trước mắt vậy là lĩnh ngộ được kiếm ý đệ tam trọng.
Bất quá, dù sức mạnh bị giảm đi hai phần, thế nhưng với tám phần lực lượng, Thiết Trụ cho rằng nhiêu đó là đủ để diệt sát được tiểu hỗn đản phía trước rồi.
Huyết Lâu Côn mang theo sức mạnh cuồng bạo từ trên thiên không giáng xuống, uy thế như vạn mã bôn đằng, tầng tầng không gian sụp đổ hủy diệt, nhìn cảnh tượng mà kinh dị, lực lượng cơ hồ đủ quét bay một góc Kỳ Xà thành này.
Tinh Hồn con ngươi co rút, hắn cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo này, nguyên lực vận chuyển, đồng thời Hư Không Chiến Thể lẫn Trấn Ngục Huyền Thể đều bộc phát lực lượng mạnh mẽ nhất.
Cổ kiếm Đồ Lục trong tay huy động, một đạo kiếm quang chém ra, kiếm quang ẩn chứa sức mạnh tàn phá hủy diệt, một cỗ ý chí nghịch lại thương khung chi thượng.
“Trảm Tam Kiếm – Kiếm Nghịch Thương Khung.”
Kiếm quang và côn kích chạm vào nhau, một lần nữa sinh ra sức mạnh tàn phá vô cùng khủng khϊếp, so với lúc hai đạo quyền kình va chạm nhau cơ hồ muốn mạnh hơn gấp hai, gấp ba lần.
Cuồng phong tàn bạo không ngừng càn quét xung quanh, khiến cho một mảnh không gian hóa thành hỗn độn.
Bởi vì uy thế kinh nhân, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
“Chấn động hướng kia, uy lực mạnh mẽ, không lẽ là cao thủ Linh Tiên cảnh xảy ra chiến đấu?”
Bên trong Kỳ Xà thành, bắt đầu có bóng người hướng về vị trí mà Tinh Hồn và Thiết Trụ đang chiến đấu với nhau mà hướng đến.
“Hắc hắc, Loạn Tiên Hải đúng là Loạn Tiên Hải, nơi này quy cũ đúng là không thể dùng được.”
“Địa Ngục giáo sử dụng quy tắc ngăn cấm, nhưng Loạn Tiên Hải đều là những tên điên xem thường quy củ, bất quá cũng muốn xem, rốt cuộc là ai không đặt Địa Ngục giáo vào trong mắt.”
“…”
Lại ở tòa khách điếm, nơi đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường đang nghỉ ngơi, chờ đợi Tinh Vương Chiến chỉ còn vài ngày nữa là bắt đầu.
“Tôn Vân, Tôn Lôi đi đâu hết cả rồi?”
Bên trong khách điếm, một vị trưởng lão hô lớn.
“Bẩm trưởng lão, Tôn Vân, Tôn Lôi từ sáng sớm đã rời khỏi khách điếm, cùng đi với hai người bọn hắn có vài người khác nữa, đến bây giờ vẫn chưa thấy quay trở về.”
Một tên đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường hướng vị trưởng lão kia, thành tâm báo lại tình hình.
“Hừ, Kỳ Xà thành tuy rằng sử dụng quy củ, nhưng chung quy nơi đây vẫn là một góc của Loạn Tiên Hải, quy tắc không hoàn toàn đem vào áp đặt.”
Ngày hôm nay, đám trưởng bối dẫn dắt đám đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường đã có cảnh báo qua cho đám đệ tử biết, thế nhưng không ngờ Tôn Vân lại không đặt mấy câu nhắc nhỏ đó vào tai, nhân lúc bọn họ đi vắng liền rời khỏi khách điếm.
“Không sao cả, để cho bọn hắn chứng kiến một góc Loạn Tiên Hải này, khiến cho bọn chúng mở rộng tầm mắt một chút.”
Tần Trọng trưởng lão ngữ điệu trầm ổn, không quá tức giận vì Tần Trọng coi nhẹ lời cảnh báo của đám trưởng bối bọn họ.
“Tần trưởng lão nói phải, bọn hắn thường ngày tu hành tại Hải đường, được sư môn cưng chiều, cũng nên để bọn hắn biết thế giới này tàn khốc như thế nào.”
Trần y sư bên cạnh Tần trưởng lão chen vào một câu, dĩ nhiên cũng không quá tức giận.
Ngay sau khi Trần y sư nói dứt lời thì bỗng từ phía bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn khiến cho mặt đất rung chuyển nhè nhẹ, mọi người đang ngồi nghỉ ngơi bên trong khách điếm gương mặt khẽ biến.
“Có người trong Kỳ Xà thành giao chiến?”
Một vị trưởng lão Ngân Nguyệt Hải đường mở miệng, dĩ nhiên cảm giác ra được bên trong luồng dư lực kia là do hai vị cao thủ chiến đấu mà đản sinh ra.
“Hay là đi qua bên đó coi thử.” Trần y sư lên tiếng.
“Ta cũng có ý này.” Tần trưởng lão gật đầu, sau đó quay sang nhìn đám đệ tử, nghiêm giọng nói. “Không có sự cho phép của lão phu, tuyệt đối không được rời khỏi đây nửa bước, ai làm trái liền trừng phạt theo quy tắc.”
Dĩ nhiên Kỳ Xà thành có biến động, Tần Trọng trưởng lão liền lo lắng cho đám đệ tử, sợ rằng bọn chúng hiếu kỳ mà cuốn vào trong dòng rắc rối.
Sau khi hạ lệnh xon, Tần Trọng trưởng lão, Trần y sư cùng với không ít vị trưởng lão Ngân Nguyệt Hải đường rời khỏi khách điếm, thi triển thân pháp phi phàm nhanh chóng hướng về phía âm thanh tiếng động mà đi.
Nơi Tinh Hồn và Thiết Trụ đang chiến đấu chẳng mấy chốc có rất đông người tập trung đến.
Trong đám khói bụi, thân thể của Thiết Trụ hiện ra, không ngờ trên thân thể khổng lồ vạm vỡ của hắn lại xuất hiện rất nhiều vết chém, dĩ nhiên đều là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng gì đến thực lực của hắn hắn cả.
Thế nhưng phải biết rằng thân thể Thiết Trụ vô cùng cường hãn, trước đây từng được xưng là kim cương bất hoại, vậy mà bây giờ lại bị Tinh Hồn dùng kiếm làm chảy máu.
“Khốn kiếp, lão tử ghiền nát ngươi.”
Thiết Trụ rống lớn một tiếng, chỉ thấy Huyết Lâu Côn chợt phát ra ánh sáng chói mắt.
Phía sau lưng Thiết Trụ giống như xuất hiện một đầu yêu viên khổng lồ, bất quá chỉ là ảo ảnh, không hoàn toàn ngưng thực, thế nhưng từ đầu yêu viên này tản ra một khí thế rất chi cuồng bạo.
Ảo ảnh yêu viên kia, dĩ nhiên chính là khí linh của Huyết Lâu Côn.
Dần dần Thiết Trụ cảm giác Tinh Hồn càng lúc càng khó đối phó hơn những gì hắn tưởng tượng, vì vậy, Thiết Trụ liền sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ hơn một bậc, đó chính là kích hoạt khí linh của Huyết Lâu Côn, khiến cho sức chiến đấu của hắn càng thêm khủng bố.
“Khai Thiên Tích Địa.”
Thiết Trụ gầm lớn một tiếng, một tay cầm côn, một tay vỗ vào l*иg ngực, ảo ảnh yêu viên sau lưng cũng hành động giống hệt như hắn vậy, tiếng vỗ vô hình tạo thành từng đợt sóng âm công kích, không ngờ khiến cho chiến ý của Thiết Trụ được đẩy cao hơn.
Nhìn đôi mắt của hắn ngập tràn huyết quang hướng về phía Tinh Hồn, một côn lại giáng xuống, uy lực so với lúc trước cơ hồ mạnh hơn gấp ba lần.
Bị kiếm ý đệ tam trọng áp chế, thế nhưng sức mạnh vẫn phi thường mạnh mẽ, một đối thủ rất khó đối phó.
Sau lưng Tinh Hồn, chín không gian động thiên được khai mở, chỉ thấy Tinh Hồn thân thể bao bọc trong ánh hào quang rực rỡ, trông hắn lúc này giống như một tôn kiếm thần trong truyền thuyết, thân thể xuất hiện khí thế phong hoa tuyệt đại không gì sánh được.
Tại không gian động thiên, Không Gian Tiên Phù bị Tinh Hồn dùng thần niệm huy động, sau lưng không gian như bị Tinh Hồn nắm bắt lại, hết thảy đem sức mạnh dồn vào trong kiếm chiêu, kiếm quang chợt lóe, thân thể vũ mỵ xông về phía trước, tựa như một tia chớp.
Âm thanh kim loại va chạm chói tai.
Một cánh tay bay thẳng lên trời, chính là cánh tay của Thiết Trụ, cánh tay hắn dùng để cầm Huyết Lâu Côn, mà Huyết Lâu Côn lúc này cũng đã bị phân thành hai nửa, yêu viên khí linh chém đôi, hào quang dần ảm đạm, cuối cùng trong giây lát hủy diệt.
Vòi máu bắn ra tung tóe, mùi máu tanh lan tỏa trong không gian.
Thiết Trụ, tiên giả Linh Tiên cảnh, thực lực khủng bố, nhục thân cường đại, vậy mà bị một gã tiểu bối chặt xuống một tay, đồng thời linh khí Huyết Lâu Côn cũng theo đó hủy diệt.
Trận này, Thiết Trụ liền đã bại.
Mà đối thủ chiến bại hắn chỉ là một tên hậu kỳ Phù Tiên cảnh.
Thiết Chân nhìn chằm chằm Thiết Trụ, rồi sau đó lại nhìn Tinh Hồn, hắn không rõ bằng cách nào Thiết Trụ lại bị chặt xuống một tay, đồng thời tinh thần như lâm vào ác mộng, thân thể run cầm cập ngã bệch xuống đất.
“Sao có thể…” Thiết Chân miệng lẩm bẩm.
Không gian im lặng đến lạ thường, vạn ánh chú mục nhìn vào gã thanh niên tóc trắng tay cầm cổ kiếm kia tràn đầy sợ hãi, ai nấy trong đầu đều xuất hiện chung một ý nghĩ, rốt cuộc là thế lực nào mà có thể bồi dưỡng ra được một tên đệ tử xuất chúng, một tuyệt thế kỳ tài như thế này?
Phù Tiên chiến Linh Tiên, lại còn giành chiến thắng tuyệt đối, có nằm mơ đi nữa cũng khó mà nhìn thấy được.
Đằng xa nhiều người vừa mới xuất hiện, một trong số đó là những trưởng lão Ngân Nguyệt Hải đường.
Khi bọn họ trông thấy Tinh Hồn, dù đảm lượng vững chắc như Tần Trọng trưởng lão hay là Trần y sư đều không thể tin vào mắt mình được, gương mặt giật giật, biểu lộ thập phần khϊếp sợ.
“Nguyên lai, thực lực của hắn khủng bố như vậy.”
Tần Trọng trưởng lão hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Tinh Hồn nói.
“Xem ra không bị thương khi ở trong bụng của Thiết Giáp Cự Sa, có lẽ là do hắn cố ý làm.”
“Sau khi trở về khách điếm, lập tức tri thông Hải đường điều tra thân phận của người này. Nếu như thích hợp liền thu hắn vào Hải đường làm đệ tử.”
Lúc này Tần Trọng trưởng lão lẫn Trần y sư đều minh bạch được nguyên nhân vì sao bị Thiết Giáp Cự Sa nuốt vào bụng mà không có lấy một chút thương thế nào. Lại chiến lực khủng bố, Tần Trọng trưởng lão trong đầu có ý định muốn chiêu mộ hắn vào Ngân Nguyệt Hải đường.
Chỉ là ý định này của Tần Trọng trưởng lão cơ hồ khó mà thực hiện được.