Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 192: Chỉ là một hạt cát…

Phong Lâm thành, tại phủ thành chủ, bên trong một gian mật thất, thành chủ Phong Lâm thành Nhan Tư đang bế quan tu luyện, chỉ thấy thân thể bỗng run lên, hai hàng chân mày nhíu lại, chậm rãi mở đôi mắt ra, trong ánh mắt lập lòe ánh dị quang.

Nhan Tư đưa bàn tay lên, ngón tay bấm độn, miệng lẩm nhẩm ngôn ngữ kỳ dị.

- Có lẽ đã sắp bắt đầu.

Nhan Tư gẩn mặt nhìn lên trần nhà, chỉ thấy trên đó có rất nhiều hình đồ đằng kỳ dị được vẽ theo kiểu cách cổ xưa với vô số sinh vật được phân theo từng vòng tròn, từ sinh vật đẳng cấp thấp đến sinh vật đẳng cấp cao đồng thời quy tụ lại, phản phất một thái độ triều bái hướng về phía trung tâm, nơi có một gốc cây to lớn thần bí với một sinh vật đang nằm ngủ dưới gốc cây, từ sinh vật tản mát ra cỗ thần uy khiến cho tất cả đối với nó vừa khϊếp sợ vừa tôn kính.

Cách xa Phong Lâm Thành, Thiên Kiếm Tông hàng vạn dặm về phía bắc chính là Kim Lan Quốc giàu có, xa hoa và cực kỳ lộng lẫy.

Tại tòa phủ hoàng tử cao sang tráng lệ, vô số cung tần mỹ nữ cùng với rất nhiều đấng anh tài tụ tập lại. Đệ nhất thiên tài Kim Lan Quốc, Dung gia tam công tử Dung Trần dĩ nhiên cũng có mặt tại buổi yến tiệc này.

- Dung tam thiếu, bổn hoàng tử mời ngươi một ly.

Đứng chính giữa yến tiệc, một gã thanh niên thân mặc tử y long bào, gương mặt tuấn tú nho nhã, gương mặt chữ điền không giận tự uy, cả người phản phất khí tức hạo nhiên chính khí, đứng trong đám đông thiên tài xuất chúng này nhưng không hề bị phai nhạt.

Người thanh niên này chính là một trong những vị hoàng tử Kim Lan Quốc – nhị hoàng tử Kim Sở Ngọc danh tiếng lừng lẫy.

Tuy nhiên Kim Ngọc Sơ đối với Dung Trần thái độ vẫn có chút gì đó khách khí, đứng dậy cầm ly rượu ngọc hướng Dung Trần nói.

Dung Trần lập tức đứng dậy, thái độ rất ung dung tiêu sái, hai tay cầm ly kính lễ Kim Sở Ngọc, cười nói:

- Dung Trần thất lễ, ha ha…

Nhưng ngay sau tiếng cười đó, đột nhiên thái độ trên gương mặt tuấn tú bỗng biến đổi, trong sự hiếu kỳ của nhị hoàng tử, chỉ thấy Dung Trần đột nhiên nhìn về hướng nam.

- Dung tam thiếu, có gì không ổn sao?

Thấy hành động của Dung Trần kỳ lạ, khác hẳn với bình thường, nhị hoàng tử Kim Sở Ngọc chợt hiếu kỳ hỏi.

Dung Trần miệng bỗng nở một nụ cười nhạt, ẩn ẩn một sự bí ẩn, sau đó lại quay sang phía Kim Sở Ngọc, đáp:

- Vừa rồi Dung Trần thất lễ, xin nhị hoàng tử thứ tội.

- Dung tam thiếu không cần như vây, bổn hoàng tử chỉ hiếu kỳ thôi.

Thấy Dung Trần muốn lản tránh câu trả lời, mặc dù nghi hoặc nhưng Kim Sở Ngọc cũng không muốn hỏi sâu thêm, tránh cho Dung Trần cảnh giác. Dù sao, hắn ta đang rất cần Dung Trần trợ giúp.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Thiên Kiếm tông.

Tại Vấn Kiếm Phong, nhìn thấy Dương Thiên Quân ngất đi, mặc dù tính mạng không còn nguy hiểm nữa, nhưng Tần lão vẫn vô cùng tức giận. Tuy rằng lão theo lệnh chủ nhân không được phép nhúng tay vào quá trình tu hành của Dương Thiên Quân, thế nhưng Tần lão trong lòng đặc biệt ưa thích hắn, xem hắn như cháu ruột của mình.

Thế nên, Tần lão vô cùng tức giận, khẽ gầm một tiếng:

- Thằng oắt con, dám khiến tiểu Quân trọng thương, lão tử lấy mạng chó ngươi đền tội.

Tần lão đứng dậy, trên người sát khí nổi lên, thần tiên động nộ thì thiên địa cũng biến sắc, chỉ thấy trên bầu trời Vấn Kiếm Phong gió thổi cuồn cuộn, tựa như bị một sức mạnh khủng khϊếp khoáy động.

Chỉ thấy Tần lão hướng ánh mắt giận dữ nhìn về phía động phủ của Tinh Hồn, chuẩn bị động thủ trả thủ cho Dương Thiên Quân thì đột nhiên từ trong hư không thần bí xuất hiện một đạo khí quang bắn đến thẳng chỗ Tần lão.

Tần lão bỗng phát giác ra, gương mặt biến thành nghiêm trọng cùng khϊếp hãi, tiên lực vội gia trì toàn lực ứng phó với luồng sức mạnh khủng bố kia.

- Là tên khốn nào đánh lén, mau ra mặt cho lão phu.

Tần lão lớn tiếng hét lên, đồng thời giương song thủ về phía trước chống đỡ lại luồng khí quang màu đen huyền từ trên trời giáng xuống.

Chỉ nghe ầm một tiếng, Vấn Kiếm Phong uy nghiêm hùng dũng dựng đứng chỉ thiên lúc này chẳng khác gì một miếng đậu hủ, chỉ trong một cái chớp mắt liền sụp đổ xuống, cứ như vậy liền bị hủy diệt trong phút chốc.

Kinh biến này khiến cho những cao tầng Thiên Kiếm Tông vốn đang bế quang tiềm tu không thể không xuất hiện.

- Vấn Kiếm Phong bị hủy diệt? Rốt cuộc là kẻ nào to gan đến như vậy, không đặt Thiên Kiếm Tông chúng ta ra gì.

Từ nội môn Thiên Kiếm Tông, một giọng nói uy nghiêm bá đạo vang lên.

- Giọng nói đó là của tông chủ? Ông ấy muốn xuất quan.

Tông chủ Thiên Kiếm tông Vô Cực kiếm tiên suốt hai trăm năm trở về trước vẫn luôn một mực bế quan đột phá cảnh giới mới, thế nhưng bởi vì sự việc Vấn Kiếm Phong, thánh địa tu luyện của Thiên Kiếm Tông cư nhiên bị người ta hủy diệt. Chuyện này đã động đến phạm húy của cả Thiên Kiếm Tông.

Thân là tông chủ, Vô Cực kiếm tiên không thể không xuất quan được.

Ngay sau Vô Cực kiếm tiên chính là mấy chục vị đại trưởng lão cùng lúc xuất thế, toàn bộ hướng về phía Vấn Kiếm Phong.

- Vấn Kiếm Phong bị hủy diệt, như vậy Dương Thiên Quân…

- Dương Thiên Quân là tuyệt thế thiên tài, là tương lai của Thiên Kiếm Tông, hắn không thể vẫn lạc được. Mau chóng tiến xuống tìm hắn.

- Rốt cuộc là kẻ nào to gan đến như vậy?

- Dương Thiên Quân không thể ngã xuống như vậy được.

Trong lúc Vô Cực kiếm tiên và rất nhiều người đang lo lắng số phận của Dương Thiên Quân thì đằng sau lưng vô thanh vô tức xuất hiện một bóng người khôi ngô cường tráng đang vác trên vai một gã thanh niên mặc tử y hoa bào.

Đó chính là Tần lão và Dương Thiên Quân, trong khoảng khắc nguy hiểm trí mạng, Tần lão liền thi triển thần thông, nhờ vậy mà thoát được. Tuy nhiên, nhìn sắc mặt Tần lão có vẻ hơi bất ổn, mái tóc cũng hơi tán loạn, giống như vừa mới trải qua một trận chiến.

- Không cần tìm.

Giọng nói Tần lão hơi khàn khàn vang lên. Vô Cực kiếm tiên và những vị trưởng lão khác giật mình, sau đó quay lại nhìn.

Nghĩ đến cũng đúng, Dương Thiên Quân có tuyệt đại cường giả Tần lão âm thầm bảo vệ, làm sao có thể xảy ra chuyện nguy hiểm tính mạng được.

Thở phào một hơi nhẹ lòng, Vô Cực kiếm tiên và những đại trưởng lão đồng loạt hướng Tần lão ôm quyền:

- Bái kiến Tần lão.

- Tham kiến Tần lão đại nhân.

- ………

- Không cần đa lễ.

Tần lão nhẹ nhàng xua tay, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng nâng bọn họ dậy.

- Tạm thời tiểu Quân sẽ do lão phu chăm sóc, đến khi hắn khôi phục trở lại, ta sẽ đem hắn quay lại Thiên Kiếm Tông.

Tần lão nhìn Vô Cực tôn giả, thông báo cho hắn biết một tiếng.

Tuy rằng Vô Cực tôn giả là tông chủ Thiên Kiếm Tông, là trưởng bối của Dương Thiên Quân, thế nhưng đối với Tần lão không dám có ý kiến phản đối gì, lập tức gật đầu đồng ý.

- Như vậy đành làm phiền Tần lão. Có điều Đằng Long Chiến hai trăm năm nữa sẽ diễn ra, hy vọng trước thời điểm Đằng Long Chiến bắt đầu, Tần lão hãy đưa hắn trở về Thiên Kiếm Tông.

- Được.

Trong mắt Tần lão, Đằng Long Chiến chỉ là một việc cỏn con không đáng nhắc đến, nhưng đối với Vô Cực kiếm tiên và Thiên Kiếm Tông thì chính là một cái thiên đại sự kiện không thể bỏ lỡ.

- Đúng rồi, Tần lão, rốt cuộc là kẻ nào to gan dám xuất thủ với Dương Thiên Quân vậy?

Chợt nhớ lại luc trước, Vô Cực kiếm tiên hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó hướng Tần lão hỏi thẳng.

- Chuyện này ngươi không cần để tâm đến.

Vừa nói, Tần lão vừa giơ tay lên, thần niệm khủng bố khẽ động, chỉ thấy từ đống tro tàn, đám đất đá bỗng nhiên chuyển động, theo ý niệm của Tần lão, chỉ trong vài nhịp thở, Vẫn Kiếm Phong đã bị hủy diệt trước đó liền trở lại bình thường, tựa hồ không hề bị xảy ra sự hủy diệt ban nãy.

Thậm chí so với Vẫn Kiếm Phong trước đây, Vẫn Kiếm Phong hiện tại có gì đó rất khác biệt. Đám Vô Cực kiếm tiên cảm nhận rất rõ điều này, nếu như đệ tử tu luyện tại đây, cơ hồ sẽ tiến bộ gấp hai lần so với trước đây.

Làm xong, Tần lão liền lắc nhẹ người thi triển thuấn di, biến mất trước tầm mắt của đám Vô Cực kiếm tiên.

Tần lão quả không hổ là tuyệt đại cường giả, tùy tiện một cái ý niệm liền khôi lại Vấn Kiếm Phong, mà so với Vấn Kiếm Phong trước đây còn muốn lợi hại hơn gấp mấy lần. Một lần nữa, cao tầng Thiên Kiếm Tông đối với Tần lão càng thêm kính sợ.

Một vị đại trưởng lão nhìn Vấn Kiếm Phong mới, sau đó lại nhìn Vô Cực kiếm tiên, hỏi:

- Vấn Kiếm Phong hiện tại vô chủ, chúng ta có nên cho những đệ tử xuất chúng đến đó tu luyện không?

- Mặc dù bản tọa rất muốn làm như vậy, thế nhưng chưa được sự đồng ý của Tần lão, chúng ta không thể tùy tiện được.

Thở dài một tiếng, Vô Cực kiếm tiên lắc đầu trả lời.

- Tạm thời cứ giữ nguyên trạng như vậy, đến khi Dương Thiên Quân trở về rồi nói tiếp.

Nhìn tân Vấn Kiếm Phong, Vô Cực kiếm tiên lại nói tiếp:

- Truyền lệnh của bản tọa, triệu tập toàn bộ trưởng lão đến Thiên Kiếm Đại Điện, trong vòng nửa ngày nếu có bất kỳ ai vắng mặt liền bị giáng chứng, cắt giảm nửa năm phúc lợi.

- Tuân lệnh tông chủ.

Giọng nói của Vô Cực kiếm tiên vô cùng nghiêm túc. Mặc dù Tần lão không muốn nói gì thêm về vụ việc Vấn Kiếm Phong, thế nhưng Vấn Kiếm Phong bị hủy diệt trước mũi như vậy, nếu bị truyền ra ngoài, chẳng phải danh tiếng Thiên Kiếm tông sẽ bị tổn hại sao? Vì vậy, Vô Cực kiếm tiên quyết định phải tra ra chuyện này cho bằng được.

******* Quyển 2: Bách Luyện Thành *********

Xuất hiện bên ngoài Thiên Kiếm Tông, Tần lão đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, thân thể hơi lão đảo, phải dựa vào một gốc cây gần đó mới đứng vững được. Thả Dương Thiên Quân xuống, Tần lão ánh mắt khϊếp sợ cùng nghi hoặc, bàn tay thả long ra, gương mặt cúi xuống nhìn. Chỉ thấy bên trong lòng bàn tay của Tần lão xuất hiện một hạt cát nhỏ bằng một nửa hạt gạo.