Võng Du Mục Sư Nghịch Tập

Chương 70: Trời cao phủ xuống ác ma!

Sau tiếng quát vang trời đó, Chiêu Thần lấy hết tốc lực phóng ra ngoài. Chiến rìu Lotus trên tay huy động hướng về phía bóng ma lưu đày đang lao tới.

Nhắm thẳng vào giữa hai mắt mà chém!

ẦM!

Bóng ma lưu đày căn bản không thể tiếp nhận một kích của Chiêu Thần, tại chỗ vỡ tan xác, khói đen nhanh chóng tản đi.

Chiêu Thần hiểu rõ cơ thể lúc này, ma lực trong người cậu đã mất hết đi theo hệ thống, cảm giác tinh thần có vẻ hư nhược vì bất ngờ trở nên quá yếu. Tuy nhiên, cậu cảm nhận được sức mạnh, sự dẻo dai và tốc độ của mình tăng trên một mảng lớn.

Một bóng ma lưu đày bị hạ không nói lên được điều gì. Xung quanh hàng trăm bóng đen vừa thấy Chiêu Thần vung rìu thì bọn chúng lập tức lao lên.

Tình hình như vậy, Chiêu Thần quát lớn:

- Tôi sẽ mở đường cho ngài thoát ra! Tôi cần không gian để chiến đấu.

Đúng vậy, Karlex theo sát phía sau khiến Chiêu Thần không thể vung rìu thoải mái được, nếu lỡ trúng phải ông ta thì cậu không biết ông ta có thể sống hay không.

Nhắm thẳng về phía trước công phá, bất kì bóng ma lưu đày nào ập tới đều bị Chiêu Thần lạnh lùng chém bỏ, nhanh và chuẩn. Chiến rìu Lotus to nặng trên tay cậu trông giống như một thanh kiếm nhẹ hơn.

ẦM!

ẦM! ẦM!

GẦM!

Không biết bao nhiêu bóng ma lưu đày đã bị Chiêu Thần bổ nát trên con đường xông pha về trước, tuy nhiên dù có nhanh cỡ nào thì cậu vẫn phải xã thân che chở cho Karlex, một đường xông tới hơn nửa giờ, cơ thể cậu lúc này có thật nhiều thương tích, máu đỏ cả thân.

Cho đến khi nhìn thấy phía trước một kẽ hở trống trải, Chiêu Thần không nói nhiều lời mà nhanh như chớp nắm lấy cánh tay Karlex ném ông ta ra ngoài!

Karlex mở to mắt không cách nào tin được. Ông ta cùng với số pháo nặng cả tấn trên lưng như vậy không ngờ bị Chiêu Thần dễ dàng ném đi như một hòn đá nhỏ, xa đến hơn 20m, xuýt chút nữa đã khiến ông trọng thương. Gió mạnh cắt vào mặt nói cho Karlex biết điều này là sự thật.

"Nhưng cũng phải, nhìn cách cậu ta vung chiến rìu Lotus kia kìa". Tim Karlex đập lên thình thịch, ông ta hiểu sự đáng sợ của bóng ma lưu đày này. Trận đường phá vây nửa giờ đi tới đây, số lượng bóng ma đó đã đủ tàn sát một quân đoàn một vạn người.

"Cậu ta thật kinh khủng!"

Càng hiểu rõ sự đáng sợ của nó, Karlex càng khiếp sợ trước sức mạnh của Chiêu Thần.

Karlex không muốn bỏ lỡ cơ hội quý báo này. Trên chiến trường, cách để bày tỏ lòng cảm kích chân thành chính là sử dụng thật tốt cơ hội mà người đó mang lại. Karlex đứng dậy và lấy hết tốc độ chạy đi.

- Cố gắng sống xót nhé chiến binh!

Haaa!

Đáp trả lại lời của ông ta là tiếng gầm hung mãng của Chiêu Thần. Ít nhất trong mắt Karlex, Chiêu Thần chắc chắn là mạo hiểm giả cấp S của một công hội lớn!

Không có Karlex bên cạnh, Chiêu Thần không cần phải bảo vệ ông ta mà bó tay bó chân. Đối diện với vô vàng bóng ma lưu đày từ xung quanh ập tới, Chiêu Thần gầm lớn, hung hăng xoay chiến rìu Lotus một vòng, phát ra tiến gió cuộn mạnh mẽ vô cùng.

Ầm! Ầm! Ầm!

Bóng ma lưu đày xung quanh cậu như bị bão cuốn văng ra xa, đếm không xuể bao nhiêu con đã bị bổ chết.

Hít thở thật sâu để bản thân không đuối sức. Chiêu Thần tựa như một tôn chiến thần đang tả xung hữu đột giữa chiến trường, cậu vung rìu những phát thật nhanh và chuẩn, tay chân kết hợp tung ra những đòn thật mạnh, nhuần nhuyễn vô cùng.

Chiêu Thần cũng không biết khả năng chiến đấu điêu luyện của mình là như thế nào xuất hiện, nó giống như bản năng của cậu vậy. Nhưng cậu không muốn để ý việc đó vì cậu cần phải tập trung tối đa cho trận chiến trước mặt.

Chiêu Thần không vội di chuyển, cậu đã quan sát rất kỹ. Hiện tại tụ tập xung quanh cậu có đến cả nghìn bóng ma lưu đày, như thể bọn chúng muốn xâu xé cậu cho bằng được. Nếu cậu di chuyển lúc này, bọn chúng nhất định sẽ bám theo và mang đến nguy hiểm cho Karlex và binh đoàn trong miệng ông ta.

Ít nhất cũng phải hạ được phân nửa và tìm cách trốn đi! Đây là mục đích của trận này.

Haaa!

Chiêu Thần gầm lên và liên tục vung rìu về phía trước.

Ầm! Ầm!

Bóng ma lưu đày liên tục ập tới, bằng tốc độ và độ cứng rắn của mình, nó không chết sau nhưng cú đá toàn lực của Chiêu Thần mà chỉ khuất phục trước lưỡi rìu Lotus. Nếu không giết được chúng, cậu sẽ bị cắn trả một lần.

Nửa giờ qua đi với thể lực vẫn còn xung mãn, Chiêu Thần lúc này có rất nhiều vết cắt trên người, máu me đỏ khắp.

- Có gì đó rất lạ.

Chiêu Thần nắm chặt Lotus và giữ khoảng cách với đám bóng ma lưu đày. Thời điểm này bọn chúng cũng không như ban đầu điên cuồng cắn xé cậu nữa. Cách tấn công của bóng ma lưu đày có thể dùng hình ảnh cá Pirannha để hình dung. Nhưng hiện tại chúng nhấp nhử và không muốn lao vào.

Có vẻ chúng đã biết tên khổng lồ trước mặt mình rất khó để giết.

Cậu nhận ra điều này. Tuy nhiên điều Chiêu Thần cảm thấy lạ đó là cơ thể của mình. Từ khi bắt đầu cuộc chiến cho đến giờ, ít nhất đã trôi qua hai giờ, và cậu không hề cảm thấy mệt mỏi đuối sức chút nào, dù cho có liên tục vận dụng hết toàn bộ cơ thể. Thậm chí càng đánh càng mạnh và dẻo dai, còn các vết cắt trên người không đến mười phút sẽ lành lại, máu đã đổ ra rất nhiều nhưng cậu vẫn cảm thấy khoẻ vô cùng.

- Mình có phải là con người hay không vậy? Một chủng tộc khác sao?

Đây là điều Chiêu Thần rất muốn biết. Hệ thống lục địa Huyền Bí rất có thể đã biến mất và cậu chỉ là một người thường không có bất kì kỹ năng nào trong người. Bất quá, người thường có khả năng như vậy sao? Xem ra cậu còn rất nhiều điều muốn tìm về thế giới này.

- Mà bọn mày chỉ còn hơn một trăm con thôi nhỉ?

Chiêu Thần mỉm cười, nụ cười tự tin và ngạo mạn vô hình. Kế hoạch ban đầu sẽ trốn khi đám bóng ma lưu đày này vơi bớt và Karlex chạy đủ xa. Nhưng hiện tại kế hoạch sẽ thay đổi, với thể lực còn sung mãn và sức mạnh đang sôi sục trong người. Chiêu Thần không định bỏ qua cho bất cứ bóng ma nào!

- Giết!

Chiêu Thầm gầm lên với chiến rìu Lotus trong tay, cậu lao vào lũ bóng ma như một chiến thần giáng thế. Trên tay chiến rìu Lotus mỗi lần vung xuống đều gặt lấy mạng một con.

Từ ban đầu chật vật ứng phó cho đến lúc này, cậu giết chúng như đang chặt thịt heo một cách dễ dàng. Cậu đã mạnh lên sau trận chiến vừa rồi! Cụ thể mạnh lên bao nhiêu thì không rõ.

Không đến mười phút qua đi, tốc độ của Chiêu Thần đã lấn lướt tất cả. Một trăm con bóng ma lưu đày toàn bộ bị chém chết.

Nhìn khắp chiến trường chỉ còn lại những bộ xương người lắm lem máu.

Lắng nghe tiếng gió đìu hiu của sa mạc. Chiêu Thần âm thầm cầu nguyện. Cậu nghĩ những người này đã chết hẳn. Thế giới này chết rồi có hồi sinh hay không? Có phải là một thế giới võng du bình thường hay không?

Nhìn tình cảnh bản thân nguy hiểm như vậy, trái tim Chiêu Thần co thắt. Cậu lo cho Tây Hạ, không biết cô ấy có giống mình nguy hiểm như vậy không? Cậu không hẳn là yêu Tây Hạ, ngươi con gái chỉ mới gặp vài lần, nhưng ít nhất tình cảm nó gần đến mức đó. Đủ để cậu có thể gánh vác những sóng gió giùm cô. Đã kết hôn trong lục địa Huyền Bí rồi nhỉ? Mặc dù còn chưa có tổ chức đám cưới...

Trong lòng Chiêu Thần lúc này có thật nhiều mối trăn trở.

Đang lúc thở dài một hơi. Chiêu Thần nheo mắt lại. Cậu trông thấy từ những bộ xương nằm rải khắp chiến trường bỗng nhiên bốc lên làn khói tím, không phải khói mà là một vệt sáng màu tím?

Chiêu Thần nắm chặt chiến rìu Lotus, cậu trông thấy những vệt sáng tím này đang bay về phía mình một cách chậm rãi. Những vệt sáng từ các bộ xương quanh chân cậu còn nhanh hơn, Chiêu Thần đưa tay sờ thử nhưng không ngờ chúng xuyên qua cánh tay cậu và bay thẳng vào trong ngực!

Chiêu Thần nhíu mày, tuy không cảm thấy nguy hiểm từ những vệt sáng này nhưng nhìn như vậy không ổn.

Cậu cố ý di chuyển cơ thể và chạy khỏi đây. Chiêu Thần còn nhớ hướng Karlex chỉ mình. Cậu theo hướng đó mà đi. Sự thật là cậu đi đúng hướng khi Karlex có để lại vài quả pháo trên cát để chỉ đường.

Hùuu!

Chiêu Thần mở to mắt ngừng bước, tim cậu đập lên liên hồi khi cảm thấy nguy hiểm chí mạng đang buông xuống. Cậu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn trời cao, cái bầu trời đang bị chín tầng mây đen che phủ.

Ở bên trên tầng mây, lại là một vệt khói đen nhanh như gió bay xuống! Nó dài hơn và cuồn cuộn hơn bóng ma lưu đày gấp năm lần, hơn nữa nó có một đôi mắt dung nham đáng sợ.

Tốc độ của con khói quỷ này nhanh đến đáng sợ. Từ trên bầu trời bay xuống, nó nhắm hướng Chiêu Thần mà đánh tới. Chiêu Thần cắn răng, tay nắm cán rìu, một tay nắm lưỡi rìu làm thành lá chắn đón đỡ.

Ầm!

Chiêu Thần kinh ngạc to mắt nhìn cơ thể nhìn văng lên bay thật xa trên không, hai cánh tay như muốn rụng rời, bên trong cơ thể nhộn nhạo phun ra một bụng máu tươi rồi va người vào tảng đá sau lưng rơi xuống.

- Thật mạnh!

Chiêu Thần ngưng trọng lau đi máu nơi khoé miệng, cảm giác như bị hàng trăm con bò tót húc văng chẳng dễ chịu chút nào. Xương tay cậu đã nứt vỡ nhưng nó đang nhanh chóng nối lại.