Rượu Chàng Tiên

Chương 35: Trường Yên nhận chủ

Thanh âm của Thanh Diệu nguyên bản trong trẻo, còn mang theo vài phần tính khí trẻ con của thiếu niên.

Nhưng giờ phút này thanh âm kia lại mang theo một tia tà khí hung ác, Lộ Tiểu Thiền bò dậy, tiếp tục bỏ chạy.

Xem ra mục tiêu của Tà linh này chính là y!

Thanh Diệu đột nhiên xuất hiện trước mặt Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa đâm vào trong ngực hắn.

"Sư thúc, ngài đây là muốn đi đâu a? Đang cùng đệ tử chơi trốn tìm sao?"

Tâm Lộ Tiểu Thiền liền chìm xuống, lùi về phía sau một bước.

"Ngươi rốt cuộc muốn gì?"

"Sư thúc đoán thử xem."

Thanh Diệu cười, tiến một bước đến gần Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền tiếp tục lùi về sau một bước, y tự nói với mình không cần sợ hãi, không cần sợ hãi.

Bởi vì lão già lừa đảo Côn Ngô kia thời điểm kể cố sự từng nói qua, Tà linh trên thế gian đều dùng sợ hãi làm thức ăn.

Tâm mình nhất định phải bình thản, không du͙© vọиɠ không lo lắng, mới có thể không bị Tà linh xâm chiếm thân thể.

Không có gì phải sợ, Lộ Tiểu Thiền.

"Ta làm sao biết, ngươi muốn cái gì. Ta bình sinh ghét nhất nói chuyện mà nói một nửa, hoặc là ngươi nói cho rõ, ta nếu có thể cho liền cho ngươi, coi như cho chó ăn. Nếu ta không thể cho, vậy ngươi cứ đến cướp thử xem!"

Thanh Diệu thu lại nụ cười, chắp tay sau lưng, đầy hứng thú mà đánh giá biểu tình của Lộ Tiểu Thiền.

"Sư thúc mới vừa rồi còn thấp thỏm lo âu, lúc này thế nhưng lại không có chút sợ hãi nào. Đệ tử... muốn mượn nguyên đan của sư thúc dùng một chút!"

Vừa dứt lời, bàn tay Thanh Diệu liền chạm đến bụng Lộ Tiểu Thiền, trái tim Lộ Tiểu Thiền như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Tất cả phát sinh trong chớp nhoáng, từ bên trong nguyên đan của Lộ Tiểu Thiền, một đạo kiếm khí gào thét mà xông ra, kiếm trận quay cuồng, ánh trăng ác liệt phân tán, che ở trước mặt Lộ Tiểu Thiền.

Thanh Diệu tránh không kịp, bị kiếm trận khóa vào bên trong, toàn thân hắn vặn vẹo giãy dụa, mở to hai mắt: "Chuyện này không thể nào... Chuyện này không thể nào... Ngươi làm sao có thể ngưng tụ được kiếm trận "Phá Nguyệt"!"

Lộ Tiểu Thiền thấy Thanh Diệu bị vây nhốt, liền xoay người bỏ chạy.

Y không tìm được tĩnh thất của Côn Ngô, nhưng lại mơ hồ cảm nhận được một loại linh khí quen thuộc lại mạnh mẽ ngay ở gần đó.

Y lao nhanh về phía đạo linh khí kia, chỉ cần tìm được chủ nhân của linh khí ấy, hắn nhất định có thể ngăn cản Thanh Diệu!

Ai ngờ Thanh Diệu tránh thoát được "Phá Nguyệt", một thân máu me đầm đìa chui ra, té lăn trên mặt đất, tàn bạo nói: "Không nghĩ tới... Ương Thương vậy mà để lại kiếm ý cho y... bất quá nguyên đan của Ly Triệt Quân, ta nhất định muốn rồi!"

Thanh Diệu phóng như bay, Lộ Tiểu Thiền cảm giác được một trận tà phong ập đến từ phía sau, không có thời gian quay đầu lại nhìn.

Ngay lúc Thanh Diệu dự định từ phía sau lưng móc ra nguyên đan của Lộ Tiểu Thiền, một đạo kiếm khí liền lao tới, điên cuồng tuôn trào, kiếm trận mở ra, cũng may Tà linh trong cơ thể Thanh Diệu phản ứng nhanh, cấp tốc rút lui về phía sau.

"Là kiếm trận "Thiên Khuyết"!"

Kiếm trận cấp tốc áp sát, nghiền ép vào trong cơ thể Thanh Diệu.

"A ——" Thanh Diệu phát ra tiếng gào thảm thiết.

Hắn cúi đầu, ôm chặt chính mình, xương cốt phát ra thanh âm khanh khách, hắn ngước cổ, gân xanh nổi lên, trong nháy mắt một luồng khói đen bị ép bay ra.

Lộ Tiểu Thiền rốt cục chạy tới trước đạo linh khí kia, lúc này mới phát giác đó cũng không phải là một người, mà là xương sườn của Trường Yên bị linh đằng quấn quanh.

Luồng khói đen mang đầy tà khí kia lan nhanh đến, Lộ Tiểu Thiền nghe thấy nó đang điên cuồng gào thét.

Đừng sợ, Lộ Tiểu Thiền! Ngươi không thể mãi mãi dựa vào sự bảo vệ của Vô Khích ca ca!

Thế gian vạn vật, đều có linh tính, mượn sức mạnh của chúng, tiêu diệt Tà linh này!

Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt lại, không để tâm đến mảng Tà linh tối đen đang che ngợp trời kia nữa, đem tinh thần của chính mình cùng hết thảy sự vật có linh tính xung quanh liên kết lại với nhau.

Linh quang bao quanh xương sườn Trường Yên run lên, hóa thành vô số tia sáng nhỏ, tiến vào da thịt Lộ Tiểu Thiền, rót vào trong cơ thể y, phảng phất như dòng sông đến từ viễn cổ Hồng Hoang, tràn vào nguyên đan Lộ Tiểu Thiền.

Linh đằng tản ra tứ tán, giống như vòng tay mở rộng, đem xương sườn Trường Yên dâng lên.

Lộ Tiểu Thiền vươn tay nắm lấy nó, trong phút chốc, y phảng phất nghe được nhịp tim đập đến từ viễn cổ của Trường Yên, khát khao phát ra từ nội tâm của nó, cùng với tự tại tiêu sái xuyên phá không gian cao vợi.

Lộ Tiểu Thiền nắm chặt nó, xoay người một cái, một đạo kiếm trận cuối cùng mà Thư Vô Khích lưu lại trong cơ thể y rốt cuộc thuận theo xương sườn Trường Yên, khí thế kinh hồng, cuồn cuộn phóng ra.

Tà linh bị đạo đại trận này đâm cho tứ tán, thời điểm nó ngưng tụ lại lần thứ hai, đã suy yếu cực kỳ.

"Chuyện này không thể nào... Ương Thương coi như lợi hại đến đâu... bản thể không ở đây, chỉ có kiếm ý... làm sao có thể đạt tới uy lực lớn như vậy...."

Lộ Tiểu Thiền nắm thật chặt xương sườn Trường Yên, y phảng phất cảm giác được ý niệm lưu lại của con linh thú trong truyền thuyết này đang vờn quanh y, kiên định bảo vệ y.

Tà linh tự biết không thể cứu vãn, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.

Nó phá tan tầng tầng không gian, xông thẳng ra khỏi Thái Lăng Các, chật vật mà đi.

Thật vất vả chạy khỏi Thái Lăng Các, Tà linh hội tụ thành hình.

Đúng lúc này, một tiếng trêu đùa trong trẻo mà lười biếng vang lên.

"Ôi chao, không nghĩ tới Tà linh ngàn năm cũng có lúc thê thảm như vậy."

Một đạo kiếm trận từ trên trời giáng xuống, khóa chặt lấy nó.

"Thiên... Thiên Thu Điện chủ..."

Từ trên không trung xanh ngát, một nam tử tuấn dật tao nhã tùy ý ngồi trên một thanh tiên kiếm, chống cằm, giống như đang chế giễu mà nhìn nó.

Tà linh run lẩy bẩy, tự biết đại nạn đã đến.

Nam tử nhấc cằm, trò chuyện với nó như đang tán gẫu cùng bạn cũ.

"Thái Lăng Các chính là trọng địa Tiên môn, tuy rằng môn hạ đệ tử không phải cao thủ diệt tà, nhưng tu vi bố trí nơi đó, cỡ như ngươi chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt! Nếu như không phải dụ hoặc cực lớn, ngươi làm sao dám xông vào Thái Lăng Các?"

Tà linh hiểu rõ, nói hay không nói thì nó cũng khó lòng thoát khỏi cảnh bị luyện hóa, dứt khoát không nói một lời.

Thiên Thu Điện chủ cười khẽ, kiếm trận bỗng nhiên biến hóa, Tà linh đột ngột thống khổ đến tột đỉnh.

"Thiên Thu Điện chủ — ngươi dầu gì cũng là Huyền môn chính tông! Muốn luyện hóa liền sảng khoái mà luyện hóa đi!"

Thiên Thu điện chủ cong khóe môi nở nụ cười, ngã người về phía trước: "Huyền môn chính tông? Ngươi đang kể chuyện cười sao? Đám chính tông trong miệng ngươi đều ở ngay trước mặt ta gọi ta là "ma đầu". Ma đầu tự nhiên phải có phong độ của ma đầu, không thể để cái ngoại hiệu này bị tẩy trắng được a!"

Quanh thân Tà linh lúc này như chịu phải cực hình vạn đinh xuyên thấu, rốt cuộc chịu không nổi nữa.

"Ta nói — Ta nói — Côn Ngô tái tạo thân thể Ly Triệt Quân... Ta vốn định thừa dịp Ly Triệt Quân hồ đồ không rõ, lấy đi nguyên đan của y... Nhưng không nghĩ tới Ương Thương để lại kiếm ý trong cơ thể y... Tà linh không thể đến gần..."

Vẻ mặt Thiên Thu Điện chủ trở nên nghiêm túc, hàn ý trong ánh mắt đâm thẳng tới.

"Cả Ly Triệt Quân mà ngươi cũng dám đánh chủ ý? Nói — trừ ngươi ra, còn ai biết được Ly Triệt Quân đã tái tạo thân thể hay không?"

"Ta không biết! Ta không biết! Ngươi mau mau luyện hóa ta đi! Luyện hóa ta đi!" (editor: thấy cũng tội tội:)))

"Ngươi làm thế nào biết được chuyện của Ly Triệt quân! Nói!"

Cổ tay của Thiên Thu Điện chủ hơi chuyển động, kiếm trận khóa lấy Tà linh lần thứ hai biến hóa, từng đạo từng đạo linh khí thay nhau đâm chém vào thân thể Tà linh.

"A — bỏ qua cho ta đi! Ta nói! Ta nói! Là... là Ma quân Lục Lệ sai ta tới...."

Thiên Thu Điện chủ nhắm mắt lại, mi tâm nhíu thẳng thành một đường.

Trong nháy mắt, Tà linh bị luyện hóa, Thiên Thu Điện chủ đứng dậy, ngự kiếm nhảy vào Thái Lăng Các, xuyên qua tầng tầng không gian, tiến vào trung tâm của Thái Lăng Các.

Lúc này, tay Lộ Tiểu Thiền đang cầm xương sườn Trường Yên, tinh thần vẫn cứ căng thẳng không dám thư giãn, chỉ lo Tà linh quay trở lại.

Thiên Thu Điện chủ xé gió mà đến, khoảnh khắc nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền, đồng tử liền run rẩy, dừng ở trước mặt y, thu kiếm vào vỏ.

Lộ Tiểu Thiền bày sẵn trận địa đón địch, y vốn tưởng là Tà linh trở lại, nhưng nhìn thấy linh quang quanh thân Thiên Thu Điện chủ như thác nước tuôn đổ, lưu chuyển nhẹ nhàng mà quấn quýt, khiến người không dời nổi mắt.

"Ngươi... Ngươi là ai?" Lộ Tiểu Thiền mở miệng hỏi.

Đối phương yên lặng nhìn Lộ Tiểu Thiền, trong mắt hoàn toàn là không thể tin nổi.

Một lúc lâu sau, đối phương mới mở miệng nói: "Tại hạ Mạc Thiên Thu, là Điện chủ của Thiên Thu Điện dưới trướng Đông Khư Cảnh Thiên. Không biết các hạ tiên hào là gì?"

Thanh âm tao nhã của hắn rất khác biệt, mang theo một tia lười biếng, lại giống như rượu ngon lâu năm.

"Ta không có tiên hào..."

"Vậy tiểu tiên đồng có tên chứ?"

Mạc Thiên Thu nhìn Lộ Tiểu Thiền, giống như không cách nào nhìn rõ được y, thế nhưng trong ánh mắt lại không hề có ác ý, trái lại mang theo một tia vui sướиɠ cửu biệt trùng phùng.

"Ta gọi là Lộ Tiểu Thiền."

Mạc Thiên Thu nhắm hai mắt lại, thở phào một hơi. Tầm mắt của hắn từ trên mặt Lộ Tiểu Thiền rơi xuống vật trên tay y.

"Không nghĩ tới Trường Yên vậy mà lựa chọn ngươi."

"Có ý gì?"

Mạc Thiên Thu đạm nhiên cười một tiếng, đi đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền, nhẹ nhàng nâng lên đoạn xương sườn kia, cười nói: "Tiểu tiên đồng, chúc mừng ngươi đã có tiên kiếm thuộc về chính mình."

Lộ Tiểu Thiền ngẩn ngơ, cúi đầu xuống: "Cái gì? Tiên kiếm?"

Mạc Thiên Thu nghiêng đầu cười cười: "Không phải ai cũng có thể có được linh cốt của thượng cổ linh thú để chế tạo tiên kiếm. Tiên đồng ngươi tiên duyên không cạn. Chỉ là linh cốt này hiếm có, muốn khai thông nó, không phải là chuyện dễ."

Lộ Tiểu Thiền trong lòng kinh hỉ một trận, y có kiếm của chính mình?

Hơn nữa còn là xương sườn của thượng cổ linh thú!

Y tỉ mỉ sờ nó, chỉ muốn Thư Vô Khích nhanh chóng trở về, đem tin tức tốt này nói cho hắn biết.

"Đa tạ Điện chủ." Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười.

Mạc Thiên Thu dừng một chút, rũ mắt nhẹ giọng nói: "Ngươi không giống như ngàn năm trước."

"Cái gì?" Lộ Tiểu Thiền bước lên phía trước, muốn nghe rõ hơn Mạc Thiên Thu nói gì.

Đúng lúc này, Côn Ngô cưỡi Cửu Diêu quay trở về, bước vào Thái Lăng Các liền nhìn thấy khắp nơi hỗn loạn.

Hắn hoảng sợ vạn phần, hô to tên Lộ Tiểu Thiền.

"Tiểu Thiền! Lộ Tiểu Thiền —— "

"Ta ở đây này! Lão già lừa đảo! Ta ở đây này!"

Côn Ngô nghe tiếng mà đến, thời điểm nhìn thấy Mạc Thiên Thu thì dừng lại một chút, sau đó thấy Lộ Tiểu Thiền bình an vô sự, lúc này mới gõ lên đầu y một cái.

"Nhãi con! Ngươi ở trước mặt khách nhân kêu to cái gì đó!"

Ai là lão già lừa đảo a!

"Kêu to ngươi a!" Lộ Tiểu Thiền sống sót sau tai nạn, nhìn thấy Côn Ngô liền vừa vui vẻ vừa tức giận, "Ngươi chạy đi đâu đó! Ta thiếu chút nữa bị Tà linh móc ra nguyên đan!"

"Ta... Ta trúng kế điệu hổ ly sơn a! Đến Lạc Thủy Giản mới phát hiện bị lừa, lập tức quay trở về. Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi! Không có chuyện gì là tốt rồi!"

Côn Ngô xoay người lại, hướng về Mạc Thiên Thu hành lễ bái tạ: "Đa tạ Thiên Thu Điện chủ cứu giúp! Côn Ngô ghi nhớ trong lòng, ngày khác nếu như...."

Mạc Thiên Thu giơ tay lên, khẽ cười: "Y Tông nói đùa rồi. Đem Tà linh kia hàng phục, là vị tiên đồng này. Tại hạ bất quá là nhặt được tiện nghi, tình cờ luyện hóa nó mà thôi."

"Mặc dù như vậy, nhưng ơn cứu giúp của Điện chủ, Côn Ngô vẫn sẽ ghi nhớ trong lòng."

Mạc Thiên Thu đến gần Côn Ngô, thấp giọng nói: "Côn Ngô, Ma đô đã biết Ly Triệt Quân trở lại. Bên trong nguyên đan của y giấu nghiệp hỏa của Hỗn Độn, Ma đô tất nhiên sẽ đối với nguyên đan của y như hổ rình mồi."

Côn Ngô ngẩng đầu, nhìn Mạc Thiên Thu.

"Ngươi nhìn cái gì? Một ngày là sư phụ, cả đời là sư phụ. Mạc Thiên Thu ta tuy rằng không sánh được với đám Huyền môn chính tông giả tạo kia, thế nhưng chút tùy tâm sở dục này, cũng là sư phụ dạy ta."

Mạc Thiên Thu nghiêng mặt sang, liếc mắt nhìn Lộ Tiểu Thiền.

"Điện chủ nói đùa rồi. Năm đó... năm đó Tiểu Thiền lòng dạ trẻ con, đánh cược thắng Điện chủ, nói giỡn khiến Điện chủ gọi y một tiếng "sư phụ", làm sao có thể xem là thật?"

"Làm sao không thể xem là thật? Nếu ta không có vị sư phụ Tiểu Thiền này, ta đã sớm tẩu hỏa nhập ma, làm sao có được tu vi như bây giờ. Nếu xương sườn Trường Yên đã nhận định y, tiếp tục tu y đạo thì thực lãng phí, hơn nữa cũng chống đỡ không được mơ tưởng của Ma đô đối với nguyên đan của y, không bằng tu kiếm đạo đi."

"Vậy phải làm thế nào cho phải..." Côn Ngô mắt lom lom nhìn Mạc Thiên Thu.

"Ngươi nói nên làm thế nào cho phải?" Mạc Thiên Thu hỏi ngược lại.

Côn Ngô nghĩ thầm, ngoại trừ Thư Vô Khích, còn ai thích hợp để dạy Lộ Tiểu Thiền hơn đâu?

Sau một khắc, Mạc Thiên Thu ôm lấy khóe môi, lui về phía sau một bước, tiêu sái mà ngự kiếm rời đi.

"Thế gian trùng trùng, nhân quả tuần hoàn. Thuận theo tự nhiên, vạn pháp thiên thành."

Thanh âm Mạc Thiên Thu mang theo ý cười càng lúc càng xa.

Côn Ngô thở ra một hơi, Lộ Tiểu Thiền nâng cái xương sườn kia đi đến trước mặt Côn Ngô: "Sư huynh... Ta vì tự vệ... đυ.ng vào nó... Nếu không ngươi đem nó trả về chỗ cũ đi."

Côn Ngô thở dài, lắc đầu: "Xương sườn này, nặng vạn cân. Không phải chủ nhân của nó, ai cũng cầm không nổi nó."

"Cái gì?"

Lộ Tiểu Thiền bối rối.

Vậy tại sao y có thể di chuyển được nó a?

Côn Ngô nhẹ nhàng đem cái xương sườn kia đẩy trở về trong l*иg ngực Lộ Tiểu Thiền: "Ngươi thu lấy đi. Từ nay về sau, nó sẽ là của ngươi."

"Vật... vật trọng yếu thế này liền cho ta? Lão già lừa đảo, ngươi là đang đùa giỡn hay là đầu óc hỏng rồi?"

Gáy Lộ Tiểu Thiền đột nhiên bị Côn Ngô vỗ một cái.

"Ngươi mới đầu óc hỏng rồi!"

"Ngươi dám đánh ta?"

"Đánh ngươi thì làm sao! Gọi Thư Vô Khích đến đánh ta đi!" Côn Ngô vô cùng đau đớn mà nhìn đám tiên thảo bị phá hủy, "Tâm can bảo bối của ta! Cứ như vậy liền không còn nữa rồi!"

Côn Ngô bắt đầu một trận khóc tang mới, Lộ Tiểu Thiền ôm xương sườn đứng ở bên cạnh, trong lòng tính toán xem Côn Ngô có thể khóc mấy ngày.

Mạc Thiên Thu ngự kiếm về tới Thiên Thu Điện.

Cơn gió mạnh lướt qua mặt, sợi tóc lẫn vạt áo đều bay lên, chập trùng đan xen giữa mây ngàn thiên biến vạn hóa.

Hắn vẫn cứ tư thế ấy mà ngồi trên tiên kiếm, cả người lười biếng, ngửa mặt lên cao, một đôi mắt hẹp dài khép hờ, xoay người nhìn về phương hướng Thái Lăng Các cười cười.

Thiên Thu Điện ở tại Đông Khư, từ hơn ngàn năm trước Đông Khư Kiếm Tông nhập ma, thậm chí làm hại thế gian, các đại môn phái dưới trướng Đông Khư Cảnh Thiên đều không nhấc đầu lên nổi, một ít Tiên môn nhỏ bé thậm chí trực tiếp bế phái.

Môn phái dưới trướng Đông Khư đã từng hơn một nghìn, bây giờ chỉ còn lại ít ỏi mười hai.

Trong đó nổi danh nhất, khiến tứ phương Kiếm môn kiêng kỵ nhất, chính là Thiên Thu Điện.

Nó là một toà cung điện dưới lòng đất.

Nghe đồn toà cung điện dưới lòng đất này được xây dựng trên ngực của di hài thượng cổ linh thú Hồng Nguyên, toàn bộ cung điện dưới lòng đất đều được xương sườn của linh thú Hồng Nguyên bao bọc.

Thiên Thu Điện nằm tại Thiên Thu Khư* chính là nơi chôn cất xương cốt của linh thú Hồng Nguyên và gia tộc.

[*khư nghĩa là gò, đồi, bãi.]

Cho nên các đời Thiên Thu Điện chủ cũng được xưng là "Hồng Nguyên lăng chủ", là người trông coi lăng mộ thượng cổ linh thú.

Đại khái bởi vì Đông Khư Kiếm Tông nhập ma khiến cho môn hạ Thiên Thu Khư tăng thêm mấy phần sắc thái tà ma, linh thú Hồng Nguyên trải qua miệng lưỡi thế gian cũng bị tương truyền thành thượng cổ hung thú, không hiểu ra sao liền biến thành "Cùng Tà linh Hỗn Độn gieo vạ cho thương sinh".

Về phần Thiên Thu Điện chủ trông coi lăng mộ, cũng tự nhiên biến thành đại ma đầu.

Mạc Thiên Thu bay đến vùng trời của Thiên Thu Khư, phía dưới là một biển cát trắng tinh mênh mông không lẫn tạp vật, cồn cát chập trùng dưới ánh trăng kéo dài hướng về phương xa.

Mạc Thiên Thu nghiêng mặt sang, một cái búng tay thanh thúy vang lên, thanh âm linh hoạt kỳ ảo bồi hồi dưới ánh trăng, biển cát bỗng nhiên chuyển động, giống như lốc xoáy, hướng xuống phía dưới chảy xuôi, cho đến khi xuất hiện một cửa động.

Mạc Thiên Thu ngự kiếm bay vào, biển cát tinh mịn quanh thân hắn giống như thác nước đổ xuống, dưới ánh trăng phảng chiếu ra vô số ánh sao lấp lánh.

Cửa điện mở ra, sau khi Mạc Thiên Thu tiến vào, lối đi liền bị cát mịn lấp kín, không để lại bất kì vết tích nào.

"Điện chủ, linh thú của ngài có tìm được hay chưa? Sao lại trở về nhanh như vậy?" đệ tử trong điện hướng hắn ôm quyền hành lễ.

"Linh thú không tìm được... bất quá không đáng kể, cuộc sống sau này hẳn là sẽ không nhàm chán nữa."

Mạc Thiên Thu như có thâm ý mà cười, tiện tay cầm lấy nước trà đệ tử dâng lên, uống một hơi cạn sạch.

Hắn về tới phòng ngủ của mình, tiện tay cầm lên một cái hộp.

Mặt trên của cái hộp kia chạm trổ hoa văn trùng điệp phức tạp, Mạc Thiên Thu nhẹ nhàng đẩy một cái, nắp hộp cũng không phải bị nhấc lên, mà là dịch chuyển về một phía.

Trong hộp là một hạt giống trong suốt.

Mạc Thiên Thu chống cằm, khảy khảy hạt giống kia, nghĩ tới một ít chuyện cũ trước đây.

Một ngàn năm trăm năm trước, Mạc Thiên Thu là một trong ba đệ tử nhập thất của Thiên Thu Điện chủ tiền nhiệm.

Vào lúc ba sư huynh đệ bọn họ sắp phá tan cảnh giới "Nhập Thế", sư phụ của bọn họ liền cho bọn họ mỗi người một cái hộp gấm, nói cho bọn họ biết pháp môn để phá tan cảnh giới "Nhập Thế" ở trong cái hộp này.

Ba người bọn họ nhất định phải mở ra cái hộp của từng người, có thể làm hỏng khóa, nhưng không thể phá hư cái hộp.

Khóa này tên là "Khóa Vạn Tượng", nghe đâu mỗi cái khóa chỉ to bằng ngón cái nhưng lại ẩn giấu tới ba trăm sáu mươi cơ quan, bảy trăm hai mươi huyền môn trận pháp, biến hóa khôn cùng.

Có thể nói mỗi cái khóa là một thế giới.

Sư huynh đệ ba người kể cả tôi tớ, đệ tử dưới trướng đều nghĩ mọi biện pháp để mở ra cái khóa này.

Bọn họ đưa chân khí thăm dò vào bên trong khóa, nỗ lực đem đầu khóa cạy ra, lại bị cơ quan xảo diệu bên trong cản trở, có người mượn tới thần binh quyết tâm đem khóa bổ ra, thậm chí nghiên cứu cả thuật kỳ môn cơ quan, nhưng cuối cùng không đạt được kết quả gì.

Đại sư huynh của Mạc Thiên Thu dùng nguyên thần tiến vào khóa, muốn phá giải cơ quan trong đó, lại không ngờ rằng bản thân bị nhốt luôn vào trong kỳ môn trận của khóa. Mà nhị sư huynh của Mạc Thiên Thu lấy kiếm trận tiến vào khóa, bị kiếm trận phản phệ dẫn đến trọng thương.

Hắn ngày đêm suy tư, nhốt mình trong tĩnh thất, không ăn không uống, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được cách mở "Khóa Vạn Tượng" để lấy pháp môn. Loại cảm giác dốc hết tâm trí cùng hết thảy trăm phương ngàn kế nhưng vẫn không thành công đã hành hạ hắn, cũng dày vò hắn, hắn càng chấp nhất thì càng thống khổ.

Mãi đến tận một ngày nọ, hắn nghe thấy bên ngoài tĩnh thất vang lên thanh âm của đủ loại bình sứ lọ sành khẽ chạm vào nhau phát ra, giống như một giọt sương hoa rơi xuống vũng nước sôi trào, khiến hắn đột nhiên tỉnh táo trở lại.