Dịch: Shun
Vương Trạch Hằng liền cười khổ: “Làm gì có chuyện đó. Nơi ở của các ngươi là khu tiêu chuẩn khách sạn ba sao đấy. Nơi này vẫn thường đón tiếp những nhân vật quan trọng, đương nhiên không thể xây dựng những nơi ở tạm bợ rồi… Ngươi cũng không nên trách người vừa rồi. Vì mấy ngày hôm nay chúng ta tới trễ, rồi bên ngoài còn có lời đồn rằng Cung Diệp Vũ đang bị vây khốn tại ảo giới Thành Phố Vàng của nước Mỹ, nên gần đây thường xuyên có linh hồn của quốc gia khác lấy cớ chúng ta tới trễ để tới đây kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Vì phải giữ quan hệ quốc tế mà người đóng ở đây chẳng thể làm gì, chỉ có thể nhịn đám kia. Còn vị kia là người đã đóng giữ ở đây hơn mười năm, là một quân nhân làm việc rất nghiêm túc.”
Bùi Kiêu khẽ cười: “Ừ, ta cũng tin hắn là một quân nhân mẫu mực. Nhưng ngươi vừa nói có linh hồn của quốc gia khác tới đây kɧıêυ ҡɧí©ɧ à? Chuyện này là thế nào?”
Vẻ cười khổ của Vương Trạch Hằng càng thêm sâu, hắn vừa thở dài vừa nói: “Còn lý do nào khác ngoài việc hai cường giả Chân Ma cấp còn lại đều đã đến. Bọn họ đều là người da trắng, so ra thì người da vàng chúng ta chỉ có một mình Cung Diệp Vũ là cường giả Chân Ma cấp. Tuy Cung Diệp Vũ được xưng là người mạnh nhất thế giới, nhưng hai người còn lại dường như vẫn ngầm không chịu phục. Hơn nữa, về số lượng thì hai vẫn lớn hơn một, nên người da trắng vẫn luôn cho là bọn họ mạnh hơn chúng ta rất nhiều, mà lần này Cung Diệp Vũ lại không rõ tung tích, thế nên khó tránh khỏi... Đúng rồi, ta còn chưa công bố việc của ngươi đâu.”
Vẻ tươi cười của Bùi Kiêu biến mất. Hắn cau mày một lúc, sau đó bỗng lại cười rồi nói: “Không sao, chưa thông báo thì đừng thông báo nữa. Đến chiều nay thì bọn họ cũng sẽ biết cả thôi... Đi nào! Trước hết hãy đưa bọn ta đến nơi tá túc đã. Chẳng phải buổi chiều sẽ tổ chức thảo luận tại phòng hội nghị sao? Chúng ta đến quá đúng lúc đấy nhỉ.”
Thật ra, từ khi Bùi Kiêu tiến vào giới linh hồn đến nay, hắn đã thấy được một vài khía cạnh của nó. Ví dụ như những vấn đề liên quan tới chủng tộc… Thật ra, đừng thấy những quốc gia phương tây và người da trắng luôn miệng nói những điều hoa mĩ, cái gì tự do, cái gì dân chủ, cái gì không kì thị chủng tộc gì gì đó, nguyên nhân chính là vì bọn họ vẫn đang đứng ở vị trí đỉnh cao của thế giới. Dù là quân sự, khoa học kỹ thuật hay văn hóa thì cũng đều được người da trắng dẫn dắt thế giới. Tuy chẳng vui vẻ gì, nhưng đây đúng là sự thật của thế giới.
Mà tại giới linh hồn, số lượng linh hồn của người da trắng cũng là nhiều nhất! Dù là Tự Do Linh Hồn bình thường hay Tránh thoát Giả, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, hay thậm chí là linh hồn đặc thù thì người da trắng cũng đều nhiều nhất. Nhưng lại có một điều chắc chắn khiến bọn họ vô cùng tức giận, đó là danh hiệu người mạnh nhất thế giới lại nằm trong tay một người da vàng! Đó chẳng phải là người kia tự phong, mà thật sự là hắn đã đánh để lấy được danh hiệu người mạnh nhất thế giới. Đó chẳng khác nào một cái tát thật mạnh vào thể diện của người da trắng! Chính vì vậy mà bọn họ mới thường có thái độ thù địch với Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, thậm chí là với người da vàng. Điều này Bùi Kiêu đã nhận ra được từ chuyến đi nước Pháp vừa rồi. Nếu nói là bọn họ căm hận Cung Diệp Vũ, chẳng bằng nói rằng người da trắng oán hận vì ưu thế của mình bị lấy mất. Nỗi oán hận này cơ bản là không thể giải quyết được hoàn toàn, dù là hoàn toàn đánh phục bọn họ cũng không thể giải quyết được. Trừ khi Cung Diệp Vũ mất bị vị trí người mạnh nhất thế giới, hoặc là lại xuất hiện thêm một cường giả mạnh hơn bọn họ, để bọn họ hiểu được rằng: ‘không có chủng tộc nào là ưu tú nhất’. Vậy mới có thể giải quyết được mọi chuyện. Khi Bùi Kiêu đang nghe nói có Tự Do Linh Hồn của quốc gia khác tới nơi này kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì hắn đã âm thầm đưa ra quyết định của mình.
Sau đó, Vương Trạch Hằng dẫn đám hơn một trăm linh hồn này đi tới nơi ở. Quả nhiên, nơi này đúng là được xây dựng theo kiểu một khác sạn, cả nội thất và vật dụng đều rất đầy đủ, đúng là so với khách sạn ba sao bình thường còn tốt hơn một chút, tất cả đều hài lòng với việc ở lại nơi này. Sau đó là công việc phân chia phòng của bọn Dương Húc Quang. Bùi Kiêu chẳng quan tâm tới việc này, hắn bỏ đi tìm Trương Hằng và Dương Đỉnh Thiên.
Vài ngày trước, Trương Hằng và Dương Đỉnh Thiên đã gặp mặt nhau. Dương Đỉnh Thiên cũng biết Trương Hằng là một tên linh hồn đặc thù như mình, và có thể sẽ là một thành viên của đoàn đội trong tương lai, thế nên hắn cũng không làm bộ lạnh lùng gì với Trương Hằng. Mà Trương Hằng lại vốn là một người có tính tình rất cởi mở, vậy là chẳng mấy chốc hai người đã khá thân quen. Tuy Trương Hằng còn chưa phát hiện ra được năng lực đặc thù của mình như Dương Đỉnh Thiên, có điều tính cách của hắn lại rất không câu nệ, vậy nên chưa biết thì chưa biết cũng không sao. Những ngày qua, hắn vẫn luôn nghiên cứu một thanh Thiên Sinh Vũ Khí... một thanh trường cung có tên là Lưu Phong.
Lúc Bùi Kiêu đưa Trương Hằng về đến Bắc Kinh, hắn liền lôi tất cả Thiên Sinh vũ Khí trên người mình ra cho Trương Hằng chọn lựa. Không ngờ Trương Hằng lại chọn cây trường cùng này. Theo lời giải thích của Trương Hằng, nhờ có việc ở trong núi nhiều năm, nên tốt xấu gì thì hắn cũng đã học được bộ kỹ thuật cung tên của dân xóm núi. Tuy ngày nay thì người dân xóm núi cũng đã đều dùng súng hỏa mai để đi săn, những cũng còn có những tay thợ săn già lão luyện tự chế cung bằng trúc để đi săn. Những lúc rảnh rỗi, Trương Hằng thường hay đi theo những lão thợ săn già này luyện cung. Tuy không dám nói bắn bách phát bách trúng nhưng ít nhất thì hắn cũng dùng cung thành thao hơn hẳn các loại vũ khí lạnh khác.
Lúc này, hai người đang theo Bùi Kiêu đi vào phòng của hắn. Sau khi đã yên vị rồi, Bùi Kiêu mới nói với hai người: “Trong hội nghị chiều nay, nếu đám người da trắng có ý định làm khó dễ chúng ta, thì ta định sẽ đại náo một trận. Bằng không thì người da trắng sẽ xem thường lực lượng của chúng ta, sau này bọn họ sẽ lại càng thêm ngạo mạn, cho rằng ngoài Cung Diệp Vũ ra thì tất cả chúng ta đều là hạng tôm tép hết. Nếu có đánh nhau thật, Dương Đỉnh Thiên, ta hi vọng ngươi có thể chú ý bảo vệ Trương Hằng một chút.”
Tuy có hơi ngẩn ra vì bất ngờ, nhưng Dương Đỉnh Thiên vẫn bình tĩnh gật đầu, hứa sẽ để tâm tới chuyện này. Trương Hằng ở bên cạnh nghe vậy vội vàng nói: “Thật à? Ngươi chuẩn bị chiều nay đánh nhau à? Lại nói đến đây, ta còn từng thấy linh hồn hay quỷ quái chiến đâu bao giờ. Tình hình sẽ như thế nào nhỉ? Có phải là Thiên Sinh Vũ Khí bay đầy trời như pháp bảo (1) không? Hay là kiểu như bùa chú, ma pháp bắn khắp nơi?”
Bùi Kiêu lập tức cảm thấy có chút dở khóc dở cười: “Chính ngươi cũng có Thiên Sinh Vũ Khí đó thôi! Ngươi cảm thấy chiến đấu của linh hồn thể sẽ là dạng gì? Hay là ngươi thử dùng cây cung này để ném người xem có thành pháp bảo bay đầy trời được hay không!”
Trương Hằng lập tức phản bác ngay: “Nhưng đó là vì ta là người mới! Ngươi có hiểu không? Cho dù ta có pháp bảo hay là pháp thuật thật đi nữa thì cũng chẳng đánh thắng nổi những tay lão luyện lâu năm. Nhưng ngươi thì phải khác chứ! Ngươi là cường giả Chân Ma cấp cơ mà, làm sao có thể so sánh với ta được? Phương thức công kích của ngươi chắc chắn là không giống bọn ta đúng không?”
Bùi Kiêu bất lực vỗ vai Trương Hằng rồi nói: “Liệu có gì khác được chứ? Sau này ngươi đi tới bước của ta lúc này thì tự nhiên sẽ hiểu... Dương Đỉnh Thiên, vậy là ta xin giao sự an nguy của Trương Hằng cho ngươi đấy. Đến lúc đó chắc chắn ta sẽ phá thật lớn! Không thể không cho đám da trắng này một cái bạt tai thật mạnh rồi!”
Trên thực tế, cùng lúc đó, tại vài chỗ khác trên đảo, cũng đang có nhiều đoàn đội của các quốc gia khác nhau lên kế hoạch hạ uy phong của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc. Bọn họ muốn thừa dịp phe mình có tới hai cường giả Chân Ma cấp, còn Kẻ Đứng Đầu Thế Giới của đối phương thì lại không có mặt, đúng là một cơ hội rất tốt để cho Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc một cái bạt tai thật nhớ đời!
Và như vậy, dưới sự mong đợi của rất nhiều người, vào lúc ba giờ chiều, hơn một trăm người bọn Bùi Kiêu cùng đi đến đỉnh một ngọn núi nằm ở trung tâm của hòn đảo. Tại đó chỉ có duy nhất một tòa kiến trúc rất bề thế, tuy chỉ có khoảng hơn mười tầng lầu, nhưng bề rộng thì lại tới cỡ nửa sân bóng lớn, nhìn qua dường như không giống một tòa nhà, mà lại có phần giống như một quả núi nhỏ. Bên cạnh tòa nhà là rất nhiều các công sự phòng ngự, bên trong đầy những súng máy, tháp canh, rồi cả giàn pháo đất đối đất, đất đối không đủ loại, làm người ta có cảm giác như nơi này là một sở huy ở tiền tuyến vậy.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên công tác trong tòa nhà, bọn Bùi Kiêu được đưa vào bên trong. Tại lầu hai của tòa nhà này có phòng hội nghị dành riêng để tổ chức cuộc thảo luận về bố trí phòng ngự của tổ chức linh hồn mười bảy nước. Lúc hơn trăm người bọn Bùi Kiêu vào đến phòng họp thì mới phát hiện bên trong ngồi đầy ắp người. Lập tức, gần hai, ba nghìn linh hồn có mặt trong hội trường đồng loạt quay lại nhìn chằm chằm cả đám, chỉ vậy đã là một áp lực rất lớn! Tổ chức linh hồn của mọi quốc gi đều đã đến đủ! Tất cả dường như đều muốn hạ uy phong của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc ngay từ lúc bọn họ vào cửa.
Bùi Kiêu cười khẩy một tiếng, một luồng sáng màu vàng kim bắn ra từ trong mắt của hắn. Lập tức, một cây rìu màu vàng kim khổng lồ dài tời 10m xuất hiện trên mặt đất, rồi chưa tới hai, ba giây sau, cây rìu khổng lồ đã biến thành một quái vật đầu bò thân người cao hơn 10m, một cỗ khí thế phẫn nộ điên cuồng quét ra bốn phía.
Trường khí thế bao dung của Bùi Kiêu cũng không chịu để bị tụt lại phía sau, cũng lập tức theo sau trường khí thế phẫn nộ tràn ra xung quanh. Mặc dù không có tác dụng làm suy yếu đối phương, nhưng nếu chỉ tính riêng về áp lực thì trường khí thế bao dung còn mạnh hơn cả trường khí thế phẫn nộ. Một đợt quét qua như vậy, đã rất nhiều Tự Do Linh Hồn ở gần đó không thể ngồi thẳng được nữa, thậm chí rất nhiều người còn run rẩy toàn thân.
“Ai?!”
“Khi đội ngũ của chúng ta còn chưa tới nơi, ai đã chạy tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ tại nơi quân đội của chúng ta đóng giữ!”
“Bước ra đây cho lão tử! Để lão tử xé xác nó ra!”
Lời bình:
Một trận chiến "chào sân" dường như là điều không thể tránh khỏi! Liệu Bùi Kiêu có phải một mình chống lại cả hai cường giả Chân Ma cấp da trắng? Đón đọcTử Vong Khai Đoan được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm
Chú thích:
1. Pháp bảo: bảo vật của người tu tiên