Tử Vong Khai Đoan

Quyển 2 - Chương 6-1: Đao của ta! Đạo của ta! (1)

Quỷ quái Ma Vương cấp!

Hai con quỷ quái Ma Vương cấp!

Bất kể là tay mơ mới gia nhập giới linh hồn như Bùi Kiêu hay là những tư thâm giả đã có nhiều kinh nghiệm cũng vậy, chưa từng có ai thấy qua loại quỷ quái ở đẳng cấp này, thậm chí là nghe tiếng cũng chưa từng. Thế mà giờ phút này bọn hắn lại phải đối mặt với hai con quỷ quái Ma Vương cấp cùng một lúc... một con Ngưu Đầu , một con Mã Diện!

Cả đám đều “trợn mắt há mồm” nhìn về phía xa xôi ngoài kia, cái nơi đã phát ra tiếng ngựa hí cùng bò rống. Tuy bọn họ không cảm nhận được gì, nhưng dường như ai cũng có thể nhìn thấy tận mắt một con bò lớn và một con ngựa to đang đứng cạnh nhau gào thét... Nghe qua thì có vẻ rất khôi hài, nhưng chỉ có những ai đã từng tận mắt nhìn thấy Ngưu Đầu Mã Diện thì mới biết hai loại quỷ quái này khủng bố đến mức nào. Nhất là lúc này chúng còn đạt tới Ma Vương cấp nữa kia!

Lúc này đây, ngay cả Bùi Kiêu cũng đã rơi vào nỗi kinh hoàng chưa từng thấy. Lần trước, khi đối mặt với con Khô Lâu Chân Ma cấp khổng lồ thì hắn cũng đã biết thực lực cực hạn của mình là tới đâu rồi. Chớ có thấy lực lượng lôi điện và thiêu đốt lực lượng lôi điện của hắn hào nhoáng mà cho rằng hắn rất mạnh, cái đó còn phải xem đối thủ của hắn là ai. Trước khi đạt tới Chân Ma cấp thì hắn cơ bản không thể tạo ra được uy hϊếp gì cho quỷ quái Chân Ma cấp! Càng không cần nói tới quỷ quái Ma Vương cấp nữa, dù là người mạnh nhất thế giới hiện nay là Cung Diệp Vũ...

Ở nơi này cũng chỉ có Cung Diệp Vũ là không kinh sợ một chút nào. Hắn vẫn cầm Tử Lôi Đao trong tay một cách vững vàng, chắc chắn, chỉ có sắc mặt hơi lo lắng: “Không cứu được Lý Vân Kỳ! Đúng là quỷ quái Ma Vương cấp thật rồi. Chỉ dùng một tia chấp niệm để tạo thành ảo ảnh mà trúng một kích Tử Lôi Đao vẫn không tiêu tán, đã vậy còn có thể dùng lực cưỡng ép cướp đi Lý Vân Kỳ...”

Sau khi nghe những lời bình tĩnh của Cung Diệp Vũ thì những người còn lại cũng dần tỉnh táo lại tinh thần từ trong cơn chấn động, sợ hãi vừa rồi. Ngoài trừ Bùi Kiêu ra, những người còn lại đều nhìn về phía Cung Diệp Vũ với vẻ mặt phức tạp. Mà Bùi Kiêu thì sau khi sửng sốt một lúc, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi Dương Húc Quang ở bên cạnh: “ Vậy là thế nào? Người thứ mười lăm biến mất tên là Lý Vân Kỳ sao? Biến mất rồi thì làm sao mà cứu được nữa?”

Vẻ mặt của Dương Húc Quang cũng vô cùng phức tạp. Hắn nhẹ lắc đầu nói: “Tránh Thoát Giả như chúng ta... a, ngươi còn là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả nữa, chúng ta hoàn toàn khác với đám Tự Do Linh Hồn kia. Chấp niệm của bản thân chúng ta bền vững hơn nhiều bọn hắn, không chỉ hơn về số lượng mà còn hơn cả về chất lượng nữa! Nếu như Tự Do Linh Hồn là đậu hũ thì chúng ta sẽ tương đương với khúc gỗ, và đường nhiên là chấp niệm của linh hồn hay quỷ quái Chân Ma cấp còn mạnh mẽ hơn nữa. Chúng sẽ tương đương với sắt thép, phải gϊếŧ mấy lần thì mới chết... Lý Vân Kỳ cũng vậy, cô ấy là một Tránh Thoát Giả, sẽ không chết dễ như vậy. Nếu muốn gϊếŧ cô ấy thì ngoài cách dùng Thiên Sinh Vũ Khí ra, chỉ có thể dùng vô số tội nghiệt để luyện hóa (1) cô ấy. Vậy nên chắc là cô ấy chưa chết, mà là bị cái phân thân được tạo thành từ một tia chấp niệm của con quỷ quái kia bắt đi.”

Bùi Kiêu càng thấy kì quái hơn, hắn hỏi: “Chấp niệm tạo thành phân thân? Cái bóng đen vừa rồi không phải con Mã Diện Ma Vương cấp à?”

Dương Húc Quang nghe vậy lại cười khổ, vẻ mặt luôn bình thản của hắn cuối cùng cũng đã thoáng hiện lên một chút thiếu kiên nhẫn: “Thực lực của Chân Ma cấp mạnh đến như vậy là vì bọn hắn đã dung hợp được toàn bộ chấp niệm của bản thân vào “nhân” và “đạo” của mình, lại tiếp tục dung hợp vào cỗ ý trí đã luôn quán triệt, vậy nên chấp niệm của họ mới bền chắc, cứng cỏi vô cùng. Thậm chí có thể chia ra một phần chấp niệm tạo thành thứ giống như phân thân của mình vậy, và cái phân thân này chỉ có thể có dưới 10% lực lượng của chủ thể. Nếu cái phân thân này bị hủy diệt thì chủ thể cũng sẽ phải chịu tổn thương mang tính hủy diệt, thậm chí còn có khả năng sẽ rơi thẳng từ Chân Ma cấp xuống Nhập Ma cấp đỉnh phong đấy.”

Bùi Kiêu gật gật đầu, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Lúc trước Bùi Kiêu vẫn luôn từ hỏi tại sao khi mọi người biết có hơn hai chục con quỷ quái Chân Ma cấp, và thậm chí còn có một con Ma Vương cấp thì lại sợ hãi, hoảng loạn đến vậy. Ban đầu Bùi Kiêu cứ nghĩ rằng dù đám quỷ quái kia có lợi hại thế nào thì cũng chỉ cần né chúng ra là được, tại sao lại phải sợ hãi tới vậy? Nhưng giờ thì hắn biết rồi... Hắn đúng thật vẫn chỉ là một tay mơ thôi! Biết quá ít những chuyện liên quan tới giới linh hồn, đến cả chuyện quan trọng như vậy mà cũng không biết. Cũng may mà lần này còn đi cùng bọn Cung Diệp Vũ để tiến vào Phong Đô này. Cho dù sau này hắn muốn tự thành lập một đoàn đội thì những kinh nghiệm này cũng không thể nào thiếu được. Những kinh nghiệm đó đều dùng mạng để đối lấy đó!

“Đã như vậy thì cúng ta mau rời khỏi cái nơi này đi! Con quỷ quái Ma Vương cấp kia mới bị thương một phân thân, chắc sẽ phải mất một thời gian mới phục hồi lại như cũ được đúng không? Chúng ta lợi dụng khoảng thời gian này, nhanh chóng rời khỏi Phong Đô đi thôi.” Nghĩ tới đó, Bùi Kiêu vội vàng nói.

Nhưng khi hắn nói xong thì lại phát hiện mọi người xung quanh đang nhìn về phía mình với ánh mắt quỷ dị, thậm chí trong ánh mắt mấy người còn lộ ra vẻ cảm kích và kỳ vọng nữa. Điều này làm cho Bùi Kiêu cảm thấy thật khó hiểu và kì lạ, tại sao mấy người này lại có biểu cảm khó hiểu như vậy đây?

“Có ai muốn rời khỏi đây sao?” Cung Diệp Vũ bỗng nhiên trầm giọng nói.

Lúc này thì Bùi Kiêu cũng đã phát hiện tình hình có điều gì đó không ổn, hắn lập tức ngậm miệng lại để nghe Cung Diệp Vũ nói tiếp.

Cung Diệp Vũ nhìn nhìn mọi người, rồi thở dài một tiếng nói: “Lần này phải đối mặt với hai con quỷ quái Ma Vương cấp, gần như là trận đánh cầm chắc cái chết. Nên ta cho phép bất cứ ai muốn rời đi, lần này… ta sẽ không ngăn cản!”

Bùi Kiêu nghe đến đó thì đã hiểu rồi… Đúng vậy, Cung Diệp Vũ dường như muốn đi cứu người thứ mười lăm vừa bị bắt đi, nữ Tránh Thoát Giả tên là Lý Vân Kỳ kia! Hắn muốn xông thẳng vào hang ổ của hai con quỷ quái Ma Vương cấp, chém gϊếŧ để cứu cô gái kia về! Trời ạ! Hắn có thể điên cuồng đến như vậy !? Mà nhìn thái độ của những người xung quanh thì dường như trước kia hắn vẫn thường làm những việc tương tự như vậy?

Bùi Kiêu nghe xong thì liền cuống lên, hắn nói lớn: “Đợi một chút đã! Cung Diệp Vũ! Ngươi không muốn sống nữa à? Tuy ngươi là cường giả Chân Ma cấp mạnh nhất thế giới, ta cũng đã tận mắt thấy ngươi gϊếŧ chết một con Đại Thủ Lĩnh Chân Ma cấp chỉ trong hai chiêu, nhưng ngươi phải biết là ngươi đang làm cái gì chứ!”

“Ta biết rõ.” Cung Diệp Vũ nói với thần sắc bình tĩnh. Lúc này đây, hắn đã không còn chút khí phách ngày thường nào nữa, tất cả những gì còn lại chỉ là bình tĩnh và tỉnh táo, giống như một thanh bảo đao đã được cất vào vỏ đao, tất cả mũi nhọn sắc bén đã hoàn toàn được ẩn dấu.

Trong lòng Bùi Kiêu càng lo lắng hơn, hắn vội chạy tới bên cạnh Cung Diệp Vũ, khẽ kéo cổ áo hắn xuống nói: “Ngươi biết cái quái gì! Lý Vân Kỳ kia đã lành ít dữ nhiều rồi! Đó chính là hai mươi con quỷ quái Chân Ma cấp và hai con quỷ quái Ma Vương cấp đấy! Ngươi biết cái quái gì! Ngươi cảm thấy chúng ta có thể gϊếŧ tới để cứu người hay sao? Chúng ta nhét kẽ răng cho bọn chúng còn không đủ! Ngươi muốn tất cả chúng ta đều chết hết có phải không?”

“Ta biết rõ chứ.” Cung Diệp Vũ vẫn giữ nguyên cái biểu cảm bình tĩnh không hợp với hắn chút nào kia, thản nhiên nói như vậy, mặc kệ Bùi Kiêu đang kéo cổ áo mình, hắn vẫn nói chuyện đều đều như vậy.

Bùi Kiêu giờ đã tức giận lắm rồi, hắn gầm lên: “Ngươi thì biết cái quái gì! Nói một câu thật lòng! Cái đoàn đội mười bốn người này, những kẻ khác đều không liên quan tới ta! Vài ngày trước bọn họ và ta còn là người xa lạ, bọn hắn sống hay chết chả liên quan gì đến ta… Nhưng ngươi thì khác! Ngươi đã cứu mạng ta, ngươi đã giúp ta báo thù, ngươi đã giúp ta con mẹ nó nhiều như vậy! Ngươi lại bảo ta giương mắt nhìn ngươi đi chịu chết sao? Ngươi bảo ta sau này phải ăn nói thế nào với Vu Nữ Trần và em gái ta? Nói là ta vì sợ nguy hiểm nên vứt bỏ ân nhân cứu mạng của mình để chạy trốn à? Ngươi đã nghĩ tới vị hôn thê của ngươi chưa? Ngươi…”

“Ta đã nói là ta biết rõ!” Đột nhiên, Cung Diệp Vũ cũng rống lên. Cỗ khí thế bá đạo như khai thiên tích địa đột ngột phủ xuống từng tấc một trên mặt đất. Chỉ thấy Cung Diệp Vũ hất văng cánh tay Bùi Kiêu ra: “Ta biết rõ bọn hắn chỉ là người xa lạ với ngươi, thế nên lần này ta mới kéo ngươi cùng tham gia, hi vọng nhờ đó mà ngươi có thể trở thành đồng bọn của chúng ta… Đáng tiếc là giờ có lẽ đã không được nữa rồi. Ta cũng biết chứ, cái thứ quỷ quái Ma Vương cấp kia chắc chắn không phải thứ chúng ta có thể địch nổi. Ta cũng biết, nếu như ta hoàn toàn tiêu tán thì Vu Nữ Trần chắc chắn sẽ rất đau lòng, chắc chắn sẽ hận ta đến chết. Ta cũng biết, lần này đi nhất định là thập tử vô sinh… Tất cả những điểu này ta đều biết!”

“Nhưng lão đầu tử* đã từng nói với ta: không bao giờ được bỏ qua cơ hội cứu vớt người khác, cho dù đó có là lúc mà bản thân đang chán nản nhất. Hơn nữa, tuy bọn họ chỉ là người xa lạ với ngươi, nhưng lại là đồng bọn của ta! Là đồng bọn đã từng cùng ta kề vai sát cánh chiến đấu! Ta làm sao có thể bỏ rơi bọn hắn đây? Làm sao có thể vì sợ chết mà bỏ rơi bọn hắn đây? Tuyệt đối không!”

“Đây chính là ‘đạo’ của ta đó!”

Cung Diệp Vũ hất văng tay hai tay Bùi Kiêu ra rồi hiên ngang đứng đó, chính khí lẫm liệt, khí phách ngút trời, chính khí và khí phách giao thoa hội tụ, đan xen quấn quýt… Một khắc này, hắn giống như thần tướng hạ phàm!

Cung Diệp Vũ nhìn về những người còn lại nói: “Ta không quan tâm các ngươi đối đãi với ta như thế nào, nhưng ta đều coi các ngươi là đồng bọn! Ta cũng biết mọi người đều chỉ là người bình thường trước khi chết, đều đã trải qua cái qua những thời khắc kinh khủng khi tử vong, vậy nên chúng ta đều sợ chết hơn bất cứ ai khác. Những điều này ta đều biết! Cho nên bây giờ ta chỉ nói một câu thôi: nếu các ngươi muốn thì có thể tùy ý rời khỏi đây, ta chắc chắn sẽ không ngăn trở. Nhưng từ nay về sau, các ngươi sẽ không bao giờ còn là đồng bọn của ta nữa… Còn nếu ai muốn ở lại, vậy thì theo ta đi chết trận đi!” Nói rồi, hắn xoay người, nhằm hướng hai con quỷ quái Ma Vương cấp đi tới.

Mọi người đều nhìn về phía hắn với thần sắc rất phức tạp, chỉ có Dương Húc Quang và Nhậm Trăn “nghĩa vô phản cố”(2) mà đi theo sau Cung Diệp Vũ, còn có một vị trung niên đại thúc cúng theo sat ba người, Bùi Kiêu nhớ vị đại thúc này hình như tên là Lưu Vân. Chỉ bốn người bọn họ, lẻ loi trơ trọi rời khỏi đoàn người, tiến về phía xa xôi.

Bùi Kiêu cuối cùng nhịn không được mà rống lớn lên: “Cung Diệp Vũ! Hiện giờ ta còn chưa thể chết được! Ta còn có mẹ già và em gái phải chăm lo. Ta còn phải quay về Bắc Kinh xem thế giới hiện thực có xảy ra chuyện gì hay không. Ta còn phải… Ta thề với ngươi! Sẽ vĩnh viễn không để Vu Nữ Trần phải chịu bất cứ một tổn thương nào! Vĩnh viễn không…” Nói tới đó, nước mắt Bùi Kiêu đã bắt đầu lăn dài. Đây là một loại cảm giác rất kì lạ! Trước kia, tuy Bùi Kiêu vẫn luôn cảm kích Cung Diệp Vũ cứu mạng mình, còn giúp mình báo thù, nhưng cảm kích cũng vẫn chỉ là cảm kích thôi. Mãi cho tới giờ này, hắn mới biết mình đã coi Cung Diệp Vũ như người anh trai lớn từ lúc nào… Cái con người trung hậu, đáng để phó thác, đáng để kề vai sát cánh đó!

Cung Diệp Vũ ở nơi xa cũng chẳng quay đầu lại, hắn chỉ tùy ý phất phất tay, đồng thời Dương Húc Quang cũng vung một tay lên, tấm bản đồ kia đã được ném tới trước mặt mọi người. Tất cả quỷ dị nhìn lẫn nhau, thậm chí không ai bước lên nhặt tấm bản đồ.

Bùi Kiêu lau nước mắt, hắn nhặt tấm bản đồ dưới đất lên rồi xoay người đi ngược lại hướng đám Cung Diệp Vũ đã đi. Những người còn lại đều không nói một lời, chỉ lặng lẽ theo sau lưng hắn. Từng phút trôi qua, khoảng cách của hai đoàn từng chút được kéo dài ra…

“Đây là cách để ta sống sót sao?”

Dọc theo đường đi, Bùi Kiêu không thể tập trung được vào tấm bản đồ, suy nghĩ trong đầu hắn cứ miên man ngàn vạn. Cảm giác giống như muốn nghĩ cũng không nghĩ ra nổi này có lẽ là những gì thực sự có trong đầu hắn.

“Đúng rồi mà, miễn là sống được! Chẳng phải từ nhỏ đến lớn ta đều sống như vậy đó sao? Khi còn nhỏ, thấy những đứa trẻ khác có quần áo mới, có thể mua truyện tranh, có thể mua xe đồ chơi, chẳng phải ta vẫn có thể nhịn đi đó sao? Rồi lại làm một kẻ yên lặng, ít gây chú ý, rồi lại sống tiếp đó sao?”

“Miễn là còn sống là được mà! Cố gắng thi đỗ đại học, cố gắng đạt thành tích học tập cao, cố gắng hoàn thiện chính mình... chính là vì sau này bước vào xã hội có thể tìm được công việc tốt đó sao. Tất cả điều đó, không phải ta đều làm được đó sao? Sau đó lại yên lặng mà sống, hàng tháng nhận lượng, tìm lấy một cô gái bình thường, không cần phải quá yêu để kết hôn, sinh con. Rồi chờ nó lớn lên, ta thì già đi... Không phải ta vẫn luôn như vậy đó sao? Ta không phải một kẻ vô cùng thu mình hay sao?”

“Nhưng! Nhưng mà... vì sao hắn lại có thể sống tự do, tự tại đến như vậy? Vì sao hắn có thể sống vui vẻ đến như vậy! Vì sao hắn có thể luôn để cho tâm trạng dẫn lối cho hành động của mình? Muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, muốn chửi thì chửi, muốn tức giận thì tức giận. Người như vậy... phương pháp sống như vậy...”

“Ơn cứu mạng sao? Không đủ, còn có hành động giúp ta báo thù nữa, còn có bộ dạng tươi cười nhăn nhở và hành động...”

“Không phải đã nói là muốn bản tâm thông suốt sao? Nhưng cái gì là bản tâm? Cái gì là du͙© vọиɠ? Ta muốn được cùng hắn vai kề vai, dù là đi chịu chết... Đây là bản tâm hay là du͙© vọиɠ?”

“Ta... luôn muốn sống sót như vậy sao? Thế thì cứ thu mình như vậy đi, ít thể hiện bản thân, không dính tới những điều nguy hiểm, cũng không làm người dẫn đầu, cứ ăn rồi ngủ, cứ già rồi chết như vậy đi, để có thể sống sót như những cái xác không hồn kia...”

“Chết...”

“Nếu thực sự phải chết...” Bùi Kiêu bỗng nhiên ném bản đồ xuống đất rồi gào lên.

“Ta đang làm gì thế này! Mau dừng lại nhanh! Ta không nên như vậy, ta nên thu mình, phải luôn nhẫn nại, cẩn thận từng li từng tí mà sống sót! Ta... ta muốn thực sự sống!”

“Nếu thực sự phải chết, vậy thì ta đem cái mạng ngươi cứu trả lại cho ngươi là xong chứ gì?!” Bùi Kiêu rống lớn, cặp mắt hắn thoạt nhìn dường như đã chỉ còn một màn đỏ thẫm. Nhưng sau khi hắn rống hết câu đó xong, hắn lại cảm thấy được sự tồn tại của linh hồn và chấp niệm của mình rõ ràng một cách chưa từng thấy. Giống như khi hắn tiến vào trạng thái tập trung tĩnh tọa, lúc này hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của từng viên năng lượng tiêu chuẩn, từng điểm chấp niệm của bản thân mình.

Bùi Kiêu rống lên xong rồi cũng không để ý tới sự kinh ngạc của những người còn lại, dưới chân hắn sáng lên ánh chớp lập lòe, chỉ sau một giây đã xuất hiện tại cách đó hơn trăm mét, rồi tiếp tục dùng tốc độc cực nhanh đuổi theo hướng đi của nhóm Cung Diệp Vũ. Hắn không hề quay đầu nhìn lại đám người sau lưng... không thấy được vẻ mặt đầy khát vọng sống sót và cả biểu lộ hèn mọn như của đám người phàm!

Không bao lâu sau, Bùi Kiêu đã thấy được bốn người Cung Diệp Vũ cách đó không xa. Bốn người họ dường như cũng đã nhìn thấy hắn, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.

Tới khi Bùi Kiêu chạy tới bên cạnh họ, câu đầu tiên mà hắn nói ra là: “ Cô nàng Lý Vân Kỳ chả có quan hệ cái rắm gì với ta cả! Ta đến đây không phải vì muốn cứu cô ta... Cung Diệp Vũ! Ta tới là để trả ơn cứu mạng và nghĩa giúp báo thù mà ta nợ ngươi! Bản tâm của ta nhất quyết không chịu rời khỏi đây! Cho nên ta đã trở lại, nhưng ta vẫn không thể nào hiểu được suy nghĩ của ngươi! Rõ ràng đó là một kẻ chết chắc rồi! Thế mà ngươi lại dùng tính mạng của mấy người đi đổi, lại còn là trao đổi không công nữa chứ! Ngươi thật đúng là ngu xuẩn đấy!”

Cung Diệp Vũ lại chả nói năng gì, hắn chỉ vỗ vỗ vai Bùi Kiêu, rồi lại tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Ngươi cũng tới để chịu chết, như vậy không phải là ngu xuẩn à? Bản tâm đôi khi chính là ngu xuẩn như vậy! Nhưng chúng ta đã là người chết rồi, đã không còn là người phàm từ lâu, vậy thì kiên trì tin vào một cái bản tâm ngu xuẩn như vậy thì có gì mà phải ngại? Lúc lão đầu từ dạy đao pháp cho ta đã từng nói ‘đao trảm thân thể, tâm trảm linh hồn’...Nếu như lòng không do dự, thì đao sẽ không bao giờ chần chừ. Vậy nên trong lòng ta chưa bao giờ do dự!”

“Đây chính là đao của ta! Đạo của ta! Cũng là nguyên nhân ta có thể trở thành cường giả Chân Ma cấp!”

Lời bình:

Trong thời khắc quyết định vận mệnh, Bùi Kiêu đã quyết định nghe theo bản tâm của mình. Điều này dường như đã làm cho thực lực hắn đột phá? Tuy nhiên kẻ địch trước mặt vẫn quá mức siêu cường. Liệu Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ có thực sự nạp mạng? Mời đón đọc chương tiếp theo của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!

Chú thích:

1. Luyện hóa: ở đây có nghĩa là hòa tan ra như khi luyện thép.

2. Nghĩa vô phản cố: vì nghĩa mà không thể chùn bước.

*. Lão đầu tử được nhắc tới là cha nuôi của Cung Diệp Vũ.