Tử Vong Khai Đoan

Quyển 2 - Chương 4-2: Lên đường! Phong Đô (2)

Bùi Kiêu nghe vậy thì lập tức giật mình kinh sợ. Thực ra, từ lúc chứng kiến quyền lực do thân phận của mình mang lại lúc báo thù, hắn đã có một cảm giác muốn phóng túng bản thân mình. Nhất là khi hắn vừa muốn quán triệt bản tâm của chính mình, lại vừa muốn làm cho mình thấy sảng khoái thì cái cảm giác muốn phóng túng bản thân đó lại càng mạnh mẽ. Giống như luôn có một người ở bên thì thầm vào tai hắn rằng hãy làm tất cả những gì để mình thấy thoải mái đi. Nhưng cũng may là tính cách của hắn vốn cứng cỏi, không vì thế mà thay đổi bản thân, bình thường hay làm gì thì giờ vẫn làm như vậy, ngay cả lúc báo thù cũng không hề lạm sát kẻ vô tội. Mãi đến lúc này, khi nghe Cung Diệp Vũ nói như vậy thì hắn mới giật mình tỉnh ngộ.

“Bản tâm không phải du͙© vọиɠ của ý thức sao?” Bùi Kiêu thì thầm lặp lại.

Cung Diệp Vũ liền gật đầu khẳng định: “Đương nhiên là không phải rồi! Nếu là như vậy thì cứ gọi thẳng là du͙© vọиɠ là được rồi, còn cần phải đi lấy cái tên nho nhã ‘bản tâm’ để làm gì? Bản tâm là bản tâm, là niềm tin kiên định nhất trong lòng và là ‘đạo’ của chính mình. Còn du͙© vọиɠ thì dù thế nào vẫn chỉ là du͙© vọиɠ, chỉ là thứ nhu cầu và khao khát ở trong lòng được thể hiện ra ngoài ầm thôi... Ngươi biết vì sao những Tránh Thoát Giả kia vì sao đều sa đọa sau khi báo thù không? Mà hơn nữa là sau đó thì lập tức từ Nhập Ma cấp trở thành Chân Ma cấp, thực lực tăng mạnh cả mấy chục lần. Theo như phỏng đoán của ta thì bọn họ đã bị chính du͙© vọиɠ của mình khống chế và mê hoặc mất bản tâm. Nhất là khi cảm thấy được niềm thống khoái tràn trề khi báo thù, bọn họ chỉ còn thấy được nỗi kɧoáı ©ảʍ khi trong lòng không còn điều đè nặng nên đã lập tức ngộ nhận du͙© vọиɠ chính là bản tâm. Sau đó bị cái du͙© vọиɠ đó dụ dỗ sa đọa, cho tới tận khi trong trái tìm chỉ còn lại du͙© vọиɠ. Đó... chính là lúc hắn sẽ sa đọa nhập ma!”

Bùi Kiêu nghe vậy thì trong lòng sợ hãi không thôi. Trong khoảng thời gian vừa qua, hắn đã luôn có cảm giác muốn phóng túng chính mình, nhưng chỉ vì tính cách của hắn xưa nay luôn cứng cỏi, rồi lại có em gái ở bên cạnh nên hắn mới luôn kiềm chế cái tư tưởng đó mà không hề biết rằng trong chuyện này còn có nhiều bí ẩn như vậy... Vậy cái âm thanh trong đầu luôn dụ dỗ hắn phóng túng chính là thứ gọi là du͙© vọиɠ sao?

Cung Diệp Vũ nói xong lại ra sức vỗ vai Bùi Kiêu một cái: “Nhưng mà ngươi đã không để ta phải thất vọng! Đã trải qua tẩy lễ của báo thù, cũng nhận thấy sự sung sướиɠ của tư tưởng khi báo thù mà vẫn không để chính mình bị lạc lối, biết được rằng đôi khi nhượng bộ cũng không phải là đánh mất bản tâm... Tốt! Rất tốt!”

Bùi Kiêu lập tức cười khổ, lấy tay bóp bóp bờ vai đau nhức của mình. Ngoài mặt là vậy nhưng hắn vẫn thầm nhắc nhở bản thân không được để cái thứ du͙© vọиɠ đó kiếm soát...“Nhưng nếu như bản tâm không phải là du͙© vọиɠ thì bản tâm của mình là cái gì đây?”

Khi Bùi Kiêu còn đang trầm tư suy nghĩ xem bản tâm của chính mình là gì thì tiếng Cung Diệp Vũ vẫn đều đều vang lên: “Tuy lực lượng của linh hồn ngươi không phải là quá mạnh nhưng sự mẫn cảm của ngươi đối với Thiên Sinh Vũ Khí lại quá sức tưởng tượng. Chỉ trong thời gian ngắn như thế mà đã có thể sử dụng được thuộc tính của Thiên Sinh Vũ Khí, sự linh cảm đối với nguy hiểm cũng vô cùng tốt! Ngươi chính là Cao Đẳng Tránh Thoát Gỉa sinh ra để chiến đấu rồi! Tốt! Rất tốt! Bây giờ thì bọn họ đã tâm phục khẩu phục rồi. Chúng ta đã quyết định sáng sơm ngày mai sẽ lên đường hướng tới Phong Đô.

Khi còn đang nói chuyện thì Cung Diệp Vũ đã tới cửa một phòng họp. Hắn lập tức đẩy cửa đi vào, Bùi Kiêu cũng đi theo ngay sau hắn. Bùi Kiêu vừa đi vừa hỏi: “Hả? Vậy chúng ta có tất cả bao nhiêu người cũng đi Phong Đô?”

“Mười lăm người.”

Đang ngồi trong phòng họp này chính là mười ba tên Tránh Thoát Giả của Trung Quốc, khi Cung Diệp Vũ đi vào cả đám đều lập tức đứng lên. Cung Diệp Vũ liền tới đứng trước mặt cả mười ba người này, đầy hào hùng nói: “Chính là mười lăm người chúng ta!”

Bùi Kiêu sửng sốt một chút, lập tức hỏi lại: “Chẳng phải những đoàn đội khác đều tuyển cả mấy trăm người cùng đi ảo giới đó sao? Chúng ta chỉ có mười lăm người mà đi ảo giới... có phải là hơi quá ít không?”

Cung Diệp Vũ lập tức cười lạnh: “Tại sao những đoàn đội đó lại tuyển nhiều Tự Do Linh Hồn như vậy à? Ngoài cần người để dò đương và duy trì trao đổi liên lạc với bên ngoài ta thì thực ra phần lớn đám Tự Do Linh Hồn đó bị lấy ra làm bia đỡ đạn đó! Mỗi năm, ngoại trừ một bộ phận Tự Do Linh Hồn được chúng ta cứu thoát thì còn có một bộ phận các Tự Do Linh Hồn khác được chính phủ sử dụng sóng điện từ để cứu ra. Nhưng loại sóng điện từ này không chỉ phá tội nghiệt mà còn làm thương tổn tới chấp niệm của linh hồn thể chúng ta. Khi dùng phương pháp này thì chỉ có 10% khả năng sẽ tạo ra được Tự Do Linh Hồn, nhưng như vậy thì trên thế giới vẫn có hơn một trăm ngàn Tự Do Linh Hồn. Tự Do Linh Hồn nhiều đến như vậy nên với Tránh Thoát Giả thì một trăm tên Tự Do Linh Hồn này cũng chả khác gì pháo hôi giá rẻ cả!”

Nói đến đó thì Cung Diệp Vũ hung hãn nói: “Ta không quản được việc chính phủ dùng sóng điện từ để cứu Tự Do Linh hồn, dù sao nếu không làm vậy thì bọn họ cũng sẽ bị kéo vào vết rách không gian, cũng không khác gì chết. Vậy nên việc dùng sóng điện từ này cũng là phương pháp duy nhất để cứu được số lượng lớn Tự Do Linh Hồn... Nhưng ta khôn thể nào chấp nhận được cái cách mà bọn họ đối đãi với những Tự Do Linh Hồn này! Không những phải kí vào cái thứ không khác gì khế ước bán thân mà còn phải chịu trách nhiệm thực hiện vai trò của pháo hôi trong cái dạng đoàn đội đó. Chuyện như vậy, ít nhất là trong đội ngũ của ta, tuyệt đối không được phép xảy ra!”

Bùi Kiêu lúc này mới gật đầu: “Đúng thật. Đối xử với Tự Do Linh Hồn như vậy thật có hơi quá đáng! Nhưng mà chỉ mười lăm người chúng ta tiến vào ảo giới Phong Đô... liệu có quá mạo hiểm hay không? Ta nhớ là từng nghe một Tự Do Linh Hồn nước Mỹ nói độ khó của ảo giới Phong Đô là 49 Tránh Thoát Giả kia mà?”

Lúc này, tên thanh niên sáng lạn Dương Húc Quang bỗng nhiên vừa cười vừa nói: “Không sai. Phong Đô được đánh giá là có độ khó 49 người, là ảo giới kinh khủng nhất ngoài Ác Ma Thành. Tuy nhiên điều này còn phụ thuộc vào việc chúng ta định tiến vào nơi nào của Phong Đô. Diện tích của ảo giới Phong Đô rất lớn, tuy khu vực mà chúng ta đã thăm dò mới chỉ từ vị trí cửa vào tới cầu Nại Hà, nhưng diện tích đã bằng cả nửa thành phố Bắc Kinh rồi, mà đây vẫn là tít mãi ngoài cửa đấy. Tuy chúng ta còn chưa vượt qua cầu Nại Hà để thực sự tiến vào Phong Đô nhưng Phong Đô rất có thể sẽ giống như âm tào địa phủ trong truyền thuyết vậy: mười tám tầng Địa Ngục, cung điện của Diêm Vương, rồi cả Vọng Tử Thành gì gì đó. Như vậy thì nơi đó sẽ lớn đến khó mà tưởng tượng nổi, đừng nói là 49 Tránh Thoát Giả, cho dù là toàn bộ Thánh Thoát Giả trên thế giới tụ tập lại cũng không đủ.”

Nói đến đó thì Dương Húc Quang liền móc từ trong ngực một tấm bản vẽ. Hắn vừa trải rộng bản vẽ ra vừa nói: “Nhưng nếu như chúng ta chỉ muốn quét sách khu vực bên ngoài cầu Nại Hà thì sao đây? Nếu vậy thì chỉ cần không vượt qua cầu, với thực lực của mười lăm người chúng ta thì hẳn là đủ rồi.” Bản vẽ mà Dương Húc Quang trải ra không ngờ lại là một tấm bản đồ, nhìn những ghi chú trên đó thì đây rõ ràng là bản đồ của ảo giới Phong Đô.

Cung Diệp Vũ mừng rỡ nói: “Đây là bản đồ ảo giới Phong Đô sao? Khá lắm! Ngươi làm thứ này từ bao giờ vậy?”

Dương Húc Quang mỉm cười nói: “Khi ngươi đi Mỹ thì đám bọn ta đang chạy vài vòng ở khu ngoài của Phong Đô để ghi chép và vẽ lại. Lúc trước còn muốn đi thêm vài vòng để vẽ lại hoàn chỉnh bản đồ, nhưng rồi không ngờ lần này đi ảo giới lại gấp gáp như vậy. Thế nên giờ cũng chỉ có thể lấy cái này dùng tạm cho có thôi.”

Bùi Kiêu nhìn kỹ lại bản đồ, những nơi đã được vẽ ra trên đó đều ghi lại cẩn thận mật độ và loại hình quái vật đặc trưng. Có cả một vài địa hình đặc thù như sơn cốc nhỏ, hạp cốc gì gì đó cũng có ghi chú, trong những ghi chú đó thì bắt mắt nhất là vị trí và hướng di chuyển của các con thủ lĩnh lớn nhỏ. Bùi Kiêu càng nhìn thì càng cảm thấy kinh trọng người thanh niên này, chỉ riêng việc vẽ được tấm bản đồ này thì người này chắc chắn cũng không phải kẻ đơn giản rồi.

Dương Húc Quang nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Bùi Kiêu dành cho mình thì vẫn cười với một vẻ rất rụt rè, nhưng trong sự rụt rè này lại như có như không mà mang theo một vẻ bài xích. Mà Bùi Kiêu thì hình như cũng không phát hiện ra thái độ của hắn, hắn chỉ nhìn bản đồ một lúc lâu rồi mới nói: “Nếu đã có bản đồ này thì chúng ta chắc sẽ không rơi vào hoàn cảnh bị quỷ quái bao vậy. Nhưng vẫn còn một vấn đề khác mà chúng ta cần giải quyết... Ta nghe nói có một loại linh hồn đặc thù có thể chứa trong cơ thể mình lượng lớn năng lượng tiêu chuẩn. Nếu như chúng ta muốn chiến đấu với quỷ quái trong Phong Đô, hơn nữa còn muốn đối mặt với những con quái thủ lĩnh lớn, nhỏ kia thì trong lúc chiến đấu chắc chắn sẽ xảy ra tổn thất. Nếu vậy thì chúng ta nhất định phải có linh hồn đặc thù như vậy đi cùng mới được. Vấn đề này...”

Dương Húc Quang cười cười chỉ vào chính mình, nói: “Ta đây.”

Bùi Kiêu sửng sốt một chút hỏi lại: “Vậy là ý gì?”

“Là ta.” Dương Húc Quang vẫn cười như cũ, không có chút biểu hiện hết kiên nhẫn nào: “Ta chính là là loại linh hồn đặc thù đó đấy. Ta là Tránh Thoát Giả và cũng là linh hồn đặc thù có được ‘năng lực không gian linh hồn’... Chứ ngươi tưởng ta mang theo cái bản vẽ này vào trong ảo giới bằng cách nào? Đây là giấy thật chứ không phải giấy do chấp niệm tạo thành đâu.”

Bùi Kiêu ngây người vuốt vuốt tờ bản đồ kia. Đúng thật! Nếu không thiêu đố năng lượng tiêu chuẩn thì tay của hắn sẽ xuyên thấu qua tờ bản đồ đó... Thứ này hóa ra thật sự làm bằng vật chất, chứ không phải thứ được tạo thành từ chấp niệm!

“Vậy thì ta không còn vấn đề gì nữa.” Bùi Kiêu nhìn kỹ tấm bản đồ,cả nữa ngày sau hắn mới gật đầu nói.

Cung Diệp Vũ nghe vậy thì lập tức cười ha hả: “Vậy là quyết định như thế rồi nhé! Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ dùng máy bay quân dụng để đi tới ảo giới Phong Đô!”

“Hãy để mười lăm người chúng ta! Mở một trận đại sát bên trong đó đi!”