Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 146: Mời ba ly rượu

Edit: Hy Hoàng Thái phi

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi

Sau khi Trương Ngự sử nói xong thì cả điện chìm vào yên tĩnh sau đó là vỗ tay như sấm.

Người có tài ăn nói thường dễ dàng kích động cảm xúc của quần chúng, huống chi cảm xúc của Trương Ngự sử luôn luôn trào dâng, hắn là người đứng đầu các quan Ngự sử, là người rất thích "mắng" Hoàng thượng.

Ngày thường lúc hắn mắng Hoàng thượng thì nước miếng có thể văng xa hai dặm.

Hiện giờ khen Đại Diệp triều cũng nhiệt tình như thế, mang theo tất cả tình cảm khiến mọi người cũng có thể cảm nhận được cảm xúc dâng trào của hắn.

Có mấy quan viên trẻ tuổi chưa trải sự đời nghe hắn nói xong thì kích động, tim đập nhanh hơn, tràn đầy tin tưởng và nhiệt huyết với việc xây dựng Đại Diệp triều ngày càng hùng mạnh, chỉ hận bản thân không thể ngay lập tức quay lại phủ nha bắt đầu chăm chỉ công tác.

Sắc mặt của Trương Ngự sử cũng đỏ lên, cả người kích động đến mức máu sôi trào.

Chờ đến khi tiếng vỗ tay dừng lại thì hắn mới hơi bình tĩnh một chút, ho nhẹ một tiếng.

Sau khi hắn nói xong luôn có loại cảm giác kỳ kỳ quái quái, bình thường đều là mắng chửi Hoàng thượng hoặc là đồng liêu, nhưng lúc nãy lại khen Đại Diệp triều có một không hai, tiện thể khen luôn Hoàng thượng và đồng liêu thành người vô cùng hoàn mỹ.

"Tốt! Trương Ngự sử không hổ là có xuất thân Trạng nguyên. Hy vọng ngươi vẫn luôn như hôm nay."

Tiêu Nghiêu vừa nói xong mở đầu thì chư vị triều thần sôi nổi đồng ý, quay sang biểu đạt nguyện vọng hy vọng Trương Ngự sử vẫn luôn như ngày hôm nay, không nên suốt ngày mắng chửi bọn họ, tất cả mọi người đều sống không dễ dàng gì.

Sắc mặt Trương Ngự sử từ vui mừng chuyển sang âm trầm, hắn cảm thấy Hoàng thượng đào hố cho hắn nhảy, nếu không tại sao sắc mặt Hoàng thượng lại kỳ quái như thế, giống như con mèo ăn trộm được thịt mỡ vậy.

Tiêu Nghiêu vừa vỗ tay vừa quay đầu nhìn thoáng qua Tần Phiên Phiên, lúc bốn mắt nhìn nhau hắn lập tức nháy mắt một cái rồi nở một nụ cười giảo hoạt với nàng.

Tần Phiên Phiên bị sự nghịch ngợm bất thình lình của hắn làm cho sửng sốt, rồi cong môi đỏ cười đáp lại.

Hai người nhìn nhau cười rồi lập tức quay mặt đi, ra vẻ nghiêm túc nhìn triều thần ở dưới, giống như chuyện lúc nãy không hề tồn tại.

Kỳ thật hành động vừa rồi của Đế Hậu bị một vài triều thần nhìn thấy, bọn họ đều cảm thấy ngọt ê răng, ghen ghét đỏ cả mắt.

Cần phải làm vậy à? Trước mặt đám triều thần bọn họ làm ra hành động thân mật như vậy làm gì? Ai mà chả có tức phụ, về nhà làm không được à?

Có nhất thiết phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn họ ở đây không? Hơn nữa có vài vị triều thần ở nhà có hổ cái thì tức giận đến run cả người.

Khi nào thì con hổ cái nhà mình có thể ôn nhu như Hoàng hậu nương nương được chứ, cười ôn nhu dịu dàng, cả đời không ai sánh bằng.

"Không có việc gì thì bãi triều đi." Tiêu Nghiêu phất tay, vô cùng thỏa mãn nói.

Đã nghe xong những người này khen rồi, cũng phong Tần Phiên Phiên thành chính cung Hoàng hậu rồi, cả cuộc đời hắn đã viên mãn rồi.

Muốn thê tử có thê tử, muốn nhi tử có nhi tử, muốn giang sơn có giang sơn, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

"Bãi triều ——" Trương Hiển Năng lấy giọng gào to một tiếng.

Tất cả quan lại cùng hành lễ, cao giọng nói: "Cung tiễn Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương."

Tiêu Nghiêu đứng lên rồi giơ tay ra với nàng, nụ cười trên mặt của Tần Phiên Phiên không giấu được, nàng đặt tay mình vào trong lòng bàn tay hắn, Đế Hậu nắm tay nhau bước lên thảm đỏ rời khỏi Quang Minh điện.

Lúc bước lên kiệu liễn thì Tần Phiên Phiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Quang Minh điện, ánh mặt trời chiếu vào cung điện nhìn càng tráng lệ huy hoàng.

Nơi này là tượng trưng cho quyền lực, lúc đầu nàng tưởng sẽ vô cùng nghiêm túc khiến nàng không thở nổi. Nhưng khi nàng thật sự bước vào chiến trường của nam nhân lại thấy cũng có mặt đáng yêu. Tiêu Nghiêu đã nỗ lực hết sức để Tần Phiên Phiên cảm nhận được ở đây cũng có tình người.

Ít nhất trước từng câu nói của Trương Ngự sử nàng có thể tưởng tượng ra vạn dặm non sông tươi đẹp của Đại Diệp và tương lai tươi sáng của quốc gia này mà không phải đủ loại tham quan bị lôi ra, tội thần phản quốc bị thẩm phán, cũng không có ngươi lừa ta gạt.

"Cảm giác thế nào? Quang Minh điện có được không?" Tiêu Nghiêu dừng kiệu lại, gọi Tần Phiên Phiên ngồi chung long liễn với mình.

Tần Phiên Phiên gật đầu: "Giống như tưởng tượng của thần thϊếp, vô cùng nguy nga tráng lệ."

Tiêu Nghiêu bĩu môi, nhỏ giọng oán hận với nàng: "Trên thực tế ấy, ngồi trên long ỷ ở Quang Minh điện sẽ bị mặt trời chiếu vào. Ngày xưa vào mùa hè Hoàng Tổ phụ của trẫm đã bị mặt trời chiếu đến cháy nắng, mùa đông thì bị mặt trời chiếu ấm áp đến mức buồn ngủ, ông ấy bị Ngự Sử đài mắng suốt một năm, ông ấy cũng không dám ngẩng đầu cả một năm. Chính vì vậy mà cho long ỷ lùi về sau một chút, không cần lo lắng trời nóng hay lạnh bị mặt trời chiếu nữa."

Khuôn mặt Tần Phiên Phiên lộ vẻ không thể tưởng tượng được, lập tức hỏi: "Không thể nào? Ngồi trên long ỷ cho dù bị nắng xuyên qua cửa lớn chiếu vào thì cũng là triều thần bị nhiều hơn chứ. Hoàng Tổ phụ bị cháy nắng mà các triều thần lại không bị sao cả?"

Tiêu Nghiêu gật gật đầu, ý cười trên mặt có chút vi diệu: "Đó là bị Hoàng Tổ mẫu nguyền rủa, đều là chuyện quá khứ xa xăm." (Bổn cung tò mà câu truyện của cặp này hơn Tiên hoàng và Cao Thái hậu nè).

Hắn nói xong câu này thì đổi đề tài, rõ ràng là không muốn nói thêm.

Dù sao cũng là chuyện của trưởng bối, nếu đem ra bàn tán thì có chút không tốt lắm. Mặc dù chuyện chê cười của Hoàng Tổ phụ trong một lúc cũng thể nào không nói hết được, nhưng để tránh cho lão nhân gia ban đêm tìm hắn tán dóc thì vẫn nên dừng lại thì hơn.

Tần Phiên Phiên vẫn đắm chìm vào trạng thái không thể tưởng tượng được. Đột nhiên nàng phát hiện, có lẽ nàng là vị Hoàng hậu bị "chèn ép" nhất trong các vị Hoàng hậu của Đại Diệp.

Hoàng Tổ mẫu dám nguyền rủa Hoàng Tổ phụ, Cao Thái hậu cũng dám nhăn mặt với Tiên hoàng, chỉ có nàng một đường đi theo cẩu tử mới bò lên được vị trí này.

Tần Phiên Phiên quyết định phải suy nghĩ lại nhân sinh thật kỹ, nàng rất muốn học tập hai vị trưởng bối, đến tột cùng là bọn họ dạy dỗ ngôi cửu ngũ như thế nào mà nghiền áp ngôi cửu ngũ chặt chẽ như thế.

Lúc hai người trở lại Thưởng Đào các thì Đại Hoàng tử đang bò trên thảm lông. Dạo dần đây bà vυ' dạy thằng bé bò, nhưng có lẽ do nó lười hoặc do quá béo mà không bò nổi.

Cả cái bụng của nó đều dính vào thảm lông, giống như con sâu béo vậy, luôn cố gắng bò về phía trước. Thỉnh thoảng thằng bé vui vẻ thì cử động khuỷu tay về phía trước vài cái; nếu không vui thì cả người nằm im trên thảm lông, chỉ có đôi mắt là tò mò nhìn ngắm bốn phía, mặc kệ ngươi gió táp mưa sa còn ta vẫn lù lù bất động.

Tần Phiên Phiên trở về thì nhìn thấy thằng bé lộ vẻ mặt chán đời nằm im ở đó, trên mặt giống như viết mấy chữ "ta không muốn cử động".

Nàng khom lưng cúi xuống bế nó lên.

Tiêu Nháo Nháo vừa nhấc đầu đã ngây ngẩn cả người, lập tức không nhận ra ai đang bế mình.

Bời vì Tần Phiên Phiên thường xuyên chăm sóc hài tử nên chỉ trang điểm nhẹ nhàng, hơn nữa gần đây Tiêu Nháo Nháo thích túm đồ vật lung tung nên nàng cũng không mang nhiều đồ trang sức.

Thằng bé nghiêng đầu, cẩn thận quan sát Tần Phiên Phiên, sau một lúc lâu mới nhận ra đây là mẫu thân của nó.

Tiêu Nháo Nháo lập tức nở nụ cười, hai bàn tay mập mạp bắt đầu múa máy.

Thằng bé tò mò nhìn cái vòng trên cổ nàng, khuyên tai nó cũng thích, còn cái cái mũ phượng bằng vàng lấp láng kia nữa, nhưng nó không với tới bèn lập tức dùng chân cố đứng lên để với.

Tần Phiên Phiên bất đắc dĩ nhét nó vào lòng ngực bà vυ', sau đó gọi người thay y phục tháo trang sức cho nàng.

Bộ y phục trang sức hôm nay của nàng vô cùng nặng, đeo cả ngày khiến nàng mệt sắp chết.

Khi nhìn thấy Tần Phiên Phiên nhẹ nhàng thoải mái như bình thường thì Tiêu Nháo Nháo bổ nhào vào trong lòng ngực nàng.

Bà vυ' đưa cho nó một cái trống bỏi, bây giờ nó đang cầm trên tay nghịch, ngoan ngoãn hơn ngày thường rất nhiều.

Tiêu Nghiêu trêu đùa với Tiêu Nháo Nháo mấy câu rồi trở về Long Càn cung xử lý chính sự.

Hắn vừa đi không lâu thì Thư Quý phi tới.

"Thần thϊếp tham kiến Hoàng hậu nương nương." Nàng cung kính hành lễ.

Tần Phiên Phiên lập tức đỡ nàng lên, nàng ấy cố ý tránh Tiêu Nghiêu. Lần trước Tần Phiên Phiên nói với nàng ấy Hoàng thượng biết nàng ấy và Cảnh vương đã từng liên lạc qua thư từ, nhưng cũng biết nàng ấy không đội nón xanh cho hắn, vì vậy sinh mạng nàng ấy cũng an toàn.

Cho dù như thế cũng khiến Thư Quý phi sợ đến hết hồn, dù sao chuyện này cũng rất khó nói, lỡ như ngày nào đó Hoàng thượng nhìn nàng thấy chướng mắt rồi định tội nàng thì nàng cũng không biết tìm chỗ nào mà khóc.

Biện pháp tốt nhất là tránh mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng không nhìn thấy nàng thì sẽ không nhớ đến những chuyện nàng đã làm.

Thư Quý phi đến đây đối chiếu lại lần cuối với Tần Phiên Phiên. Ban ngày tổ chức phong Hậu đại điển ở Quang Minh điện, buổi tối còn tổ chức yến tiệc chúc mừng ở trong hậu cung.

Cung nhân của Thưởng Đào các đều đã thông báo các cung điện khác. Đến tận ngày hôm nay các phi tần khác mới biết được tại sao dạo này trong cung luôn có không khí vui mừng.

Cũng không phải vì nghênh đón ngày hội gì mà là chúc mừng hậu cung đã có chính cung Hoàng hậu nương nương.

Cung điện tổ chức tiệc tối vẫn kim bích huy hoàng như cũ. Các phi tần đi vào trong điện mới thấy hơn mười vị mỹ nữ ăn mặc theo phong cách dị vực, mọi người liền tiến lên hỏi thăm tin tức.

Sau khi hỏi xong lại phải nén giận trong lòng.

Bọn họ đến đây biểu diễn chúc mừng Tần Phiên Phiên được phong Hậu.

"Tiệc tối ăn tết thì không cho chúng ta khiêu vũ, kết quả nàng ta được phong Hậu thì lại tìm người khiêu vũ chúc mừng. Nghe nói còn có cả hát tuồng nữa!"

"Đúng vậy, các ngươi có phát hiện hay không, mấy vũ nữ kia ăn mặc hở hang như vậy, còn khiêu vũ trên mặt trống to. Thật là nhớ đến liền tức."

"Hừ, phong Hậu thì có gì mà đắc ý. Các ngươi cứ đợi mà xem, có khi đêm nay sẽ có người bò lên giường của Hoàng thượng ấy!"

Phi tần nào trong lòng không vui thì túm tụm lại với nhau nói thầm, trên mặt đều là vẻ tức giận.

Bởi vì chuyện xảy ra ngày tết nên Hoàng thượng đã xử lý vài phi tần, nhưng đã qua hơn nửa năm, bọn họ lành sẹo thì quên đau. Hơn nữa chuyện Tần Phiên Phiên trở thành Hoàng hậu quá đột ngột khiến bọn họ không chấp nhận được.

Đương nhiên cũng có người chết lặng chả quan tâm. Tần Phiên Phiên đã độc sủng lâu như vậy nay trở thành Hoàng hậu là chuyện sớm hay muộn. Bọn họ không phục thì làm được gì, ăn no rảnh rỗi à.

Càng quan trọng hơn là bình thường ngay cả tiệc tối ăn tết đều đến muộn nhưng hôm nay Hoàng thượng lại đi cùng Tần Phiên Phiên, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau chậm rãi đi vào trong điện.

Thảm đỏ trải từ ngoài cửa điện cho đến giữa điện, các phi tần nhìn bọn họ nắm tay nhau đi vào thì sắc mặt vài người trắng bệch.

Yến tiệc này không giống như tiệc chúc mừng Tần Phiên Phiên phong Hậu mà giống tiệc đại hôn của hai người bọn họ hơn.

Tần Phiên Phiên mặc phượng bào màu đỏ tươi của Hoàng hậu, Hoàng thượng thì mặc long bào màu đen nhưng đai lưng đổi thành màu đỏ tươi, nhìn kiểu gì cũng giống như bọn họ ở thành thân đại điển.

"Đây là Hoàng hậu của trẫm, hậu cung cũng không còn là rắn mất đầu, trẫm hy vọng chư vị phi tần có thể làm hết phận sự, thời thời khắc khắc ghi nhớ cung quy ở trong lòng. Nếu có người mạo phạm Hoàng hậu, chính là mạo phạm trẫm, ngỗ nghịch ngôi cửu ngũ chính là trọng tội, các vị phi tần đều không muốn chịu phạt đúng không? Ly rượu thứ nhất kính Hoàng hậu của trẫm, kính mẫu nghi thiên hạ, trở thành tấm gương cho nữ tử của Đại Diệp triều!"

Tiêu Nghiêu từ trước đến giờ đều nói thẳng, hôm nay cũng vậy.

Mỗi câu nói đều chỉ rõ hắn bênh vực Tần Phiên Phiên, hắn vừa nói vừa liếc nhìn các phi tần trong điện, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.

Hắn giơ một chén rượu lên, lắc lắc với người phía dưới.

Cho dù có người không tình nguyện thì lúc này cũng phải bưng chén lên cùng hắn chúc mừng Tần Phiên Phiên trở thành Hoàng hậu.

Uống xong ly rượu thứ nhất có khá nhiều người trực tiếp ngồi xuống, không nghĩ đến việc Tiêu Nghiêu lại rót thêm một ly rượu nữa.

Trong lòng các vị phi tần run lên, chẳng nhẽ muốn kính ba ly rượu, không cần chơi đùa bọn họ như vậy, chỉ là Hoàng hậu mà thôi, bọn họ cũng không thèm quan tâm.

"Ly rượu thứ hai, kính chính thê của trẫm. Kính nàng hoạt bát thú vị, tô đầy màu sắc cho thế giới của trẫm."

Hắn cũng không nhắc nhở những phi tần khác, chỉ nhìn thẳng Tần Phiên Phiên.

Tần Phiên Phiên có chút cảm động, lập tức bưng ly rượu lên muốn chạm cốc với hắn lại bị hắn ngăn lại, hắn lôi cánh tay của nàng rồi vòng qua nó.

Hai cánh tay giao nhau, rượu giao bôi.

Tất cả phi tần ồ lên. Hoàng thượng lại uống rượu giao bôi với Tần Phiên Phiên trước mặt mọi người, chẳng nhẽ hôm nay là tiệc tối thành thân đại điển của bọn họ?

Tiêu Nghiêu mặc kệ tiếng ồn ào phía dưới chỉ chuyên chú nhìn Tần Phiên Phiên, đôi mắt đen bóng giống như có ngôi sao giấu trong đó vậy.

Tần Phiên Phiên cười với hắn, nâng tay uống cạn ly rượu, uống xong nhìn hắn thì hốc mắt đã đỏ bừng.

Men rượu xông lên mũi, nước tràn đầy đôi mắt, tựa như có thể rơi xuống ngay lập tức.

Sự trân trọng của hắn đối với nàng, bất kì lúc nào nàng cũng có thể cảm nhận được.

"Ly rượu thứ ba." Hắn vừa nói vừa rót rượu cho Tần Phiên Phiên, trầm giọng nói: "Kính mẫu hậu của con trẫm. Kính nàng ôn nhu kiên nhẫn, trở thành bến cảng ôn nhu của Nháo Nháo."

Hắn vừa nói ra liền liếc mắt về phía Trương Hiển Năng, rất nhanh bà vυ' đã ôm Tiêu Nháo Nháo đi đến.

Hắn đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, rõ ràng là mệt mỏi buồn ngủ nhưng nhìn thấy phụ mẫu của mình thì lại vô cùng vui vẻ.

Cung nữ đứng bên cạnh dâng một ly nước ấm lên, Tiêu Nghiêu cầm ly nước chạm với ly rượu của Tần Phiên Phiên một chút rồi vô cùng cẩn thận cho Tiêu Nháo Nháo uống một ngụm.

Đến bây giờ mới uống xong ba ly rượu, Đế Hậu cũng ngồi xuống.

Cao Thái hậu ngồi bên cạnh luôn mỉm cười nhìn bọn họ, trong ánh mắt cũng tràn ngập nước, giống như nhớ lại chuyện cũ của mình.

Biểu diễn ca múa đã bắt đầu rồi, thậm chí còn xướng một hí khúc đặc biệt vui mừng.

Dưới đài có nhiều vũ nữ xinh đẹp như vậy nhưng có rất ít người dám vứt mị nhãn cho Hoàng thượng, cảnh tượng này so với những vũ nữ trước đây muốn dính lên trên người Hoàng thượng quả thật khác nhau như trời với đất.

Rõ ràng vũ nữ trong cung đều hiểu, có Hoàng hậu nương nương rồi thì cho dù ngươi có xinh đẹp hơn cũng không thể lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng được.

Nếu còn có người chưa từ bỏ ý định, muốn đâm đầu vào tường thì cũng chỉ có kết cục nhục nhã xấu hổ mà thôi.