Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc

Chương 35: Đồ Của anh, em đều thích hết (H)

Lát sau về đến nhà, Cao Đạm thần thần bí bí lấy ra một hộp quà được đóng gói cực kì đẹp đẽ.

"Sinh nhật vui vẻ, bé cưng."

"Tặng em quà sao?!" An Hân Phỉ mở hộp ra, bên trong là một bộ lễ phục nhỏ màu màu hồng nhạt.

"Thật xinh đẹp."

"Thích không?"

"Thích, cảm ơn anh." Nói đoạn, An Hân Phỉ chủ động hôn lên môi chồng.

"Mặc vào cho anh nhìn xem."

"Chờ chút."

An Hân Phỉ vui sướиɠ ôm hộp vào phòng ngủ, để lại Cao Đạm một mình vuốt ve đôi môi vương vấn hơi thở của cô.

"Ten ten ten, thế nào?"

An Hân Phỉ mặc bộ lễ phục, thiết kế chữ làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của cô, trước ngực may thêm lớp ren lịch sự tao nhã càng làm bộ ngực no đủ hiện rõ không bỏ sót chút nào. Váy dài vừa phải, lộ ra đôi chân trắng, rất là đẹp.

"Bé cưng nhìn thật xinh đẹp." Cao Đạm không chút nào tiếc rẻ vốn từ của mình mà khen ngợi. Vẻ mặt An Hân Phỉ đong ý cười xinh xắn dễ thương.

"Không biết ngài Cao này có may mắn mời Phu nhân Cao cùng dùng bữa tối không?"

"Đương nhiên rồi."

Tâm tình Phu nhân Cao rất tốt, tự tay chọn cho ngài Cao nhà mình một bộ tây trang màu xanh đen kẻ ô phối cùng quần tây cùng màu, thân cao chân dài đến nỗi phu nhân Cao cũng vừa lòng, dùng lời của cô chính là "Soái chết người!" ~~~~

Cao Đạm dẫn An Hân Phỉ tới khách sạn đã chọn trước, sân thượng trên tầng cao nhất của khách sạn có thể ngắm bao quát được cảnh đêm thành thị phồn hoa, đêm nay, nơi này bị Cao Đạm bao hết.

Anh thân sĩ dìu cô ngồi xuống, trên lớp khăn trải bàn trắng tinh, ngọn nến chiếu sáng làm nổi lên hình ảnh hai người đang thâm tình nhìn nhau. Đàn violon vang lên khúc nhạc mỹ diệu, nơi đây gió nhẹ ban đêm dịu lướt qua mặt, cực kì làm người ta mê say.

"Sinh nhật vui vẻ." Anh cầm ly rượu vang đỏ trong tay, trên mặt nở một nụ cười tươi.

Mắt An Hân Phỉ mắt ứa nước: "Cao Đạm, cảm ơn anh."

Sau bữa tối với ánh nến, anh hỏi cô còn muốn đi đâu nữa không, An Hân Phỉ đáp muốn đi công viên ngồi chơi đu quay.

Ban đêm, bóng đèn của bánh xe đu quay khổng lồ giữa trời đêm phát ra ánh sánh lấp lánh lung linh.

Hai người mua vé, ngồi trên đu quay, chậm rãi đi lên không trung, An Hân Phỉ có chút khẩn trương, khuôn mặt nhỏ căng mắt nhìn phía trước, không dám ngắm phong cảnh hai bên.

Cao Đạm cười hỏi cô "Sợ hãi?"

"Có một chút."

"Vậy em còn muốn ngồi cái này?"

An Hân Phỉ bĩu môi không để ý tới người nào đó, tay lại thật chặt nắm lấy tay anh.

Cao Đạm nắm cằm cô xoay qua, ái muội vuốt ve "Anh có một cách có thể làm em không sợ hãi như này nữa, muốn thử hay không?"

"Cái gì... Biện pháp?"

Anh kéo tay cô đặt trên du͙© vọиɠ đang bắt đầu ngẩng cao của mình. An Hân Phỉ kinh hãi "Anh... Anh muốn ở... Nơi này?"

"Không thể sao?"

"Nhưng... Nhưng mà... Đây là bên ngoài mà?"

Anh hôn lên cái gáy mịn màng của cô, tiếng nói trầm thấp mà gợi cảm "Sẽ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tin tưởng anh."

"Sẽ... Sẽ có người thấy đấy!"

"Em xem, trước sau đều không có người nào."

Sau đó không đợi cô trả lời, dùng sức một cái, bế cô ngồi lên trên đùi mình, An Hân Phỉ bất an chống cự: "Ối... Đừng..."

Cao Đạm phủ cái áo khoác trên tay lên người cô, rất khéo léo che lại thân thể hai người. Sau đó vén làn váy của cô lên trên, dùng chỗ nhô lên trong quần mình cọ xát cô.

"Nha..."

Anh ngậm môi cô trằn trọc quấn quít, gặm hôn liếʍ mυ'ŧ, hai tay kéo ra khóa cởϊ qυầи lót ra, lại đem qυầи ɭóŧ cô cởi xuống dưới "Bé cưng, tự mình ngồi lên nào."

Cô đỏ mặt, nhấc eo đỡ "lưỡi đao" đang sung huyết nóng bỏng chậm rãi ngồi lên "A... Ân..." An Hân Phỉ rốt cuộc không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng. Khi cái thứ trướng đau giận dữ kia toàn căn hoàn toàn đi vào huyệt nhỏ nóng rẫy chật chội, Cao Đạm cũng phát ra tiếng gầm nhẹ đầy sảng khoái "Ô..."

"Bé cưng, bên trong em thật chặt, nóng quá!" Anh ức chế không được tăng tốc độ thọc vào rút ra.

"Ưʍ... Đừng... Quá... Quá nhanh... Không được!"

"Em thích mà bé cưng,miệng nhỏ phía dưới của em thế mà đang vặn anh rất chặt đấy." Cao Đạm mở rộng chân An Hân Phỉ, dương v*t cực đại gian trá tìm điểm mẫn cảm của cô, rồi gần như điên cuồng mà luật động.

"Không... Ưm ~"

Mật huyệt của cô không ngừng trào ra từng dòng ái dịch, dính nhớp đọng trên nơi riêng tư đang kết hợp của hai người. Cao Đạm không ngừng liên tục hoạt động phần hông, giống như đóng cọc, từng cái tiến vào sâu trong cơ thể An Hân Phỉ.

"Bé cưng, chính mình động xem."

Khi trầm mê trong bể dục An Hân Phỉ đặc biệt nghe lời, quả thực nghe theo như lời anh nói, trên dưới nhấp nhô, phun ra nuốt vào dương v*t của anh. Cao Đạm kéo cổ áo của cô xuống, để mặc một đôi thỏ ngọc nhảy ra ngoài, cúi đầu hàm mυ'ŧ nãi tiêm mềm mại béo mập.

"A ~" An Hân Phỉ trên dưới "thất thủ", mất hồn lãng kêu.

Hàm răng anh cắn, nhấm nháp đầu v* cô, bàn tay to ôm lấy eo thon đột nhiên gia tốc thọc vào rút ra "Anh làm em có sướиɠ hay không, hửm?"

"Sướиɠ... A... Rất sướиɠ..."

Tiếng nước da^ʍ mĩ cùng với âm thanh ma sát "bạch bạch" trong không gian kín cực kì rõ ràng, Cao Đạm ngửa đầu khuây khoả gầm nhẹ, đồng thời lúc đu quay lên tới điểm cao nhất, anh cũng tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô bắn ra.

"Nha a..." An Hân Phỉ toàn thân bất lực ngã trên người Cao Đạm, không ngừng yêu kiều thở gấp.

"Bé cưng, anh yêu em." Rất yêu em.

Đợi lúc An Hân Phỉ phục hồi lại tinh thần, ôm cổ Cao Đạm, nhẹ nhàng dịu dàng trên trán anh đặt xuống một hôn. Rồi sau đó, chậm rãi nâng lên vòng eo, dương v*t của người đàn ông phát ra "ba" một tiếng thoát ra khỏi tiểu huyệt của cô, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ mật dịch chảy ra.

Cô trượt xuống dưới, quỳ gối giữa hai chân anh, nhìn tính khí cho dù đã phóng thích qua một lần vẫn thô to cường tráng như cũ. Cao Đạm ngắm cô, bàn tay to xoa tóc cô. An Hân Phỉ ngẩng đầu nhìn anh, tay nhỏ trắng mịn nắm lên, manh vẻ trúc trắc trên dưới xoa lộng.

"Ưʍ..." Cao Đạm rên lên thoải mái, bàn tay kéo tóc cô hướng dưới háng mình mà đè.

An Hân Phỉ cúi đầu đem vật hình trụ bị hai người thể dịch che kín bỏ vào trong miệng, nhưng vì người đàn ông "thiên phú dị bẩm", khó khăn lắm chỉ ngậm vào được một nửa.

"Ô... Bé cưng, liếʍ liếʍ nó!"

An Hân Phỉ nghe lời, vươn đầu lưỡi ở đỉnh đầu nấm khẽ liếʍ rồi sau đó theo khe rãnh liếʍ mυ'ŧ hai viên trứng cực đại. Hô hấp của Cao Đạm trở nên dồn dập, dưới háng chậm rãi lắc lư, dương v*t càng thêm trướng to, cuối cùng phun ra trong miệng cô.

"Khụ khụ!" Cô gái nhỏ bị anh bất ngờ bắn tinh thì hoảng sợ, lại như cũ hết sức đem thể dịch của người dàn ông nuốt vào.

Cao Đạm kéo cô ôm vào trong ngực, lau dịch trắng trên khóe miệng cô:"Xin lỗi bé cưng."

An Hân Phỉ liếʍ liếʍ môi, vẻ mặt quyến rũ "Bởi vì là đồ của anh, cho nên em thích."

Tác giả có chuyện muốn nói: Ngày mai chính là ngày Quốc Tế Lao Động, trước tiên chúc các bạn nhỏ trong tuyến một hai ba bốn đang phấn đấu lao động ngày lễ vui vẻ ~~ ( sau đó, ngày mai liền không viết thêm truyện đâu, a hùng cũng muốn ăn tết lah ~~) yêu yêu chụt ~

Editor: vị bác sĩ này cũng nhiều tiền quá nhỉ, có khác méo gì bá đạo tổng tài? Và toy dịch phần quang cảnh cũng khá phải ko =)) tìm thêm truyện có nhiều phần tả phong cảnh cho lên tay nghề hehehe =))

Bonus: toy đã tìm được truyện mới để dịch, hiện đại song xử thanh xuyên sủng ngọt ko H. Bây giờ thị hiếu thích cổ đại hay hiện đại nhỉ? Hay nhân dịp Diên Hy, Như Ý tìm một bộ xuyên không Thanh triều thử xem? Trước có đọc bộ Cuộc sống của mọt sách ở Thanh triều cũng rất hay, dịch mượt, lại có rất nhiều chú thích, vừa đọc truyện vừa mở mang đầu óc, nhất cử lưỡng tiện, đề cử cho mọi người nhé.