Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 41: Bắt cá

Editor: Puck -

Chờ sau khi Diệp Trụ và Lập Hạ trở lại, đều biết chuyện hôm nay hai tỷ muội đánh nhau, Diệp Trụ ngược lại không nói hai khuê nữ, hắn luôn tương đối thương yêu hai khuê nữ, Ngô thị nói: “Chàng cứ nuông chiều đi, đều như nữ bá vương.”

Tiểu Phượng vội vàng nói: “Nương, con biết rõ sai lầm rồi, về sau cùng lắm thì con tránh là được, người đừng nóng giận, có được không?”

Ngô thị nói: “Nương cũng không nói để cho người bắt nạt tới cửa mà con không làm gì, nhưng mà con nhớ con là nữ hài tử, đừng giống như nam hài tử đánh nhau gây chuyện khắp nơi.”

“Biết rồi, con đều nhớ kỹ!” Haizzz, thật là, tiểu Kiều cũng đánh nhau, vì sao nương cứ nói mình đây? Tiểu Phượng tỏ vẻ không hiểu.

Chỉ có điều tiểu Phượng cảm thấy muội muội mình đánh nhau lợi hại hơn trước kia. Giống như nàng, đánh người đặc biệt liếc nhìn chỗ không thấy mà đánh!

Bởi vì phải chiêu đãi Trương tiểu thiếu gia, cho nên còn đặc biệt mua thịt, kết quả người chạy mất, vậy tiện nghi cho mấy người tiểu Kiều. Buổi tối ăn ngon một bữa.

Cơm nước xong, tiểu Kiều lại cùng hai ca ca học chữ, hiện giờ mỗi ngày nhận biết năm chữ, lúc này đã qua hơn một tháng, cũng đã nhận biết hơn một trăm chữ.

Chữ ở cổ đại này rất nhiều chỗ đều không giống hiện đại, chữ phồn thể đó, viết cũng phiền phức.

Hơn nữa vì tiết kiệm giấy, đều dùng phần than sau khi đốt xong gỗ còn dư lại vẽ trên mặt đất đấy, bút lông còn chưa dính tay đấy.

“Đại ca, nhị ca, chúng ta tìm thời gian bắt cá đi.” Bây giờ đầm nước đã làm xong, theo như trên sách nói phơi mấy ngày, còn dùng phân tro khử độc, lại đổi mấy lần nước, bây giờ có thể thả cá vào bên trong rồi.

Sách tiểu Sơn ca đưa tới, thật đúng là có phương diện nuôi cá, chỉ có điều dù sao cũng không đầy đủ như nuôi cá ở hiện đại, nhưng cũng đặc biệt tốt. Người ở hiện đại còn muốn thả máy cung cấp dưỡng khí vào trong đầm nước đấy, đây là như thế nào cũng không làm được.

Cũng may đầm nước này cách sông trong thôn gần, đào một cái cống có thể dẫn tới đây. Nguồn nước không thiếu. Đến lúc đó thể thường xuyên đổi mới, có trợ giúp rất lớn cho cá sống sót.

Chỉ có điều thực vật xanh cũng có thể cung cấp dưỡng khí, thực vật thủy sinh gì đó, cũng có thể cung cấp thức ăn cho cá trắm cỏ thật sự là nhất cử mấy tiện.

Mấy người Lập Hạ bọn họ đều ở trong sông lấy một chút, đặt trong hồ nước, thực vật thủy sinh mấy thứ này đặc biệt dễ sống, vốn không cần người chăm sóc.

“Được, chiều nay ca và nhị ca muội tan học chúng ta sẽ đi, không thể để một người đi, biết không?” Lập Hạ nói với tiểu Kiều. die nda nle equ ydo nn

Bắt cá phải mang theo lưới đánh cá, còn có đồ hốt, bởi vì bắt cá ngoài sông, cho nên thùng gỗ này cũng phải chuẩn bị.

Ngày hôm sau, Lập Hạ và Lập Thu đi trong học đường, tiểu Kiều chuẩn bị cái này.

Ngô thị nói: “Nơi sâu không cho phép xuống! Nếu không về sau không thể đi!”

“Biết rồi nương, con nghe người, đại ca và nhị ca cũng nhìn con đó.”

Ngô thị cũng không phản đối con nuôi cá, nhi tử trưởng thành, biết gánh vác trong nhà, trong lòng nàng vui mừng. Cộng thêm nếu nuôi cá này, cũng không lo không có đường tiêu thụ, nhà Chu đại hộ không phải muốn cá sao? Đến lúc đó trực tiếp từ chỗ bọn họ bán vào là được rồi, còn bớt một tay trung gian, kiếm nhiều chút tiền đó.

Cho dù con cá này nuôi không thành, cũng không tiếc vốn ban đầu mua chỗ này, đầm bùn này cũng không bao nhiêu tiền, nhân tiện mua cùng, để không cũng là để không, có thể để cho mấy đứa bé trêu ghẹo cái gì cũng là chuyện tốt.

Trong lòng có chuyện, thời gian này liền trôi qua rất chậm, từ giữa trưa lúc ăn cơm, tiểu Kiều cũng có phần không yên lòng, khiến cho Ngô thị cũng cảm thấy buồn cười.

“Nương, con đi đưa cơm cho các ca!” Buổi trưa tất cả người ở học đường đều về nhà ăn cơm, nhưng cũng có rất nhiều người trực tiếp đưa qua, dù sao thời gian buổi trưa tương đối ngắn, qua lại một chuyến không đáng, mà tiểu Kiều lại tự động gánh vác nhiệm vụ đưa cơm.

Trước kia đưa cho tứ thúc cũng là đưa, hiện giờ đưa cho hai ca, vậy càng cần phải vậy.

“Được, xách theo giỏ cẩn thận một chút, đừng vấp đầu!” Ngô thị căn dặn.

“Biết rồi nương, nương con đi.” Diệp Tiểu Kiều xách lấy một giỏ trúc, phía trên phủ một miếng lụa trắng sạch sẽ, liền đi bên học đường.

Số lần tiểu Kiều đi học đường nhiều, rất quen thuộc, cho nên nhanh chóng đến.

Lúc này, người bên trong cũng đã tan học, tiểu Kiều đợi trong chốc lát đã nhìn thấy đại ca và nhị ca đi về phía mình, vội vẫy tay để cho bọn họ tới đây.

Bên này có một cây, ăn cơm dưới cây này, cũng không quá nóng.

“Đại ca, nhị ca, hôm nay đừng quên phải bắt cá.” Tiểu Kiều lấy cơm ra cho hai ca ca, vẫn không quên nói chuyện này.

Lập Thu cười nói: “Đều nhớ kỹ, hôm nay làm món gì ăn ngon vậy?”

“Làm rau hẹ trứng gà nhị ca thích ăn, buổi chiều lúc đi học nhị ca không nên quá lớn tiếng.” Tiểu Kiều cười nói, ăn rau hẹ này có mùi. d1en d4nl 3q21y d0n

Lập Thu nói: “Không có chuyện gì, buổi chiều tiên sinh đều cho các ca viết chữ, buổi sáng mới đọc sách.” Rau hẹ cắt nát, đánh hai quả trứng bỏ vào, sau đó dùng dầu chiên, hương vị ngon, hơn nữa làm như vậy, mùi vị cũng quá nhiều. Tiểu Kiều chính là thích nói giỡn với nhị ca.

“Còn có cải trắng trộn dấm chua đại ca thích ăn, đại ca, hôm nay là cơm tẻ nha.” Cơm tẻ khó có được ăn một bữa, hai ca ca đọc sách, tự nhiên phải ăn ngon chút.

Lập Thu ngây ngất trong lòng, Lập Hạ nói: “Về sau đừng tiếp tục đưa cơm tẻ, ca và nhị ca muội không thích ăn.”

Không thích ăn là lấy cớ, là vì riêng mình ăn, trong lòng băn khoăn đi.

Lập Thu nói: “Ca, đệ thích ăn.” Nhỏ hơn mấy tuổi chính là nhỏ hơn mấy tuổi, khác biệt, vẫn là lão đại hiểu chuyện chút.

“Vậy ca san cho đệ một ít.” Lập Hạ muốn bới cơm trong chén mình san sang cho Lập Thu một chút, Lập Thu vội vàng che chén của mình, “Ca, mới vừa rồi đệ nói giỡn đấy, ca đừng cho đệ. Đệ chính là trước kia nhìn tứ thúc ăn, cho nên thèm ăn, hiện giờ chúng ta tự ăn, đệ một chút cũng không thèm.”

“Đại ca, nhị ca, hai ca có gặp được tứ thúc ở trong học đường không?” Tiểu Kiều hỏi.

Lập Hạ nói: “Không có, phu tử trong học đường nói dạy cho tứ thúc nên dạy đều dạy, còn lại là bản thân tự rèn luyện, không nên lãng phí thúc tu.”

“Đệ biết xảy ra chuyện gì, tứ thúc không phải đã muốn làm mai rồi sao? Còn đi học ở chỗ này giống chúng ta, sẽ bị nói chuyện cười, thúc ấy liền không tới chứ sao.” Lập Thu vội nói.

Không ở đây cũng tốt, tránh cho tứ thúc nhìn thấy hai ca ca của mình trong lòng không vui, sau đó lại xảy ra chuyện gì

Tiểu Kiều nhìn cũng không thiếu người giống như Lập Hạ và Lập Thu, đều do người trong nhà đưa cơm tới. Người quen biết cũng chào hỏi lẫn nhau. Cảm giác cho bọn họ đi học ở đây thật tốt.

Tiểu Kiều cầm chén thu, đang định đi, đã có một bé trai chạy tới, cười nói: “Tiểu Kiều, ngươi đưa cơm cho ca ngươi nha.” Nói chuyện chính là Trương tiểu thiếu gia. Hôm nay lại ở học đường, tiểu Kiều đã từ trong miệng các ca ca biết được, Trương tiểu thiếu gia này không hề đi học chăm chỉ, lại chỉ thích làm người đào ngũ. dinendian.lơqid]on

“Đúng vậy, hôm nay ngươi ở trong học đường?” Tiểu Kiều vốn định nói, khó có được, ngươi thế mà lại ở trong học đường, nhưng mà nghĩ tới dù sao không quá quen thuộc, hơn nữa còn là một nghèo một giàu, không thể có giọng điệu như vậy.

“Đúng vậy, nhàm chán muốn chết! Ngươi có gì hay để chơi không? Ta đi với ngươi là được.” Trương tiểu thiếu gia nói.

Cháu gái của Trương địa chủ một xấp dày, cũng chỉ có một đứa cháu trai, đó là ngàn vạn cưng chiều, nhưng mà dường như vậy ngược lại chiều hư tiểu thiếu gia.

Chỉ có điều tiểu Kiều cũng nhớ tới lần trước là nhớ Trương tiểu thiếu gia này mới khiến cho mình và tỷ tỷ không bị người oan uổng, dù sao cũng là ân nhân của nhà mình, nói rằng: “Ta chờ mấy ca ca ta tan học, muốn đi bắt cá.”

Ánh mắt Trương tiểu thiếu gia sáng lên, hắn đã từng ăn cá rồi, nhưng chưa từng bắt cá đâu, “Vậy ta tan học, đi cùng với các ca ca ngươi. Được rồi, ta đi trước, ngươi đi đường cẩn thận.”

“Này!” Ta đây còn chưa nói đồng ý đâu, ngươi tự nói tự đáp là xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Kiều hơi buồn bực, Trương tiểu thiếu gia người này thích tự quyết định như vậy, thật đúng là chiều hư rồi, đoán chừng ở Trương gia, cũng không có ai dám phản đối hắn đi.

Sau khi trở về, rửa xong chén, tiểu Kiều cũng không dám nói chuyện này với Ngô thị. Bởi vì nói không chừng

Trương tiểu thiếu gia này tâm huyết dâng trào. Không nhất định sẽ tới.

Ngô thị và Diệp Trụ lên núi đốn củi, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình tiểu Kiều, nàng trước cho gà ăn một lần, sau đó cầm cuốc nhỏ, đến phía sau viện nhổ cỏ một lúc trong vườn rau xanh mới khai khẩn. Thời gian liền trôi qua rất nhanh, chờ một luống không có cỏ, Lập Hạ và Lập Thu trở về

Nhưng mà theo phía sau còn có hai cái đuôi, một là Trương tiểu thiếu gia, một là gã sai vặt của hắn Phong Thu.

Quả nhiên đến đây rồi!

“Đi thôi, chúng ta đi bắt cá đi!” Trương tiểu thiếu gia cười hì hì nói.

“Thiếu gia, ngài tan học phải đi về nhà đó, nếu không tiểu nhân sẽ bị đánh!” Phong Thu mặt ủ mày ê.

“Đúng vậy, Trương thiếu gia, ngài nhanh đi về đi, nếu ngài đi theo chúng ta xảy ra chuyện gì, chúng ta không đảm đương nổi.” Tiểu Kiều vội vàng nói.

Mặt Trương tiểu thiếu gia lập tức suy sụp, nói: “Có phải các ngươi chán ghét ta không, không muốn cùng chơi đùa với ta không, ta biết ngay các ngươi không thích ta!”

“Không có, ai nói chán ghét ngươi chứ!”

“Ha ha, vậy thì tốt, chúng ta đi bắt cá đi!” Mặt mũi này thay đổi thật nhanh.

Ba huynh muội không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cùng đi bờ sông, nhưng bọn họ không đi đầu sông, mà chạy đến cuối sông, bên kia nhiều người hoạt động, cá tương đối ít đi một chút.

Lập Hạ và Lập Thu đều cởi giày, xuống nước đi bắt cá. Trương tiểu thiếu gia cũng muốn xuống nước, bị Phong Thu ôm lấy, sống chết không cho, nếu xuống nước, đến lúc đó bị cảm lạnh rồi, cũng không phải chơi, cái mông của mình không chịu nổi.

Tiểu Kiều thấy Phong Thu đáng thương như vậy, nói rằng; “Chúng ta đề không làm gì, nhìn mấy ca ca của ta bọn họ làm đi, một lát nữa chúng ta ở trên bờ sông cũng có thể sờ được cá.”

Phong Thu cảm kích không ngừng gật đầu với tiểu Kiều, Trương tiểu thiếu gia nói: “Vậy cũng được. Một lát nữa ta muốn sờ.”

“Thiếu gia, ngươi định làm gì, ta đều có thể làm, ngươi cứ yên ổn nhìn, trong con sông này có đỉa, cắn rồi sẽ không thả, đến lúc đó sẽ hút rất nhiều máu đó, sẽ đau!”

“Vậy bọn họ không sợ?” Trương tiểu thiếu gia chỉ vào Lập Hạ và Lập Thu nói.

Tiểu Kiều nói: “Ca ca ta bọn họ có thể tự gỡ đỉa, sẽ không sao.” Nói đến đỉa, tiểu Kiều cũng có phần không dám xuống nước, con đỉa này bám người vừa sợ lại đau, như thế nào cũng gỡ không xuống.