Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 53: Thử đụng vào người phụ nữ của tôi xem (1)

Trong phòng bao ở Đỉnh Hạo Hãn.

Kiều Tịch Hoàn cầm điện thoại di động, từng chữ từng câu hung hăng nói với Tiêu Dạ, “Nhưng tôi đã gửi, làm thế nào?”

Sắc mặt Tiêu Dạ thay đổi lớn.

Anh chợt một phát đẩy Lôi Lôi đang dính vào trên người anh giống như bạch tuộc ra, cướp lấy điện thoại của Kiều Tịch Hoàn, động tác làm liền một mạch.

Lôi Lôi bị sức mạnh bất ngờ ném tới trên ghế sa lon, bản thân vốn bởi vì uống rượu say đã cảm thấy trời đất quay cuồng, giờ phút này càng thêm cảm thấy chung quanh đều đang lắc lư, một cảm giác vốn không có cách nào dừng lại, trong dạ dày vẫn mãnh liệt, ọc ọc liền ói ra ngoài, ói đầy đất.

Giờ phút này ánh mắt Tiêu Dạ ngay cả đuôi khóe mắt mắt cũng không có đặt ở trên người Lôi Lôi, anh hung hăng nhìn điện thoại của Kiều Tịch Hoàn, mở xem nhật ký tin nhắn.

Kiều Tịch Hoàn giống như người bàng quan nhìn một màn như vậy, khóe môi nhếch lên nở nụ cười xem kịch vui, cứ bình tĩnh như vậy nhìn dáng vẻ Tiêu Dạ cau mày bị trêu đùa đến xoay quanh, lại nhìn Lôi Lôi giờ phút này đang tê tâm liệt phế nôn mửa.

Tiêu Dạ giống như tìm một lát, vẫn không phát hiện trên điện thoại di động có bất cứ dấu vết gửi tin nhắn gì, sắc mặt tối sầm lại, “Kiều Tịch Hoàn, lá gan của cô thật sự không nhỏ!”

Kiều Tịch Hoàn không chút để ý cầm lấy điện thoại di động trên tay `Tiêu Dạ, nhẹ nhàng nói, “Hôm nay mới biết?”

Tiêu Dạ hung hăng nhìn chằm chằm Kiều Tịch Hoàn, vẻ mặt cắn răng nghiến lợi.

Anh cũng không hiểu, Diêu Bối Địch làm sao có thể có người bạn kiểu như thế này, tính tình Kiều Tịch Hoàn và Diêu Bối Địch hoàn toàn một trời một vực, hai người làm sao có thể trở thành bạn bè?!

“Lại nói, anh không cảm thấy bên cạnh có người mắc ói như vậy, sẽ khiến cho anh không chịu nổi sao?” Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn hơi đổi, ý bảo Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ mím chặt môi, nhìn Lôi Lôi vừa ói khó chịu, nhìn về phía tiểu đệ ở trong phòng, “Đưa cô ta về trước, mua chút thuốc giải rượu.”

“Dạ, em không muốn về, em không muốn… Ọe…” Lại một loạt tiếng nôn mửa.

Kiều Tịch Hoàn hơi ghét bỏ cau mũi lại, thêm mắm thêm muối nói, “Ghê tởm chết đi được.”

“Cô mới ghê tởm, cô mới ghê tởm…” Lôi Lôi gào lên một trận.

Kiều Tịch Hoàn nhìn thân thể bởi vì nôn mà cong lên, cùng với hốc mắt đỏ bừng đến rỉ ra nước mắt của cô ta, tâm tình rất tốt nói, “Đàn ông đều không thích phụ nữ thích rượu, sẽ cảm thấy, bẩn.”

Lôi Lôi thét chói tai, “Cô nói lung tung!”

“Không tin cô hỏi Tiêu Dạ.” Kiều Tịch Hoàn chỉ mũi nhọn về phía người đàn ông đứng bên cạnh.

“Dạ, không phải vậy, có đúng không, không phải vậy…” Hai mắt Lôi Lôi đẫm lệ.

Tiêu Dạ có phần không nhịn được cau chân mày lại, “Đưa em trở về trước, có chuyện gì chờ sau khi em tỉnh rượu lại nói.”

Nói xong, dùng ánh mắt ý bảo tiểu đệ ở bên cạnh, mạnh mẽ lôi kéo Lôi Lôi rời đi.

Lôi Lôi lại chống lại.

Nhưng bởi vì say rượu, cả người nhũn như con chi chi, một chút sức chống lại cũng không có, chỉ có điều trong miệng vẫn lẩm bẩm, “Dạ, đừng xa cách em, đừng xa cách em…”

Âm thanh bên tai dần nhỏ xuống.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Lôi Lôi rời đi, đảo mắt nhìn về phía Tiêu Dạ, “Đổi phòng đi, tôi thật sự không chịu nổi ghê tởm trong căn phòng này, cho dù như thế nào rõ ràng cảm thấy một vị, bẩn *.

(*) bẩn: chỉ mùi nướ© ŧıểυ hay mùi chồn cáo, cũng chỉ mùi vị sau ân ái.

Cả người Tiêu Dạ lạnh đến không xong, nắm chặt ngón tay nhìn cô, giống như lúc nào cũng có kích động muốn bóp chết cô.

“Đi thôi.” Kiều Tịch Hoàn tự nhiên rời khỏi phòng bao trước.

Tiêu Dạ đảo mắt nhìn vật bẩn trên đất, sắc mặt dường như khẽ thay đổi, anh chống gậy, “Nhìn dọn dẹp sạch sẽ nơi này.”

“Dạ, lão đại.” Tiểu đệ vội vàng đồng ý.

Tiêu Dạ đi ra khỏi phòng bao, mở phòng bên cạnh ra.

Kiều Tịch Hoàn ngồi đối diện Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ ngồi vào chỗ của mình, kêu a Bưu rót cho anh một ly rượu.

Từ khi xảy ra tai nạn xe cộ cho tới nay, vẫn không uống rượu, cảm giác cuộc sống cũng thiếu đi một chút gì đó.

Anh uống một ngụm lớn, hóa giải đói khát mấy ngày nay, mới chậm rãi thả chậm tốc độ.

Kiều Tịch Hoàn ngược lại cũng uống một ly, uống đến rất chậm, cô nhấp rượu đặt trên bàn trà, dứt khoát nói, “Tôi muốn anh điều tra một người giúp tôi.”

“Ai?’ Tiêu Dạ nói.

“Tề lăng Phong.”

“Có gì hay để điều tra?” Tiêu Dạ cau mày.

“Điều tra thân thế của anh ta.” Kiều Tích Hoàn nói, “Anh ta là cháu của Tề Tuệ Phân phu nhân Cố thị. Tôi muốn biết cha mẹ anh ta chết như thế nào, tại sao anh ta biến thành trẻ mồ côi, cùng với anh ta lớn lên như thế nào?’

“Có tác dụng gì?” Tiêu Dạ gãi đúng chỗ ngứa hỏi.

“Đương nhiên chỉ vì biết người biết ta trăm trận trăm thắng.” Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn sâu thêm, “Người đàn ông này có thù không đội trời chung với tôi, trước khi gϊếŧ chết anh ta, dù sao cũng phải làm rõ ràng, tại sao người đàn ông này lại có thể có lòng dạ độc ác đến thế.’

Tiêu Dạ tỏ vẻ rất bình tĩnh trước cảm xúc của Kiều Tịch Hoàn, “Đàn ông lòng dạ độc ác còn cần lý do sao?”

“Anh không cần, không có nghĩa người khác cũng không cần.”Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

“Thật sao?” Tiêu dạ cười lạnh, một lần nữa uống sạch rượu tây trong ly, nói, “Tôi nói tôi nợ cô một nhân tình, sẽ giải quyết chuyện này giúp cô, nhưng Tề Lăng Phong người này không đơn giản, thậm chí có phần cáo già, muốn điều tra anh ta cũng không phải đặc biệt đơn giản, cần một khoảng thời gian.”

“Anh không phải rất quen thuộc gia tộc Diệp thị sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

“Tôi có thể giúp cô hỏi một chút. Nhưng bên kia cũng không nhất định mua bút toán của tôi.’ Tiêu Dạ nói.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, “Họ có khả năng gì, mà có thể không mua bút toán của anh?’

“Gia tộc Diệp thị có thế lực của họ, tôi không cần chỉ vì cô, đề cho mình đi làm một chút tổn thất vô vị.” Tiêu Dạ nói.

Kiều Tịch Hoàn cau mày, “Tôi vẫn chó rằng ở bến Thượng Hải, cho dù là hắc đạo hau bạch đạo, anh đều có thể một lưới bắt hết.”

“Cô tội gì phải dùng lời này kích tôi. Tôi cũng không phải sợ Diệp thị, tôi chỉ cảm thấy tôi không cần thiết phải vì cô, làm một chút tổn thất vô vị.” Tiêu Dạ lặp lại từng câu từng chữ.

Mắt Kiều Tịch Hoàn trợn trắng, trong long thầm mắng.

Người đàn ông này!

Đảo mắt thầm nghĩ, nếu nhứ thế lực của gia tộc Diệp thị ở trong hắc đạo không thể khinh thường, vì sao Diệp Mị kia cứ môt mạch thua trên tay Cố Tử Hàn, còn trở thành thư ký của Cố Tử Hàn, nếu như cô ta ở lại Diệp thị, thừa kế công ty gia tộc gì đó. Cố Tử Hàn người đàn ông thực tế như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ lắc lắc đuôi đi qua.

Hơn nữa theo như cô biết được một chút chuyện nhỏ, gia tộc Diệp thị toàn bộ do phụ nữ nắm giữ, đàn ông ngược lại không có quyền thừa kế, đây là tổ truyền của tổ tông truyền xuống.

Có phần không rõ ràng, cảm thấy mình không cần đến mức triệt để sũy cẩn thận, cô chỉ nói với Tiêu Dạ, “Chuyện Tề Lăng Phong liền làm phiền anh.”

Tiêu Dạ nhướng mày, nhìn qua rất lạnh lùng.

Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ, lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, “Đúng rồi, nói chút chuyện riêng với anh.”

“Tôi không thích nói chuyện riêng.” Tiêu Dạ lạnh lùng nói.

“Anh không thích không có nghĩa rằng tôi sẽ không nói.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, “Giữa Diêu bối Địch và Lôi Lôi anh chỉ có thể chọn một người, thật ra thì tôi ngược lại hy vọng anh lựa chọn Lôi Lôi.”

Tiêu Dạ cau mày

“Anh cũng không phải một người đàn ông tốt, nhưng Diêu Bối Địch là một cô gái tốt. Tôi thật sự không muốn đóa hoa xinh đẹp Diêu Bối Địch này cắm lên bãi phân trâu là anh. Cũng thật sự không nghĩ ra, tại sao Diêu Bối Địch lại tốn nhiều năm trên người anh như vậy, anh rốt cuộc có điểm nào khiến cô ấy yêu đến đau khổ tột cùng như vậy.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Sắc mặt Tiêu Dạ càng ngày càng đen.

“Đều nói phụ nữ ly hôn chỉ có thể tìm tám mươi, đàn ông ly hôn có thể tìm mười tám, tôi nghĩ cho dù để Diêu Bối Địch tìm tám mươi, cũng mạnh hơn anh.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Sắc mặt Tiêu Dạ khó coi vô cùng.

“Tôi nghĩ nói nhiều như vậy, hy vọng tôi nói những lời này, sẽ không ảnh hưởng tới việc anh điều tra Tề Lăng Phong, tôi biết rõ anh không phải người công tư không phân rõ.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, nói không tim không phổi.

Nói xong bỏ lại một nụ cười xán lạn, thản nhiên rời đi.

Tiêu Dạ nhìn bóng dáng Kiều Tịch Hoàn, cắn răng nghiến lợi.

Tính tình người phụ nữ này rõ ràng một trời một vực với Diêu Bối Địch, tại sao lại trở thành bạn?!

Kiểu Tịch Hoàn không thèm để ý tới ánh mắt lạnh lẽo ở sau lưng, lạnh lùng đi ra khỏi phòng bao.

Cô thật sự không hy vọng Tiêu Dạ làm dơ bẩn Diêu Bối Địch, có lẽ mối hôn nhân này còn có thể duy trì tiếp, hơn nữa cảm giác, nếu như Tiêu Dạ nhận rõ tim mình, nhìn dáng vẻ mềm yếu vô cùng khéo léo kia của Diêu Bối Địch, bị ăn đến sít sao có lẽ sẽ là người đàn ông Tiêu Dạ kia.

Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, cô liền không khỏi bật cười.