Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 23-1: Toàn diện bộc phát (6) Thưa nhưng khó lọt

Editor: Puck - Diễn đàn

Không biết có phải tin tức dư luận quá lớn không, sau khi họp báo kết thúc, luật sư do Kiều Tịch Hoàn phái đi lập tức đến cơ quan công an tiến hành báo án, xế chiều hôm đó, Dụ Tĩnh liền bị đồn cảnh sát lấy lý do xui khiến người khác phạm tội tiến hành tạm giữ hình sự, Kiều Vu Huy lấy lý do bạo hành gia đình lâu dài tiến hành tạm giữ hình sự, tạm giữ qua ngày hôm sau, luật sư của Kiều Tịch Hoàn cung cấp sự thật phạm tội và lời khai của người làm chứng, ngày thứ ba đồn cảnh sát hạ lệnh bắt, mà đến buổi sáng ngày thứ tư bắt đầu mở phiên tòa thẩm tra xử lý lần đầu tiên.

Mở phiên tòa thẩm tra xử lý đưa ra nhân chứng vật chứng, sự thật phạm tội của Dụ Tĩnh được xác nhận, cơ quan quan hệ công chúng tìm được truyền thông đầu tiên phát video về Kiều Tịch Hoàn, xác định người phát lên có liên hệ tới chính Dụ Tĩnh, khi mở phiên tòa Chu Chính Phú cũng chỉ ra năm đó Dụ Tĩnh xui khiến ông tiến hành cưỡиɠ ɠiαи Kiều Tịch Hoàn, cũng sau đó cho ông một khoản phí bịt miệng. Mà Kiều Vu Huy, cảnh sát thông qua điều tra người hiềm nghi phạm tội xác nhận hành vi, xác định là người mê đánh bạc, cũng vì vậy thua hơn phân nửa gia sản. Thăm hỏi điều tra trong thân thích cơ bản nhận định Kiều Vu Huy tiến hành bạo hành gia đình với Kiều Tịch Hoàn và mẹ của Kiều Tịch Hoàn, ngày đó, mẹ của Kiều Tịch Hoàn ra tòa, dùng vết bỏng trên người mình do Kiều Vu Huy dùng tàn thuốc lưu lại suốt đời, sau khi giám định y tế xác định là vết thương cũ trong thời gian dài gây ra, sự thật Kiều Vu Huy bạo hành gia đình được thành lập.

Lần đầu tiên mở phiên tòa, tòa án phán quyết tại chỗ, phán xử Dụ Tĩnh cố ý xui khiến tội cưỡиɠ ɠiαи, là tòng phạm vả lại chịu trách nhiệm hình sự chủ yếu, cân nhắc đến cuối cùng chưa thực hiện được không đủ gây thành sai lầm lớn, phán xử tù có thời hạn hai năm. Phán xử Kiều Vu Huy bạo hành gia đình gây nên người bị tổn thương nhẹ, bởi vì bạo hành gia đình thời gian kéo dài vả lại có tính chất ác liệt hơn nữa, xử tù có thời hạn bốn năm.

Dụ Tĩnh và Kiều Vu Huy không phục với phán quyết của tòa án, xin kháng cáo.

Thời gian kháng cáo định tại nửa tháng sau.

Nhưng điều này cơ bản đã không có sức mạnh gì lớn lao, hai vụ kiện cáo này, Kiều Tịch Hoàn thắng được cực kỳ đẹp mắt.

Khi phiên tòa kết thúc.

Kiều Tịch Hoàn trước tiên để cho Vũ Đại bí mật đưa mẹ của cô đi, không cần nghĩ cũng biết ở bên ngoài nhất định có một nhóm phóng viên chờ, cô đã đồng ý, cố gắng hết sức không đưa thân phận của mẹ ra ngoài ánh sáng, vậy cũng coi như cho thân thể này một công đạo. d1en d4nl 3q21y d0n

Sau khi xử lý xong, điều chỉnh cảm xúc, đi ra ngoài tòa án.

Dụ Tĩnh và Kiều Vu Huy đã đi trước một bước được cảnh sát dẫn ra khỏi tòa án, trên bậc thang tòa án thật cao, phóng viên ùn ùn kéo tới, đèn flash về phía Dụ Tĩnh và Kiều Vu Huy không ngừng, chụp dáng vẻ nhếch nhác của bọn họ vô cùng tinh tế.

Một lớp sóng bén nhọn mà thẳng thắn.

“Kiều Vu Huy, ông bị chính con gái mình kiện ra tòa, bây giờ ông có cảm nhận gì?”

“Dụ Tĩnh, bà làm mẹ kế, ngược đãi con chồng như vậy, bà không cảm thấy xấu hổ sao?”

“Kiều Vu Huy, trước đó ông giúp Dụ Tĩnh chất vấn con gái ruột thịt của mình thì có nghĩ tới cảm nhận của con gái mình không? Ông làm cha không tròn trách nhiệm của một người cha, ông còn giật dây cho những người phụ nữ khác tới bắt nạt con gái mình, ông cũng không cảm thấy băn khoăn sao?”



“Đừng chụp, xin nhường đường!” Đường đi phía trước bị phóng viên chặn gắt gao, cảnh sát hơi nghiêm nghị nói.

Phóng viên cũng không khuất phục không buông tha, không có được câu trả lời, hình như không cam tâm.

Đột nhiên, một quả trứng gà đập vào trên mặt Dụ Tĩnh, vỏ trứng vỡ nát, lòng trắng và lòng đỏ trứng từ trên mặt chảy xuống, nhếch nhác nói không hết.

Dụ Tĩnh ngẩng đầu, nhìn xa xa có người cầm trứng gà ném về phía bà.

“Thượng Hải có một người mẹ kế nát vụn như mày, tao đây cũng cảm thấy sỉ nhục!” Là giọng nói hung tợn của một người phụ nữ trung niên.

Bên cạnh còn có nhiều phụ nữ trung niên, dáng vẻ kia, giống như các bác gái khi cắn thuốc lắc khiêu vũ trên quảng trường.

Giống như tổ chức thành đoàn thể đến thảo phạt, trứng gà liên tiếp ném tới, vừa ném vừa mắng: “Mày đồ cặn bã, trứng thúi, không bằng heo chó, sỉ nhục người dân Thượng Hải, nên dìm l*иg heo…” dinendian.lơqid]on

Âm thanh ác độc, từng đợt sóng.

Chưa từng nghĩ tới mẩu tin tức sẽ náo loạn đến mức độ này, bộ phận công an cũng hơi không chuẩn bị kịp, cho nên cũng không phái thêm người tới ngăn cản sóng người đang dao động, đại khái qua gần hai mươi phút mới có cảnh sát chạy tới duy trì trật tự, hòa hoãn bình thường trận sóng gió “Thảo phạt” này, nhưng hai mươi phút, đã sớm đủ để khiến cho các “Bác gái khiêu vũ ở quảng trường” chút trả thù tùy ý, trong suốt quá trình, Dụ Tĩnh và Kiều Vu Huy nhếch nhác và không chịu nổi không nói ra được.

Cũng có lẽ, ngay cả bản thân cũng không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày như thế này, bị người đời căm hận như thế.

Dưới ngăn cản của cảnh sát, trước tòa án tôn nghiêm rốt cuộc khôi phục trật tự của nó, thừa dịp này, Kiều Tịch Hoàn thong thả ung dung ra ngoài, bước từng bước một đi xuống cầu thang.

Lúc ấy Dụ Tĩnh và Kiều Vu Huy đang chuẩn bị lên xe cảnh sát, quay đầu trong nháy mắt nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn bị phóng viên vây quanh, đối xử tuyệt đối khác một trời một vực với bọn họ, Dụ Tĩnh tức đến cắn răng nghiến lợi, thật sự chưa từng nghĩ tới, mình sẽ bị Kiều Tịch Hoàn một con nhóc lừa đảo làm đến nông nỗi như bây giờ.

Bây giờ bà bị toàn bộ Thượng Hải khinh bỉ, cũng không có cách nào ngẩng đầu sống qua ngày.

Kiều Tịch Hoàn nhìn chiếc xe cảnh sát kia rời đi, ngoái đầu lại nhìn về phía phóng viên.

“Kiều Tịch Hoàn, rốt cuộc chứng minh mình, cô có gì muốn nói không?” Phóng viên phỏng vấn cũng ôn hòa chút.

Cho dù là ai, dù là phóng viên luôn không có cảm tình gì ở trong mắt người ngoài, cũng rõ ràng thiên vị Kiều Tịch Hoàn hơn nhiều, sự kiện lần này Kiều Tịch Hoàn không chỉ thắng phiên tòa, mà hoàn toàn thắng được tiếng vỗ tay của toàn bộ người dân Thượng Hải. diee ndda fnleeq uysd doon

“Thật ra thì trong lòng tôi rất khổ sở.” Kiều Tịch Hoàn nói, trên mặt vẫn ngây thơ, đẹp đẽ động lòng người, “Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ náo loạn đến tình trạng này với bọn họ, tôi mới vừa thấy có một bác gái ném trứng gà lên người cha và mẹ kế của tôi, tôi biết rõ bọn họ bởi vì đồng tình tôi, nhưng mà tôi hy vọng bọn họ không cần nhắm vào bọn họ như vậy, bọn họ đã chịu trừng phạt của pháp luật, nhận lấy trừng phạt bọn họ nên có, không nên bị tổn thương như vậy. Có lời nói quen thuộc, tôi chỉ hy vọng sau khi bọn họ ra tù có thể sống tốt, một lần nữa bắt đầu cuộc đời mới, nếu như có thể, tôi vẫn bằng lòng cố hết sức một phần lòng hiếu thảo của mình.”

Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ đều nói đến vô cùng thành khẩn.

Phóng viên không khỏi càng thêm có cái nhìn khác về Kiều Tịch Hoàn, cho dù giả bộ cũng được, ít nhất đến mức độ này, người phụ nữ này vẫn có thể nói ra lời nói khiến cho người ta thuyết phục như vậy.

Kiều Tịch Hoàn miễn cưỡng cười cười, “Xin lỗi, hiện giờ tôi rất không thoải mái, rời đi trước, cám ơn các bạn phóng viên đã quan tâm.”

Nói xong, Kiều Tịch Hoàn liền đẩy các phóng viên ra rời đi.

Phóng viên cũng không ngăn cản bước chân của Kiều Tịch Hoàn, giờ phút này nhìn qua Kiều Tịch Hoàn thật sự đang gượng cười, giống như rất khổ sở.

Kiều Tịch Hoàn bước từng bước một xuống bậc cầu thang tòa án, đợi trong chốc lát, Vũ Đại lái xe tới đón cô.

Cô ngồi trong ghế xe, thái độ lập tức trầm xuống.

Kiều Vu Huy và Dụ Tĩnh nhận được kết cục như vậy, cô cũng sẽ không vì vậy mà lộ vẻ xúc động, đây là báo ứng mà bọn họ nên được, trên thế giới này không phải ai cũng có thể muốn làm gì thì làm, làm sai chuyện nên bị trừng phạt, bằng không luật pháp lấy ra làm gì?!

Tròng mắt cô hơi đổi, nói với Vũ Đại, “Theo lời tôi nói, đưa tấm thẻ kia cho mẹ tôi sao?”

“Ừ.” Vũ Đại gật đầu.

“Bà ấy nói gì?”

“Không nói gì, vốn không muốn nhận, nhưng tôi cố ý đưa cho bà ấy, bà ấy liền nhận. Lúc rời đi hốc mắt rất đỏ, giống như nói một câu, bà ấy thật xin lỗi cô. Tôi nghĩ cô cũng không thích nghe lời nói như thế, nên không nhiều lời với bà ấy.” Vũ Đại bình tĩnh nói.

“Ừ, thu tiền là được, tôi không muốn thiếu nợ nhân tình của bất kỳ ai.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.

Đời trước mình cũng không thích nợ nhân tình, như vậy sẽ khiến cả người cô không được tự nhiên.

“Bà ấy là mẹ cô, không tồn tại cái gọi là nhân tình.” Vũ Đại hơi không hiểu lý giải, giữa mẹ con giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên, nếu nói nhân tình, hơi quá mức.

Kiều Tịch Hoàn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Cô không phải.

Nhưng cô không cần thiết phải giải thích cho Vũ Đại.

Vũ Đại cũng không phải người thích truy cứu nguyên nhân, cho nên cũng thức thời không hỏi nhiều.

Chỉ có điều nói sang chuyện khác, “Bây giờ trở về nhà họ Cố hả?”

“Không, tôi đi trại tạm giam nhìn một chút.”

“Nhìn ai?”

“Dụ Tĩnh.”

Vũ Đại mím mím môi, “Hành tung của cô thật sự khiến cho người ta nhìn không thấu.”