Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 16-3: Lại xảy ra sự cố, đuổi Cố Minh Lý đi xa (3)

Editor: Táo đỏ phố núi

Bình thường cậu ta vẫn rất tùy hứng, mặc dù ông nội nhìn có vẻ rất nghiêm túc, nhưng mà cho tới bây giờ vẫn chưa từng lớn tiếng với cậu ta như vậy bao giờ. Thỉnh thoảng ba của cậu ta sẽ hung dữ với cậu ta, nhưng mà dù sao đi nữa thì cậu ta cũng biết là trong nhà có rất nhiều người cưng chiều cậu ta, cho nên sau lưng hay ở trước mặt của ba cậu ta thì cậu ta vẫn là người được yêu thương nhất.

Die6n da29n le6 quy1 d9o^n. Hôm nay bị ông nội quát lớn tiếng như vậy, cả người cũng ngây ra, giọng nói không rõ ràng, “Cháu không có...”

“Cháu hãy nói thật đi!”

“Cháu... Cháu không có!” Cố Minh Lý lêu to, một mực khẳng định, “Là Cố Minh Lộ tự mình ngã xuống, chính bản thân nó ngu ngốc, nên mới ngã từ trên lầu xuống.”

“Là em cướp cúp ở trên tay của anh nên anh mới bị ngã xuống.” Giọng nói của Cố Minh Lộ nhỏ hơn Cố Minh Lý rất nhiều, nhưng mà phản bác rất kiên quyết.

“Cố Minh Lộ, mày vu oan cho tao! Mày không muốn tao sống tốt.” Cố Minh Lý điên cuồng hét to lên.

Sắc mặt của Cố Diệu Kỳ thay đổi liên tục.

Trước kia vẫn không cảm thấy, hình như vẫn luôn dung túng cho cá tính của Cố Minh Lý, vẫn luôn cảm thấy Cố Minh Lý thông minh hơn so với Cố Minh Lộ, lại khiến cho người khác yêu thích hơn, cho nên vẫn luôn cưng chiều tột độ với thằng bé, bây giờ nhìn thấy như vậy, cảm thấy tính tình của Cố Minh Lý thật sự khiến cho người ta không chịu nổi, hoàn toàn trái ngược với Cố Minh Lộ rất trầm tĩnh, vào lúc mấu chốt lại có thể khiến cho người ta phải bất ngờ, quả thực là kém xa vạn dặm.

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Cố Diệu Kỳ thoáng qua vẻ thất vọng.

Ngon Hân Động giỏi nhất là quan sát sắc mặt của hai người nhà họ Cố, vừa nhìn thấy sắc mặt của Cố Diệu Kỳ thay đổi, liền vội vàng mở miệng nói: “Có thể là có chút hiểu lầm, hơn nữa trẻ con cãi nhau gay gắt cũng là chuyện rất bình thường...” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

“Đúng thật là bình thường.” Kiều Tịch Hoàn tiếp lời, mỉa mai cười một tiếng, “Khi con trai của cô nằm ở trên mặt đất giống như vậy thì cô còn cảm thấy đây là chuyện bình thường không? Thỉnh thoảng làm ơn xin cô đừng có ích kỷ như vậy, hãy đặt mình trong hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ.”

“Chị dâu, chị có ý gì!” Sắc mặt của Ngôn Hân Đồng cũng trở nên khó chịu, giọng điệu cũng nặng hơn, “Cũng không có chứng cứ nói rõ là Minh Lý nhà em đẩy Minh Lộ ngã xuống, bây giờ chị lại cứ vu khống như vậy?! Chị có ý gì vậy!”

“Chứng cứ?” Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng, “Em dâu, tôi vẫn luôn cảm thấy, giáo dục con cái không phải là khiến cho đứa nhỏ trốn tránh trách nhiệm, mà nên dạy bọn chúng làm thế nào để đối mặt với khó khăn và lỗi lầm của mình. Nếu nói đến chứng cứ, điều tôi muốn làm bây giờ chính là muốn cô hãy hỏi đứa con của cô đến cùng có phải nó đã làm chuyện này hay không, nếu như nhất định muốn tìm ra chứng cứ... Vậy thì cô cảm thấy, cô có thể đối xử với đứa con của mình giống như phạm nhân hay không?!”

“Kiều Tịch Hoàn!” Die^n dan & le^ê quy/y do^nn

. Ngôn Hân Đồng hét lên.

“Đứa nhỏ phạm sai lầm thì phải hướng dẫn nó nhận lỗi của mình, chứ không phải chờ tới khi nó không còn đường lui nữa thì mới bắt đầu chạy theo xin lỗi, cách dạy con của cô chỉ biết dung túng con để cho con học cách trốn tránh trách nhiệm! Em dâu, tôi thật sự không thể đồng ý với phương thức dạy con của cô.” Kiều Tịch Hoàn nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Ngôn Hân Đồng tức tới mức nghiến răng nghiến lợi.

“Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì!” Hình như Cố Diệu Kỳ không có kiên nhẫn được nữa, “Trước tiên hãy đem mọi chuyện nói rõ, rồi mới nói tới vấn đề dạy con.”

Kiều Tịch Hoàn nhún vai, không nói thêm lời nào.

Tất cả tầm mắt của mọi người đều đặt ở trên người của Ngôn Hân Đồng.

Rất rõ ràng, mọi người đang đợi một câu trả lời thỏa đáng từ Ngôn Hân Đồng.

Ngôn Hân Đồng cắn môi, ngón tay âm thầm nắm chặt lại, hướng về phía Cố Minh Lý, hỏi từng câu từng chữ, “Minh Lý, Minh Lộ có phải do con đẩy xuống hay không?”

“Không phải.” Cố Minh Lý lắc đầu, ra sức lắc đầu, rõ ràng chính là đang trốn tránh.

“Đúng mà.” Cố Minh Lộ mở miệng, “Ba cũng nhìn thấy, mẹ cũng nhìn thấy, con thật sự không có nói láo.”

“Không phải, không phải do tao, là tự mày ngã xuống, tao chỉ nói là tao muốn cái cúp kia, là mày không đưa cho tao, là bản thân mày đứng không vững, nên mới bị ngã xuống, không có liên quan gì tới tao!” Cố Minh Lý một mực trốn tránh trách nhiệm.

Nhưng mà cuối cùng thì cũng chỉ là đứa bé năm tuổi mà thôi.

Chỉ mấy câu nói đã hoàn toàn khiến bản thân lòi đuôi ra.

Đột nhiên Cố Diệu Kỳ hung hăng vỗ lên bàn trà một cái, cả người lửa giận ngút trời đứng lên khỏi ghế salon, “Cố Minh Lý, cho tới bây giờ cháu vẫn còn ngụy biện sao! Tại sao cháu lại đi giành cúp của Cố Minh Lộ, có ai đã dạy cháu là đi cướp đồ của người khác sao?!”

Cố Minh Lý bị Cố Diệu Kỳ hét lên như vậy thì giật nảy mình lên, một giây sau bắt đầu khóc rống lên, khóc đứt ruột đứt gan.

“Khóc, lại còn không biết xấu hổ hay sao mà còn khóc!” Cả người Cố Diệu Kỳ đang tức giận tới cực điểm. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn

.

Trong nhà xảy ra loại chuyện như vậy, người đứng đầu vẫn là ông, nên tự nhiên cảm thấy vô cùng mất mặt.

“Diệu Kỳ, ông đừng như vậy, đừng tức giận, ông xem Minh Lý cũng bị làm cho sợ rồi...” Tề Tuệ Phân vốn là muốn khuyên.

Nhưng mà Cố Diệu Kỳ đang nổi nóng, quay đầu lại tức giận mắng cả Tề Tuệ Phân, “Bây giờ bà còn dám mở miệng nữa, tôi giao cái nhà này cho bà xử lý, bây giờ trong nhà xảy ra loại chuyện như vậy, bà liền cho rằng bà không có trách nhiệm gì trong việc này hay sao? Việc dạy dỗ Cố Minh Lý cũng không thoát khỏi liên quan tới bà đâu!”

Trong nháy mắt Tề Tuệ Phân cũng không dám nói gì nữa.

Ở trước mặt của Cố Diệu bà cũng không có bao nhiêu tiếng nói. Sau khi bị quát lên như vậy thì càng không dám mở miệng nữa.

Cố Tử Hàn và Ngôn Hân Đồng cũng không dám nói nửa câu, cũng biết đây tất cả đều là trách nhiệm của con trai mình, hơn nữa biểu hiện thời gian gần đây của Cố Minh Lý cũng khiến cho người ta thất vọng cực độ, có nói gì thêm nữa, ngược lại sẽ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cố Diệu Kỳ, càng khiến cho ông tức giận thêm. Chẳng bằng ngậm miệng lại chờ bị mắng.

“Cố Minh Lý, cháu lập tức nói xin lỗi với Cố Minh Lộ.” Cố Diệu Kỳ uy hϊếp nói.

“Không nói.” Cố Minh Lý càng chui vào trong lòng của Ngôn Hân Đồng, “Cháu không muốn nói xin lỗi với đồ ngu ngốc đó đâu.”

“Cháu nói ai là ngu ngốc.” Cố Diệu Kỳ tức muốn chết.

Sắc mặt của Cố Tử Hàn cũng vô cùng khó coi, “Cố Minh Lý, ba ra lệnh cho con lập tức nói xin lỗi Cố Minh Lộ ngay!”

“Con... Hu hu hu hu mẹ, con không muốn...”

dfien ddn lie qiu doon Cố Minh Lộ vẫn nắm chặt quần áo của Ngôn Hân Đồng, giống như kiên quyết không muốn nói xin lỗi.

Bé không muốn nói xin lỗi với đồ ngu ngốc kia đâu, bé không muốn!

“Minh Lý, nói nhanh lên nào!” Ngôn Hân Đồng cũng biết đây không phải là lúc dung túng cho Cố Minh Lý, nên vội vàng đẩy thằng bé từ trong lòng mình ra.

Cố Minh Lý bị Ngôn Hân Đồng dùng sức đẩy tới trước mặt của Cố Minh Lộ, uy hϊếp nói, “Mau nói xin lỗi với Minh Lộ nhanh lên nào.”

Cố Minh Lý nhìn Cố Minh Lộ, cả người khóc đến đau lòng, giống như là vô cùng uất ức.

Một đứa bé năm tuổi vẫn còn chưa biết đây chính là tổn thương lòng tự trọng, mà chỉ cảm thấy mình giỏi hơn so với Cố Minh Lộ rất nhiều nên không cần phải xin lỗi cái tên ngu ngốc Cố Minh Lộ này, một khi nói xin lỗi, thì bản thân mình sẽ không còn vĩ đại nữa.

Cậu ta khóc đến đau lòng, rồi rất miễn cưỡng nói cho xong, “Thật sự xin lỗi, Cố Minh Lộ.”

Cố Minh Lộ nhìn thấy Cố Minh Lý khóc tới mức đau lòng như vậy, thì cũng có chút không biết làm sao, bé vội vàng lắc đầu, cười nói, “Không sao, Cố Minh Lý, chỉ cần sau này em không đối xử với anh như vậy nữa thì vĩnh viễn chúng ta vẫn sẽ làm anh em tốt.”

So với Cố Minh Lý cố tình gây sự thì Cố Minh Lộ có vẻ rộng rãi và khéo léo hơn rất nhiều.

Sự chênh lệch như vậy người mắt mù cũng có thể nhìn ra được.

Cố Diệu Kỳ không khỏi gật gật đầu, giống như là mới vừa rồi bị Cố Minh Lý làm cho tức hộc máu thì lại lấy được một chút an ủi ở trên người của Cố Minh Lộ vậy.

dfien ddn lie qiu doon

“Tao không cần làm anh em tốt của mày, chúng ta là kẻ thù!” Cố Minh Lý hét to lên, không muốn làm hòa với Cố Minh Lộ.

Cố Minh Lộ kinh ngạc nhìn cậu ta, có chút luống cuống.

Cố Diệu Kỳ thì thật sự thất vọng với Cố Minh Lý.