Editor: Puck
“Phong, chúng ta đã nhịn nhiều năm như vậy, đến khi Hoắc Tiểu Khê chết rồi, anh vẫn còn đắn đo như vậy sao?” Sở Dĩ Huân thật sự không chịu nổi, năm đó cô một mực yên lặng nhìn anh và Hoắc Tiểu Khê ân ái ở trước mặt cô.
Cô không chỉ không thể khổ sở, còn phải cười chúc phúc.
Năm đó cô nhịn khổ sở như vậy, hiện giờ khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Hoắc Tiểu Khê chết đi, mình rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận ở cùng với anh, lại đột nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim, nói bọn họ phải chú ý, chú ý đến cách nhìn của người bên ngoài?!
Cô thật sự chịu đủ rồi!
“Dĩ Huân, em nghe lời.” Tề Lăng Phong nhíu chặt mày, giọng cũng hơi lạnh, “Cũng bởi vì chúng ta nhịn nhiều năm như vậy, không thiếu một chốc một lát như thế.”
“Nhưng mà...”
“Anh không muốn nói thêm nữa.” Giọng Tề Lăng Phong hơi nghiêm nghị, biểu thị kết thúc đề tài này. Không thể có bất kỳ ý kiến và bác bỏ khác.
Sở Dĩ Huân cắn môi, trong lòng nén một cơn tức.
Tại sao chứ!
Tại sao cô chờ nhiều năm như vậy vẫn là kết quả như thế.
Kiều Tịch Hoàn.
Đều do người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn này, người phụ nữ giống như đột nhiên xuất hiện từ không trung, cô ta làm kinh ngạc khắp nơi, bây giờ còn bị cô ta ảnh hưởng như vậy, trong lòng đủ kiểu không thoải mái!
Tròng mắt cô sâu hơn, thoáng qua trong mắt một tia ác độc.
Cô tuyệt đối không để cho Kiều Tịch Hoàn được như ý!
Hai người trong xe theo đuổi tâm tư của mình, một đường yên tĩnh.
Tề Lăng Phong đưa Sở Dĩ Huân tới cửa nhà, “Trở về nghỉ ngơi cho tốt.”
“Phong...” Sở Dĩ Huân đến gần mặt anh, đang chuẩn bị hôn lên.
Tề Lăng Phong khẽ nghiêng đầu, “Đừng như vậy, về sớm một chút.”
Sở Dĩ Huân lúng túng nhìn anh. die nda nle equ ydo nn
“Sau này chính là có cơ hội.” Tề Lăng Phong giải thích.
Sở Dĩ Huân cắn môi xuống xe.
Cảm giác như thế thật sự khó chịu đến cực độ.
Trên khuôn mặt quyến rũ của Sở Dĩ Huân, vô cùng tàn nhẫn!
...
Tề Lăng Phong lái xe đi.
Đưa Sở Dĩ Huân về, sắc mặt cũng không hề che giấu.
Kiều Tịch Hoàn!
Anh cắn răng nghiến lợi, hung hăng nắm tay lái.
Không cho cô chút dạy dỗ, cô thật sự cho rằng chỉ bằng chút công phu của cô, thì thật sự có thể diễu võ dương oai rồi!
Xe nhanh chóng chạy băng băng trên đường phố rộng lớn của Thượng Hải.
Tề Lăng Phong đeo bluetooth lên, gọi điện thoại.
Bên kia tiếp thông, “Lăng Phong.”
“Tử Hàn. Hôm nay tôi đυ.ng phải Cố Tử Thần rồi.” Tề Lăng Phong gọn gàng dứt khoát, “Ở trong nhà hàng, cùng Kiều Tịch Hoàn và con của bọn họ.”
Hình như Cố Tử Hàn cũng biết, không có gì lạ đáp lời, “Ừ.”
“Khi nào Cố Tử Thần bắt đầu ra ngoài rồi, tôi nhớ hình như anh ta không ra cổng trước không bước cồng trong mà?” Tề Lăng Phong hỏi.
“Thời điểm gần đây.”
“Cậu không cảm thấy uy hϊếp chút nào sao?” d1en d4nl 3q21y d0n
“Tôi không cảm thấy.” Bên kia nói từng câu từng chữ.
“Tử Hàn, năm đó tại sao vị trí tổng giám đốc của Cố thị rơi vào trên người cậu tất cả mọi người lòng dạ biết rõ, cậu không cần phải che che giấu giấu tôi, bây giờ tôi tìm cậu chỉ để cho cậu thấy rõ ràng, người một nhà Cố Tử Thần này cho dù là với cậu, hay với tôi đều sinh ra uy hϊếp. Hiện giờ Kiều Tịch Hoàn đối đầu tôi khắp nơi, lần trước mất hạng mục không nói, hiện tại cố ý tìm tôi điều tra, tôi không cho cô ta chút dạy dỗ, thật sự vẫn coi tôi là quả hồng mềm rồi.” Tề Lăng Phong hung ác nói.
“Anh có tính toán gì?” Cố Tử Hàn hỏi.
Rất dễ nhận thấy, gợi lên hứng thú của Cố Tử Hàn.
Trong khoảng thời gian này Cố Tử Hàn cũng bị Kiều Tịch Hoàn ép rất thảm.
“Làm giống như đã làm với Cố Tử Thần năm đó, trước tiên ép cô ta ra khỏi Cố thị rồi nói!” Tề Lăng Phong nói từng câu từng chữ.
Cố Tử Hàn trầm mặc một chút.
“Làm như thế nào?”
“Cậu chỉ cần phối hợp với tôi là được, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu biết làm như thế nào.” Tề Lăng Phong nói, hình như trầm mặc một giây rồi nói tiếp, “Tử Hàn, mặc kệ giữa chúng ta có tồn tại đυ.ng chạm gì không, hoặc tồn tại cạnh tranh kinh doanh nào đó không cách nào nói rõ, nhưng tôi nghĩ có một chút tôi cần phải nhắc nhở cậu, bây giờ chúng ta cùng đứng trên một chiến tuyến, trong quan hệ giữa chúng ta, nếu như có ai đâm phá cũng không có quả ngon để ăn, lúc trước tôi không biết cậu có ý kiến hay vụиɠ ŧяộʍ có bất mãn gì với tôi hay không, tôi hy vọng bắt đầu từ bây giờ cậu phải rõ ràng, chuyện giữa chúng ta không thể nói cho ai biết, là bí mật.”
Chân mày Cố Tử Hàn nhếch lên.
Tề Lăng Phong nói rất mịt mờ, nhưng anh không ngốc, anh nghe ra được, từng câu từng chữ của Tề Lăng Phong rõ ràng chính là không tin tưởng anh, hoặc là cũng đang chất vấn độ trung thành trong hợp tác giữa bọn họ, sắc mặt anh hơi thay đổi, “Tề Lăng Phong, là ai gây xích mích thị phi bên tai anh?” dinendian.lơqid]on
“Là ai không quan trọng, chuyện lúc trước không quan trọng, lần này nhìn thành ý của cậu.” Tề Lăng Phong không nói nhiều.
Ban đầu Kiều Tịch Hoàn nói với anh cái gọi là Cố Tử Hàn quấy phá bên trong, hiện tại anh không hoàn toàn tin tưởng, cũng không hoàn toàn không tin, nhưng anh là người thông minh tuyệt đỉnh, đứng trước đúng sai rõ ràng tuyệt đối không câu nệ tiểu tiết, nên buông xuống tuyệt đối không rối rắm, coi trọng trước mắt là được.
“Chuyện lúc trước tôi cũng không giải thích, lần này tôi hy vọng chúng ta cố ý thuận lợi như nguyện.” Cố Tử Hàn cũng không nhiều lời.
Những chuyện đâm thọc xúi giục kia, nói nhiều, sẽ chỉ vẽ rắn thêm chân.
“Ừ, vậy trước cứ như vậy, cúp.” Tề Lăng Phong nói.
“Được.”
Cố Tử Hàn nhìn thông báo “Trò chuyện kết thúc”, ngồi trên sa lon trong phòng ngủ, trầm mặc một lúc lâu.
Ngôn Hân Đồng vẫn ở trong phòng Cố Minh Lý an ủi nó, hôm nay sau khi từ nhà trẻ trở lại, vẫn cãi lộn ở nhà, ai nói cũng không nghe, Cố Tử Hàn gào nó mấy câu xong thì nó khóa mình trong phòng ngủ, sau khi Ngôn Hân Đồng tìm chìa khóa dự phòng tiến vào, thì ở lại bên trong không ra ngoài.
Cố Minh Lý tùy hứng bá đạo đã quen, cái gì cũng nghĩ mình là tốt nhất, cái gì đều thích tranh với người khác giành với người khác.
Người một nhà cũng dung túng tính cách đó của nó, mặc dù trong miệng mọi người không nói, trong lòng dĩ nhiên muốn bồi dưỡng Cố Minh Lý thành cá tính hễ là chuyện gì cũng phải giành được thắng lợi, để về sau trên thương trường phát triển, nhưng trên thực tế thật sự khi gặp phải chuyện gì không như ý, đứa trẻ có tính tình như vậy đúng là vẫn khiến cho người ta ghét. diee ndda fnleeq uysd doon
Cố Diệu Kỳ rõ ràng hơi thất vọng về Cố Minh Lý, mặc dù không nói nhiều.
Cố Tử Hàn day huyệt thái dương hơi đau của mình.
Trong khoảng thời gian này thật sự bị Kiều Tịch Hoàn chiếm quá nhiều thượng phong, cho dù là ở công ty hay ở nhà, tất cả giống như đều đã không bị khống chế, người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn này một phút cũng không yên tĩnh, không ngừng đối đầu với anh, càng không ngừng tạo ra đủ thứ chuyện phong phú, làm cho người ta đến mức cũng sắp hỏng mất!
Mới vừa rồi Tề Lăng Phong gọi điện thoại nói hợp tác.
Anh nên thật sự cẩn thận suy nghĩ, hợp tác như thế nào!
Người phụ nữ này, từ sau khi ra tù đến về sau cứ tiến vào Cố thị làm, anh đều hơi buông lỏng cảnh giác, cho rằng người phụ nữ này vẫn yêu mình như ba năm trước kia, yêu đến mức độ vốn không có bản thân, bất cứ lúc nào anh cho cô một ánh mắt cho cô một chỗ tốt thì cô sẽ thần phục, nhưng buổi tối nay sau khi bị Kiều Tịch Hoàn tổn thương tự ái như vậy, anh đã phát hiện người phụ nữ này đã không dễ dàng nắm trong tay như vậy rồi, thậm chí nói, đã không thể nắm trong tay!
Anh hung hăng nắm chặt ngón tay.
Nhổ cỏ tận gốc, miễn cho tai họa về sau!
...
Nhà hàng nước Pháp.
Một nhà ba người ngồi một chỗ, ấm áp ăn bữa tối.
Kiều Tịch Hoàn đã khôi phục tự nhiên.
Thật ra thì cô thật sự không tim không phổi, rất lâu, dù là đau lòng đến mức phải chết, một giây kế tiếp vẫn có thể khiến cho mình vui vẻ trở lại, nên làm sao thì làm!
Nếu không, cô thật sự lo lắng, sau khi cô sống lại, nghĩ đến mỗi một cảnh đời trước, đối mặt với ngục giam, hoàn cảnh hỏng bét đến không cách nào nói rõ! Có lẽ cô chỉ buồn bực, lại tự sát.
Cũng may, không tự sát.
Bằng không sao có thể thấy gương mặt “Đẹp mắt” như vậy của Tề Lăng Phong.
“Mẹ, con ăn không nổi.” Khỉ con để đồ ăn xuống, đột nhiên nói.
“Không ăn được nữa thì không ăn.” Kiều Tịch Hoàn không thèm để ý chút nào nói. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Chân mày Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nói, “Lãng phí là chuyện đáng xấu hổ, ăn hết đồ ăn trong đĩa.”
Khỉ con mím môi, một lần nữa cầm dao nĩa lên, hơi buồn bực không vui cắt bò bít tết.
Kiều Tịch Hoàn không nói hai lời, trực tiếp lấy miếng thịt bò bít tết còn một nửa trong đĩa của khỉ con, “Qua bên kia chơi đi, cha mẹ ăn xong sẽ tới gọi con về nhà, không được đi ra khỏi nhà hàng này.”
“Vâng.” Khỉ con vui mừng đi xuống khỏi bàn ăn, nhảy nhảy nhót nhót rời đi.
Sắc mặt Cố Tử Thần không tốt lắm, rất nghiêm nghị nói: “Cô dung túng nó như vậy, sẽ chỉ khiến cho nó lãng phí, dưỡng thành thói quen vô cùng xấu.”
“Cố Tử Thần, anh chưa từng mang khỉ con ra ngoài ăn cơm, anh không biết sức ăn của nó rốt cuộc đến đâu, ăn đồ ăn của nhà hàng này có gì không phù hợp khẩu vị hay không, anh cũng không có tư cách yêu cầu nó ăn sạch sẽ toàn bộ đồ trong chén.” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.
“...” Cố Tử Thần á khẩu không trả lời được.
“Tôi không phải là người không hề có nguyên tắc, tôi cũng biết rõ lãng phí không tốt, cũng biết không thể dung túng nó cứ nói không ăn là không ăn. Nhưng về sau khi tôi tiếp xúc nhiều với nó, quan tâm nó nhiều hơn, chú ý tới sức ăn và món ăn nó thích, tôi sẽ chọn món ăn theo sức ăn của nó, khi đó tôi mới có tư cách phê bình nó, làm như vậy không phải lãng phí!” Kiều Tịch Hoàn tiếp tục nói.
Cố Tử Thần trầm mặc, ăn thịt bò bít tết trong đĩa.
Lời Kiều Tịch Hoàn nói khiến cho anh...
Không cãi lại được.
“Những lời này, là mẹ nói với cha tôi khi đó.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Trong mắt khẽ lóe lên.
Năm đó khi cha cô nói cô lãng phí, mẹ cô giáo dục cha cô như vậy.
Lúc ấy cha cô ảo não đã không nói ra được một chữ.
Nhưng sau đó.
Cô vẫn trở thành một đứa trẻ lãng phí.
Bởi vì cha mẹ cô cuối cùng vẫn dung túng cô không chừng mực, dung túng cô biến thành một đứa trẻ ngang ngược.
Sau đó mình trưởng thành, biết Tề Lăng Phong, yêu Tề Lăng Phong.
Cô thu lại rất nhiều tính xấu trên người mình, chỉ không đổi được thói quen dư đồ ăn dư cơm ở trên bàn ăn.
Có một lần cô nằm trên đùi Tề Lăng Phong, nhìn từng ngôi sao đầy trời, ước mơ sau này khi bọn họ có con, khi đó cô đã nói, cô nhất định sẽ không để cho con của mình giống như cô, phô trương lãng phí như vậy.
Lúc ấy Tề Lăng Phong nhéo mũi cô, cưng chiều nói, “Nếu là con gái, nếu cũng đáng yêu như em, anh sợ sẽ không khống chế được mà cưng chiều con bé vô tận, cho nên đến lúc đó em phải đảm nhận làm người ác...’
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười, khoảnh khắc kia có vẻ hơi cô đơn.
Mím môi không để lại dấu vết dời suy nghĩ đi, cô nhìn hai miếng thịt bò bít tết trong đĩa của mình, không biết có tư vị gì tâm tình gì yên lặng ăn, thật ra thì cô cũng ăn không nổi nữa, nhưng đột nhiên sau sống lại, muốn từ bỏ đam mê không tốt bỏ đồ ăn bỏ cơm lại.
Hơn nữa mới vừa rồi ngang ngược như vậy, nếu phát hiện chính mình còn không ăn xong, nhất định sẽ bị Cố Tử Thần trước mặt cười nhạo chết!
Cô kìm nén bản thân, khó chịu ăn từng miếng từng miếng một.
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một cái nĩa.
Kiều Tịch ngẩng đầu nhìn Cố Tử Thần, nhìn anh không tỏ vẻ gì xiên một miếng thịt bò bít tết trong đĩa của cô, bởi vì lúc ấy sau khi cô lấy miếng thịt bò bít tết của khỉ con bỏ vào đĩa thì ăn miếng của khỉ con trước, cho nên giờ phút này Cố Tử Thần xiên tới, là nửa miếng cô còn chưa ăn xong.
Kiều Tịch Hoàn giương mắt nhìn anh.
“Dù sao tôi cũng đã quen ăn nước miếng của cô.” Cố Tử Thần nói.