Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 3-3

Dưới lầu tập đoàn Hoàn Vũ.

Hiện trường rất hỗn loạn.

Bỗng nhiên xảy ra đánh nhau khiến giao thông xung quanh tập đoàn trở nên tắc nghẽn, trong khoảng thời gian ngắn dẫn đến oanh động cực lớn.

Sắc mặt Tề Lăng Phong rất khó coi, cầm lấy điện thoại: “Không phải bảo anh đừng làm lớn chuyện sao?”

“Tôi chưa làm gì cả, là…”

“Sao?” Tề Lăng Phong nhíu mày, có một linh tính không rõ đang mách bảo anh.

“Tôi không thể nhận vụ làm ăn này được, tôi không có năng lực, tôi chưa muốn trở thành hồn ma dưới lưỡi dao đâu. Anh tự nghĩ biện pháp đi.” Long Đằng nói một cách dứt khoát.

“Có ý gì?! Chúng ta đã hợp tác lâu như vậy? Bây giờ anh muốn đeo xích cho tôi sao?” Tề Lăng Phong nhịn không được rống giận.

“Tôi đeo xích cho anh? Tề Lăng Phong, anh suýt nữa hai chết tôi, tôi không trách anh, bây giờ anh còn muốn hung dữ với tôi? Anh có biết người đứng sau những người gây rối đó là ai không? Là thiếu gia của Hạo Hãn, thế gia trong giới hắc đạo, ở Thượng Hải ai dám động tới anh ta?! Với tư cách là bạn bè nhiều năm, tôi nhắc nhở anh, nên suy nghĩ nghĩ cẩn thận làm sao để giải quyết hậu quả, thông minh một chút thì nên cúi đầu, nhất định có người đứng sau lưng điều khiển vụ này, gia thế cũng không tầm thường.” Nói xong, bên kia cúp điện thoại.

Tề Lăng Phong tức giận không nhẹ, anh hung hăng nắm di động, sắc mặt vô cùng khó coi.

Cửa phòng lúc này bị người ta đẩy ra, Sở Huân vội vàng nói: “Lăng Phong, tuần san Tân Bình Quả vừa mới đưa tin, nói chúng ta tùy tiện giảm biên chế hơn nữa còn xảy ra ẩu đả với công nhân, không những vậy, tin tức còn nói chúng ta mua chuộc hắc đạo để uy hϊếp công nhân. Với lại những chủ biên tin tức trong giới truyền thông đều gọi điện tới, nói mọi chuyện đã bại lộ, nếu như bọn họ không đưa tin sẽ khiến cho dân chúng căm phẫn, danh dự của bọn họ sẽ bị hao tổn. Còn nói, chỉ cho anh thời gian nửa giờ để giải quyết, nếu không được, thì bọn họ sẽ đồng loạt đăng tin.”

Tề Lăng Phong xiết chặt ngón tay.

Ai đang âm thầm phá rối?

Sắc mặt anh ta đen thui, bỗng nhiên nhớ tới vấn đề gì đó, hỏi: “Em có quen thiếu gia của Hạo Hãn không?”

“Tiêu Dạ?” Sở Huân nhìn anh.

“Ừ.”

“Không quen lắm, nhưng mà lại biết một người bạn thân của em.”

“Nghĩ biện pháp liên hệ, ban nãy Long Đằng mới gọi điện cho anh, nói là Tiêu Dạ đứng sau vụ này, cho nên anh ta không dám trêu chọc.”

“Em sẽ thử xem, nhưng mà con bạn em đang ở nước ngoài, sợ là không được, vì em sợ nó đang ngủ.”

“Em cứ liên lạc trước đi.” Tề Lăng Phong hung hăng nói.

Sở Huân gật đầu.

Tề Lăng Phong xoay người nhìn đám người ngoài cửa sổ, cảnh tượng hỗn loạn không thể nào kiểm soát được?!

Là ai, ở sau lưng, đang đâm chọc anh?!



Kiều Tịch Hoàn tâm trạng rất tốt, đang đọc mẩu tin tức kia.

Giảm biên chế? Ẩu đả? Mua chuộc xã hội đen?

Cô lại muốn nhìn xem Tề Lăng Phong làm sao có thể xoay chuyển càng khôn?

Cô nâng mắt, nói với Doãn Tường đang lái xe: “Anh có quen với người của cục quy hoạch không?”

“Tôi đã từng gặp cục trưởng Trương vài lần.”

“Là người như thế nào?”

“Nhìn qua rất hiền lành, nhưng là người khôn khéo.”

“Sở thích gì?”

“Nghe nói thích sưu tầm đồ cổ.” Doãn Tường nghĩ nghĩ rồi trả lời.

“Được.” Kiều Tịch Hoàn mỉm cười.

“Chúng ta sẽ đến cục quy hoạch sao?” Doãn Tường hỏi.

“Không, đến công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn.”

“Làm gì? Đi hối lộ?”

“Chỉ là làm việc thôi, anh suy nghĩ nhiều quá.” Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.

Doãn Tường không hiểu nhưng xe đã chạy theo hướng công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn.

Rất nhiều khi, bọn họ đều không nhìn thấu Kiều Tịch Hoàn, cảm thấy cô gái này tuy tuổi còn trẻ nhưng có sự sắc sảo khiến người ta không nắm bắt được. Hơn nữa lại có tư duy và năng lực làm việc kinh người, dường như mỗi một phân đoạn, mỗi một bước phát triển trong hạng mục đều nằm trong tay của cô, làm cho người ta thuyết phục hoàn toàn.

Xe đến nơi, Kiều Tịch Hoàn xuống xe bảo Doãn Tường ở cửa đợi cô.

Cô đi vào, nhân viên tiếp tân trong đại sảnh đều chào đón cô, khóe miệng còn cười rất ngọt ngào: “Ông chủ ở trong văn phòng.”

Những khâu thông báo đều được lượt bớt.

Kiều Tịch Hoàn rất thích loại đãi ngộ như vậy.

Cô gõ cửa phòng Cổ Nguyên, khóe miệng cười: “Tôi đến rồi.”

Cổ Nguyên ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt rõ ràng không tốt.

Kiều Tịch Hoàn chẳng quan tâm, ngồi ở trước mặt anh: “Đang vội?”

“Bề bộn công việc.” Cổ Nguyên tức giận.

“Ông nội của anh nên tổ chức một buổi thưởng thức và giám định đồ cổ thôi, ông cụ đã tiêu dao quá lâu rồi.”

Người khác không biết, nhưng Kiều Tịch Hoàn biết rất rõ ràng, tiệm đồ cổ này vốn do ông ấy phụ trách, nhưng giờ ông lại giao cho cháu nội của mình quản lý, ông cụ ấy rất ham chơi, không biết bây giờ đã du sơn ngoạn thủy ở đâu rồi.

Cổ Nguyên nhíu chặt mày, những lời muốn hỏi cuối cùng cũng không hỏi, dù sao những điều mà cô biết cũng vượt quá sức tưởng tượng của anh.

“Cô muốn làm gì?” Anh nhìn cô.

“Rất buồn chán, muốn mở mang tầm mắt mà thôi.”

“…” Cổ Nguyên không còn gì để nói.

“Chẳng lẽ anh không cảm thấy anh mặc kệ ông nội mình đùa giỡn lâu lắm rồi sao? Như vậy là tốt với anh?” Kiều Tịch Hoàn nhíu mày hỏi anh.

Cổ Nguyên cắn môi.

Thời gian gần đây, anh cũng khuyên ông nội anh nên tổ chức một buổi giám định và thưởng thức đồ cổ, bởi vì đây là dịp gặp gỡ được lưu truyền từ lâu trong giới cổ vật, rất nhiều người sẽ mang đồ cổ của mình đến nhờ Cổ Vân Sơn giám định, có một vài món là đồ thật, có vài món là đồ giả nhưng giá trị liên thành, còn có vài thứ không đáng một xu…Rất nhiều người bạn trong giới đồ cổ đã thúc giục tổ chức một buổi một năm mới có một lần này. Nhưng không biết vì sao ông cụ nhà anh gần đây rất thích chơi mạt chược, mỗi ngày chơi 3 lần với mấy người bạn già, còn đúng giờ hơn cả đi làm. Không có chút thời gian rảnh rỗi.

Thúc giục của anh như gió thoảng bên tai, ông nội anh không để trong lòng, hơn nữa ông cụ rất ngây thơ, vì một sở thích nhất thời có thể lãng phí cả nghề chính của mình, lại ỷ vào bản thân là trưởng bối trong nhà, không ai dám nói thẳng.

“Gần đây ông nội anh lại thích chơi cái gì?” Kiều Tịch Hoàn nhìn nét mặt Cổ Nguyên, nhướng mày hỏi.

“Mạt chược.” Cổ Nguyên nói bằng giọng tức giận.

“Việc này dễ xử lý mà, có thời gian tôi sẽ chơi với ông ấy.” Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn mỉm cười.

Cổ Nguyên nhìn cô.

“Cho tôi một cơ hội để báo đáp anh.” Kiều Tịch Hoàn nói rất nghiêm túc.

Cổ Nguyên nhíu mày.

“Quyết định như vậy đi, nếu có cơ hội thì gọi điện thoại cho tôi, nhanh nhé.” Kiều Tịch Hoàn từ trên ghế đứng lên: “Không làm phiền anh làm việc nữa, bái bai.”

Cổ Nguyên nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn rời đi.

Cô gái này, vì sao có thể tỏ ra thản nhiên như vậy.