Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 1 - Chương 47

Gara ngầm.

Bên trong chiếc xe hơi màu đen, lửa nóng nhiệt tình kéo dài suốt 5 phút, người đàn ông chợt có chút tức giận đẩy người phụ nữ ra, mở cửa xe, sau đó đóng cửa xe rời khỏi.

Người phụ nữ hờn dỗi dậm chân, rõ ràng cô không có làm cái gì, tại sao lại giẫm phải lông của anh ta, tâm tình không tốt, cô ta dẫm lên đôi giày cao gót mặc chiếc váy không còn bao nhiêu vải, nhấn chân ga rời đi.

Rời đi thật lâu, Diêu Bối Địch mới mở cửa xe, xuống xe.

“Đừng để cho bố tôi biết.”

“Được, tiểu thư.” Lái xe vội vàng gật đầu.

Người lái xe nhìn bóng lưng Diêu Bối Địch rời khỏi, với điều kiện của tiểu thư, vì sao khăng khăng chọn người đàn ông như vậy, có lẽ năm 18 tuổi…



Diêu Bối Địch đi vào thang máy, nhìn con số thang máy tăng lên từng chút một.

Thang máy trực tiếp vào nhà, cô nhìn giày da màu đen của đàn ông ở cửa, mím môi, ngồi xổm xuống, lấy nó đặt ngay ngắn lên tủ giày, chính mình cũng cởi giày rồi mang dép lê vào.

Tiêu Dạ không có ở phòng khách, cô đi thẳng lên lầu hai, khi đi ngang qua phòng của Tiêu Dạ bên trong truyền đến thanh âm tắm rửa.

Cô đứng ở cửa đợi một lát, Tiêu Dạ để trần nửa thân trên, phía dưới bọc chiếc khăn tắm đi ra, anh tắm xong không thích lau thân thể, tóc cũng để mặc chúng nhỏ nước xuống, bởi vì thường xuyên luyện tập nên vóc người của anh rất đẹp, cơ ngực cơ bụng rõ ràng, anh có một hình xăm ở dưới, cho nên khiến đường cong thân thể càng thêm quyến rũ, tăng thêm vài phần mị hoặc.

“Muốn chất vấn tôi?!” Tiêu Dạ thờ ơ nhìn cô.

Cho nên, ở trên xe, anh đã nhìn thấy cô.

Diêu Bối Địch cắn môi.

Chất vấn?!

Có cái gì để chất vấn?!

Bắt đầu rất nhiều năm, cô đã tập mãi thành thói quen rồi, cũng không muốn so đo.

Cô lắc đầu: “Ngày mai Tiêu Tiếu có tiết mục biểu diễn ở trường, anh có đi không?”

“Cô nói đi?” Anh hỏi ngược lại, có chút buồn cười.

“Được, tôi biết rồi.” Cô rời khỏi phòng của anh.

Từ khi chuyển vào nhà tân hôn, bọn họ đã bắt đầu ở riêng.

Tiêu Tiếu là con gái của Tiêu Dạ, thế nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng ôm con bé một lần, chưa từng một lần coi trọng, thậm chí có chút ghét bỏ…

Cô nằm trên cái giường của mình, khóe mắt bỗng nhiên xẹt qua một giọt nước mắt…

Trái tim vốn tê liệt, thi thoảng cũng sẽ co rút đau đớn.



Đại sảnh bữa tiệc.

Kiều Tịch Hoàn vẫn luôn ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tề Tuệ Phân cho đến khi bữa tiệc kết thúc.

Cố Tử Hàn và Ngôn Hân Đồng ngồi một chiếc xe khác rời khỏi còn Kiều Tịch Hoàn thì đi theo Cố Diệu và Tề Tuệ Phân.

Bên trong xe, Tề Tuệ Phân vô cùng thân thiết lôi kéo tay của Kiều Tịch Hoàn, ôn hòa nói: “Năm đó gả vào nhà họ Cố, con chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, miễn cưỡng cũng học một hai năm đại học, nghe nói tiếng anh không tốt lắm, con học khi nào thế?”

“Ở trong tù, con từng đi theo một cai ngục người nước ngoài để học.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Đương nhiên là nói dối.

Đã từng là Hoắc Tiểu Khê, không gì không làm được.

“Vậy rất tốt, rất tốt.” Tề Tuệ Phân hài lòng gật đầu, lại nói thêm: “Hôm nay con chọn bộ lễ phục này cho mẹ, James tiên sinh tựa hồ rất thích, nói sườn xám sứ men xanh của Trung Quốc có điểm đặc sắc. Còn bảo mẹ giúp ông ấy đặt một bộ theo kích cỡ của vợ ông ấy để ông ấy mang về Mỹ, vợ của ông ấy nhất định rất thích.”

Đã từng hợp tác với James tiên sinh, cô tốn không ít công phu, cho nên đương nhiên biết sở thích của ông ấy, khóe miệng mỉm cười:

“Đó là do dáng dấp của mẹ đẹp, nếu như đổi lại là người khác, làm sao có được hiệu quả này.”

Bất kể là phụ nữ ở giai đoạn nào, đều thích được ca ngợi, hơn nữa còn cực kì hưởng thụ.

" Kiều Tịch Hoàn” Cố Diệu đột nhiên mở miệng: “Biểu hiện đêm nay của con quả thật ngoài dự đoán của bố. Thời điểm chúng ta rời đi, ấn tượng của James tiên sinh về con hình như rất tốt.”

“Cảm ơn bố khích lệ, con chỉ cố gắng làm, không để nhà họ Cố bị mất mặt.” Kiều Tịch Hoàn khiêm tốn nói, nói xong mày hơi nhíu lại, mở miệng tiếp: “Ban nãy thời điểm khiêu vũ, vô ý nghe James tiên sinh nói, ông ấy có một dự án hợp tác ở Thượng Hải, tựa hồ là dự án hợp tác khác với công ty Hoàn Vũ, hình như vì người hợp tác với ông ấy đột nhiên qua đời, cho nên có một người khác thay thế.”

Đôi mắt Cố Diệu căng thẳng một chút.

Kiều Tịch Hoàn nhìn sắc mặt của Cố Diệu, cười tiếp tục: “Trong chuyện làm ăn con cũng không rành lắm nhưng nghe nói là hạng mục lớn.”

“Hoàn Vũ không phải là công ty của Lăng Phong sao?” Tề Tuệ Phân chợt phản ứng kịp, mở miệng nói.

Sắc mặt Cố Diệu biến hóa càng thêm rõ ràng.

Cố Diệu không thích Tề Lăng Phong, hẳn không phải là không thích, mà không thích nhìn thấy anh ta thành công

“Tề Lăng Phong tuy rằng là cháu của em, nhưng trong chuyện làm ăn, em im miệng cho anh, nếu như có tổn thất gì, là tổn thất bạc trăm triệu đấy.” Cố Diệu hừ lạnh nói.

“Diệu, điểm ấy anh còn chưa yên tâm sao? Có khi nào em không kín miệng đâu.” Tề Tuệ Phân vội vã nói.

Cố Diệu không có nói nữa, không gian lâm vào im lặng.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ, khóe miệng cười lạnh lùng.

Một đường trở về biệt thự nhà họ Cố.

Cố Tử Hàn và Ngôn Hân Đồng đã đến trước, Kiều Tịch Hoàn theo Tề Tuệ Phân và Cố Diệu lên lầu, trong biệt thự rất yên tĩnh, cho nên một giọng nữ đột nhiên vang lên trong biệt thự trống trải lộ ra vang dội dị thường.

Tất cả mọi người bước nhanh đến chỗ phát ra âm thanh.

Đẩy mạnh phòng của Cố Tử Thần ra, bên trong hỗn độn, quần áo đầy đất, drap giường bừa bộn, trên drap giường là hai thân thể lòa lỗ, người phụ nữ đang run run bọc lấy chăn, khóe mắt vươn lệ, thanh âm vừa rồi dĩ nhiên phát ra từ miệng của cô ta.

Nhưng người đàn ông nằm ở trên giường lộ ra vẻ thong dong hơn nhiều, thân thể tuy rằng ở trong chăn, không cần đoán cũng biết bên trong không có mảnh vải, sắc mặt lạnh nhạt nhìn vài người đứng ở cửa.

Chết tiệt!

Lão nương bắt gian ngươi tại giường mà ngươi lại nhìn lão nương bằng ánh mắt cá chết là sao!

“Sao lại thế này?!” Cố Diệu vô cùng nghiêm khắc, trong thanh âm lộ ra vẻ uy nghiêm, tức giận.

“Hôm nay cháu vốn muốn đến tìm chị, nhưng chị nói bận đi dự tiệc, thấy anh Tử Thần ở nhà có một mình nên con ở cùng anh ấy, không ngờ lúc đi ngủ, anh Tử Thần không cho cháu đi, bảo cháu…” Ngôn Hân Nghiên hai mắt đẫm lệ, nhìn qua rất đáng thương.

Ngôn Hân Đồng và Cố Tử Hàn cũng xuất hiện ở cửa, đôi mắt Ngôn Hân Đồng hiện lên một tia ác độc.

“Bảo cháu cái gì?!” Tề Tuệ Phân cũng không nhịn được, hỏi.

“Mẹ, chuyện này còn phải hỏi sao? Mẹ xem, chắc hai người họ đã ngủ với nhau rồi.” Ngôn Hân Đồng đứng ra, bao che khuyết điểm nói:

“Em gái của con là gái chưa chồng, bị anh cả làm bẩn như vậy, làm thế nào có thể gả ra ngoài? Mẹ, làm thế nào mẹ cũng phải khiến anh cả cho em gái con một câu trả lời! Mẹ, cũng không thể vì thân thế của em gái con không tốt, lại thiên vị được.”

“Cố Tử Thần là một người tàn tật, cô bảo anh ấy làm sao chịu trách nhiệm với em gái cô?” Kiều Tịch Hoàn mở miệng, gằn từng chữ, không nóng không lạnh nói.