Buổi tối tan ca, Hạ Mộng Ngư tắm rửa, rồi vừa đắp mặt nạ vừa ngồi xổm cạnh tủ quần áo chọn đồ lót.
Là một người thích cái đẹp, Hạ Mộng Ngư thuộc kiểu người dù có ăn cơm một mình cũng phải xếp bàn thật lung linh. Thế nên, tuy nhiều năm không có bạn trai, nhưng đồ lót của cô vẫn đủ loại rất đẹp. Có điều, đẹp thì đẹp đấy, nhưng giờ nhìn lại thấy không đủ gợi cảm, chỉ có tác dụng chính, chứ chẳng có khả năng dụ dỗ.
Hạ Mộng Ngư lôi một bộ ra, tuy không có ren, nhưng cũng chỉ có nửa cúp, lộ kha khá. Cô có sẵn vốn liếng, thế nên không cần độn, như vậy là đủ rồi.
Xong phần đồ lót, Hạ Mộng Ngư lại bắt đầu tìm váy.
Thật muốn tìm một cái váy mà chỉ nhìn một cái thôi đã khiến người ta căng thẳng rồi. Cuối cùng, Hạ Mộng Ngư tìm được một bộ váy lụa, chỉ có một quai nhỏ ôm lấy bả vai, đường may bó sát lấy cơ thể, mỗi một bước đi đều để lộ ra những nét mềm mại trên người. Thật sự là một bộ váy mặc mà như không, khiến người ta chỉ muốn lột bỏ mà thôi.
Không sai, chính là bộ này. Làm gái trinh đã hai mươi tám năm, Hạ Mộng Ngư không muốn nhịn nữa.
Chọn xong quần áo váy vóc, Hạ Mộng Ngư chải đầu, uốn cong lọn to gợn sóng bồng bềnh, tô chút son đỏ chót, lại xịt thêm chút nước hoa Gucci Guilty đầy quyến rũ.
Chuẩn bị xong xuôi, Hạ Mộng Ngư đứng trước gương chụp ngay một kiểu ảnh rồi gửi cho Lộ Sâm.
Lộ Sâm là người có cái dáng
gay
nhất ở đây, luôn luôn là quân sư số một cho Hạ Mộng Ngư.
Lộ Sâm nhanh chóng trả lời.
Lộ Sâm: 【 Ngón tay cái 】(*Đây là icon nhé!)
Lộ Sâm: Siêu cấp lẳиɠ ɭơ!
Lộ Sâm: Cả người cô bây giờ đều tỏa mùi quyến rũ!
Hạ Mộng Ngư: Ha ha ha 【 Đắc ý 】【 Đắc ý 】【 Đắc ý 】
Hạ Mộng Ngư: Hôm nay tôi nhất định phải làm chuyện đấy, từ ngày mai, anh sẽ không còn chê tôi là gái già còn trinh được nữa!
Lộ Sâm: Cô như thế này mà hắn còn không máu thì chắc chắn là có vấn đề. Đi đi!
Hạ Mộng Ngư: Chờ tin tốt của tôi!
Lộ Sâm: Nhớ đi đôi giày cao chót vót kia nhé! Cái đôi mà có thể đâm thủng người ta ấy!
Hạ Mộng Ngư: Ok!
Hôm nay là thứ Bảy, Louise 13 vô cùng náo nhiệt.
Đàn ông hay phụ nữ, đều ẩn trong bóng đêm tìm kiếm con mồi thuộc về mình. Nơi này không thiếu những đại gia và những người đẹp, ai cũng mang trong lòng mục tiêu tìm kiếm một thứ gì đó.
Khó có một hôm Từ Tử Sung xuống đây. Dường như anh đang đợi ai đó, anh nhìn đồng hồ hai lần, uống hết hai ly rượu.
Đám con gái trong quán bar đều bắt đầu sôi nổi quan sát đánh giá anh. Anh có một nét quyến rũ mà dù ở một góc tối hay giữa trung tâm, thì vẫn vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, lại có một nét lạnh lùng đáng sợ. Chỉ một ánh mắt đã đủ khiến người khác phải quỳ gối trước anh, nắm lấy ống quần anh cầu xin anh vung roi thỏa sức quật vụt. Bất kể là S hay M*, đứng trước anh thì đều là M, chỉ hận không thể bị anh chà đạp đến tận hừng đông.
*S: Bạo Da^ʍ – Thích gây đau đớn cho người tình; M: Thống da^ʍ – Thích nhận đau đớn từ người tình
Thế nhưng, có mấy cô nàng định đến gần thì đều bị anh sai vệ sĩ đuổi đi. Mọi người chỉ có thể lưởng vưởng cạnh anh, mong được anh chú ý đến mà thôi. Có người kéo trễ áo, để lộ ra bả vai ngọc ngà, ưỡn ngực cầm ly rượu đi ngang qua, dáng vẻ như thể “bổn cung còn sống một ngày thì đừng ai mong làm phi” vậy. Có người duỗi đôi chân dài ra, đong đưa qua lại đầy mời mọc. Lại có người ghé vào quầy bar, hai tay ép chặt vào ngực.
Ở cái chốn phù phiếm này, mỗi người đều có nhu cầu của mình, không khoa trương thì cũng kỳ quái, mà đa phần là phụ nữ đến tìm đại gia. Thật sự chẳng khác gì chốn buôn bán. Đương nhiên, cũng có những vị tiểu thư khuê các làm ra vẻ khinh thường cái đám khoe thân khoe sắc kia.
Đến giờ mà Hạ Mộng Ngư vẫn chưa xuất hiện, Từ Tử Sung nhìn đồng hồ lần thứ ba.
Hiếm khi thấy cảnh tượng như thế này, đám vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, không ngờ cũng có lúc anh Từ sốt ruột, anh vốn luôn không chút biểu cảm cơ mà.
Lúc này, có mấy người bạn chốn làm ăn nhìn thấy Từ Tử Sung thì liền đến chào hỏi anh. Từ Tử Sung nâng ly, nói đôi ba câu chuyện phiếm với họ cho qua thời gian.
“Hiếm khi đấy, bình thường hẹn mãi chẳng được.”
“Có cần tôi giới thiệu cho cậu vài cô em không?”
Từ Tử Sung lắc đầu.
Lúc này, bất chợt cả Louis 13 xôn xao, không biết có phải tình cờ không, ngay lúc chuyển nhạc, ở một góc trống, xuất hiện một cô gái mặc bộ váy lụa màu nude.
Cả đàn ông lẫn phụ nữ đều bị cô thu hút ánh nhìn.
Tiếng nhạc lại vang lên, dường như là cố ý chọn cho khoảnh khắc này.
Là “Horny” của CeeLo Green…
Đám đàn ông bắt đầu nháy nhau, đám phụ nữ thì không khống chế nổi cơn ghen tỵ!
Bitch!
Thoáng thấy Hạ Mộng Ngư đi vào, Từ Tử Sung thậm chí còn hơi không dám nhận là người quen, ánh mắt anh sáng lên, sau đó anh cúi đầu nhấp một ngụm rượu, che đi nụ cười nơi khóe miệng.
Hôm nay Hạ Mộng Ngư trang điểm rất thú vị.
Hạ Mộng Ngư đi thẳng đến cạnh quầy bar. Cô khẽ xoay ghế, tựa lưng vào quầy, nghiêng người về phía Từ Tử Sung, nhưng vẫn liếc anh qua khóe mắt…
Hai người đàn ông ngồi cạnh Hạ Mộng Ngư đều không nhịn được bèn xông lên. Có người mời rượu, người mời thuốc.
Hạ Mộng Ngư vắt chéo hai chân, nhận lấy ly rượu, sau đó đảo mắt một vòng quanh quán bar, rồi dừng lại ở Từ Tử Sung.
Từ Tử Sung nói thêm vài câu với bạn làm ăn, gật đầu, sau đó xuyên qua đám đông đi về phía Hạ Mộng Ngư.
Thấy Từ Tử Sung tới, đám đông thức thời tự lui ra, có kẻ không biết điều thì cũng bị ánh mắt của anh ép cho phải nhường đường.
Từ Tử Sung đặt ly rượu lên bàn, ngoắc tay với bartender, sau đó cúi đầu nhìn Hạ Mộng Ngư, nói với cô ở khoảng cách không xa không gần: “Anh có thể mời em một ly rượu được không?”
Hạ Mộng Ngư nhướng mày nói: “Không bằng anh mua cho em một hòn đảo đi.”
“Có thể.”, Từ Tử Sung dừng một chút rồi nói: “Mua một hòn đảo nhỏ, mặt hướng ra biển rộng, xuân về hoa nở, rải kín cánh hồng trên ga giường trắng, thế nào?”
Hạ Mộng Ngư đột nhiên đỏ mặt, cô đưa mắt nhìn anh.
Cái tên này, lại đi lấy chuyện mười năm trước ra chọc ghẹo cô.
Đám người xung quanh nhìn hai người nổi bật nhất quán bar đang tán tỉnh nhau thì đều không kìm được lòng tò mò. Giữa hai người có một lực từ trường mãnh liệt, có thể ngăn cách với tất cả mọi người xung quanh.
Đang lúc mọi người tò mò không biết có chuyện gì sẽ xảy ra không, thì họ lại chỉ thấy người đàn ông kia bất chợt kéo lấy cô gái, khóe môi treo một nụ cười, cứ thế đưa cô ấy đi trước mắt mọi người.
Cứ thế mà đưa đi được?
Dễ dàng vậy sao?
Quả nhiên, trai đẹp muốn tán gái không cần tốn mấy công sức.
Đám con gái vẫn luôn thèm khát Từ Tử Sung thì lại chìm trong đống cảm xúc phức tạp. Thì ra anh ấy vẫn thích con gái, chỉ cần là con gái thì vẫn còn cơ hội đấy nhé.
Vào thang máy, Từ Tử Sung nghiêng mặt, mỉm cười nhìn Hạ Mộng Ngư.
“Anh cười cái gì?”
“Cái váy này em chọn thật sự rất thú vị.”, Từ Tử Sung nói.
“Thú vị thế nào?”, Hạ Mộng Ngư nhướng mày.
“Thì là rất thú vị.”
Cửa thang máy mở ra, Từ Tử Sung đi ra, vừa đi vừa cởi cúc tay áo.
Hạ Mộng Ngư đi theo Từ Tử Sung vào phòng.
Cửa vừa đóng lại, Từ Tử Sung liền đẩy Hạ Mộng Ngư vào tường, thô bạo hôn lên môi cô.