Được Ở Bên Ngươi Thật Tốt

Chương 54: Hiểu Đồng hấp hối

Hiểu Đồng tức giận nhìn lấy hắn, tên này thật biếи ŧɦái như vậy, tâm lý chắc hẳn không được bình thường:" Ngươi đúng là một tên thần kinh, chỉ như vậy biết bắt nạt nữ nhân yếu đuối như ta, ta bây giờ có thể biết tại sao ngươi lại luôn thua hắn như vậy".

Lăng Thiên đang cười khuôn mặt cứng lại, ánh mắt trầm xuống, hắn đời này ghét nhất chính là ai đem hắn cùng Lăng Khiên so sánh,từ bé đến lớn hắn đã sớm chịu đủ như vậy lời nói, cơ hồ bất kì ai khi nhắc đến hắn cũng sẽ kèm theo cùng Lăng Khiên so sánh, làm hắn rất khó chịu, hắn Lăng Thiên chỗ nào không bằng, tại sao tất cả đều chỉ nhìn Lăng Khiên, không ai chịu đi nhìn hắn, không ai coi hắn thành chân chính Lăng gia thiếu gia.

Hắn đặt xuống ly rượu kéo nàng lại, không để ý nàng phản kháng, mạnh mẽ hôn lấy nàng môi.

Hiểu Đồng bị hắn hành động bất ngờ dọa đến, nàng muốn tránh đi nhưng lại bất lực, lúc này nàng căn bản không có sức lực đi tránh khỏi hắn, chỉ biết nhắm thật chặt hai mắt cắn chặt răng lấy.

Lăng Thiên hôn mạnh bạo vô cùng, hắn lúc này rất tức giận, nàng lúc nào cũng chỉ có Lăng Khiên, hắn muốn cướp đi nàng, muốn cướp đi tất cả của Lăng Khiên,khiến cho hắn đau khổ, làm cho mọi người biết hắn Lăng Thiên hơn hẳn Lăng Khiên.

Thật lâu Hiểu Đồng mới bị hắn buông ra, vừa mới được giải thoát nàng chính là một tay nâng lên hướng mặt hắn một tát" Ba".

Hắn khuôn mặt vốn trắng nõn gương mặt bên trên, nhanh chóng xuất hiện một hình bàn tay rõ ràng.

Lăng Thiên cả người đều lạnh cả xuống.

Hắn đã lớn như vậy, từ xưa tới nay còn chưa có ai dám như vậy tát mặt hắn, không một ai.

Lăng Thiên ánh mắt lạnh lùng,âm hiểm nhìn nữ nhân tại đối diện, ánh mắt hắn ấm trầm như thể muốn đưa nàng chiếm đoạt.

Hiểu Đồng quật cường cùng hắn đối mặt, không có chút nào nhún nhường.

Thế nhưng nàng nước mắt lại không tự chủ được rơi xuống, ủy khuất lại khổ sở.

Nàng rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ, hắn còn như vậy hành hạ nàng, Lăng Khiên giờ này còn không biết tại nơi đâu, cũng chưa có tới đòn nàng, lại với đau đớn chưa nguôi do lời nói của Tần Như Yên để lại, làm nàng kiên cường tâm cũng đã tới một cái giới hạn.

Nàng thật vô dụng, bất lực cùng cô đơn!

Hiểu Đồng nước mắt rơi lã chã, rơi xuống bàn tay đang đỡ lấy nàng cằm Lăng Thiên, mang đến từng trận ấm áp khí tức.

Lăng Thiên bàn tay truyền đến ấm áp cảm giác, truyền thẳng vào hắn trong lòng.

Hắn trước kia cũng không có gặp qua như vậy cảm giác, rất nhiều nữ nhân đã tại hắn trước mặt khóc, nhưng hắn cũng chưa từng có cái đó cảm giác.

Cái này cảm giác được gọi là đau lòng, từng tia từng tia một, thấm vào hắn trong lòng.

Rõ ràng hắn cũng không có bị thương, cũng không có đổ máu, hắn tại sao lại thấy đau lòng.

Lăng Thiên rất nhanh liền lại đem cảm giác đó ném sau đầu, cầm nên một ly rượu từ tốn uống, lạnh nhạt nói:" Ngươi tốt nhất biết điều một chút, nếu không ta không chắc có thể kiểm soát bản thân, đến lúc đó cũng không thể trách ta".

Hiểu Đồng vành mắt hồng hồng, giọng hơi nức nở:" Ngươi như vậy còn không quá phận, ta cái gì cũng không theo ngươi nói".

Lăng Thiên chỉ là thản nhiên nhìn lấy nàng, bưng lấy lại một chiếc ly rượu khác đưa tới nàng trước mặt:" Uống đi, một chén này rượu cuối".

" Không uống" Hiểu Đồng quật cường cùng hắn chống lại.

Lăng Thiên, ánh mắt nộ ra không kiên nhẫn:" Ngươi có thể không uống nhưng ngươi cũng nên có người nhà đi, ta không dám bảo đảm có thể không động đến bọn hắn".

Hiểu Đồng mắt bỗng co rụt lại, nàng cha mẹ còn tại quê sống đây, ba Đồng mới vừa khỏi bệnh, nếu bị mệnh hệ gì nàng sẽ không sống nổi mất.

Lăng Thiên rất có lòng tin nàng sẽ uống hết cái kia chén rượu.

Nhiều ngày như vậy,hắn đã tìm hiểu rất rõ Hiểu Đồng tính cách.

Hắn vốn mang tiếng hoa hoa công tử, nữ nhân chỉ cần hắn nhìn thuận mắt liền trực tiếp làm tới,bất cứ ai cũng sẽ tìm cách làm cho đến tay bằng được.

Lợi dụ không được, cái kia liền trực tiếp uy hϊếp, dùng sức mạnh đến, hắn cũng không tin còn không được.

Chỉ cần qua hắn tay nữ nhân, cái kia cũng không có một cái kêu gào mắng hắn, chỉ có hô hào lấy muốn gả cho hắn,dùng hết thủ đoạn muốn lưu lại hắn tâm.

Đi qua nhiều năm như vậy, cùng bao nhiêu nữ nhân qua lại, hắn cũng đã học được rất nhiều nắm giữ tâm đối phương.

Giống Hiểu Đồng như vậy trọng tình, người nhà chính là nàng điểm yếu, chỉ cần hơi uy hϊếp, nàng liền nhất định đi vào khuôn khổ.

" Uống a, ngươi nếu như uống,ta có thể đảm bào sẽ không động ngươi ba mẹ một sợi lông".

Hiểu Đồng biết lấy hắn là một cái người điên, nếu như không nghe hắn, nói không chừng ba mẹ nàng liền thật gặp được nguy hiểm.

Nàng nhìn qua cái kia đỏ sẫm ly rượu, không chút ngần ngại mang lên uống sạch.

Cay nồng, cùng đắng chát cảm giác lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng vị giác, xông lên tận đầu, dạ dày rỗng tuếch cồn cào mãnh liệt đang hấp thu lấy mãnh liệt thứ chất lỏng được đổ vào.

Nàng dạ dày rất nhanh liền truyền đến đau đớn cùng khó chịu cảm giác, làm nàng choáng váng từng đợt.

Nàng nguyện bản sốt cao cũng không có hạ hẳn, lúc này lại qua hai lần uống vào rượu, làm cho nàng thân thể vốn đã yếu ớt đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Cảnh vật trong phòng nhanh chóng mờ ảo chồng chất, Hiểu Đồng lắc lắc đầu cố gắng lấy chút tỉnh táo hướng hắn nói:" Ta đã uống, ngươi cũng nên giữ đúng lời nói của mình".

Lăng Thiên nhìn nàng bộ dáng đỏ bừng khuôn mặt có thỏa mãn không nói,đem nàng lại kéo vào lòng mình.

Hiểu Đồng sức chịu đựng cũng đã đến giới hạn, không còn khí lực dãy giụa, bị hắn ôm vào liền bất tỉnh hôn mê.

Lăng Thiên nhìn nàng bất tỉnh còn tưởng rằng nàng đang giả vờ, cười nhạo nàng một phen, ôm nàng nóng bừng thân thể cũng còn tưởng nàng như vậy là do viên thuốc kia tác dụng, đem nàng áp sát dưới thân, đưa tay từng cúc áo một chậm sãi giải khai.

Nhưng rất nhanh liền phát hiện không đúng, nàng hơi thở đang rất yếu ớt, hắn đưa tay sờ nàng cái trán lại thấy nóng bừng lạ thường, viên thuốc kia hắn cũng không phải ít dùng, cũng không có như vậy tình trạng một màn.

Nàng lại đang phát sốt!

Quán bar phía ngoài đã truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, chắc hẳn Lăng Khiên đã đem người tới, muốn mạnh mẽ xông vào, tiếng va chạm kịch liệt,nhân viên bị thương tiếng kêu thảm thiết, khách nhân hoảng sợ, dọa đến không biết làm sao,muốn theo đường cửa chạy ra nhưng lại phát hiện cũng đã bị người cho bịt kín, không khí lại hoảng loạn thành một đoàn.

Lăng Khiên nhìn nhìn Hiểu Đồng trạng thái, cũng có chút lo lắng nhưng lòng thù hận cùng Lăng Khiên lại chiến thắng, hắn bỏ qua nàng trạng thái một bên.

Còn như bên ngoài khách nhân, hắn căn bản chính là một tơ cũng không để ý, đám người đó đối với hắn không đáng một đồng lúc này.

Hắn tiếp tục cởi nàng áo, muốn cúi lấy hôn nàng môi mềm nhưng lại phát hiện không đúng, nàng hơi thở đây.

Lăng Khiên ghé sát nàng nghe thử, nàng lúc này tình trạng thật dọa đến hắn.

Hiểu Đồng lúc này hơi thở đã như có như không, cũng không có xác định nàng hay không còn thở.

Mồ hôi lạnh tràn ra khắp người Lăng Thiên, hắn trái tim như đang bị một ai đó bóp chặt lấy, hắn muốn Lăng Khiên đau khổ nhưng lại không đồng nghĩa hắn muốn nàng xảy ra chuyện gì.

Lăng Thiên bây giờ cũng bất chấp tất cả, đem Hiểu Đồng hường bên ngoài cửa chạy ra