Bổn Tọa Vì Nam Chính Lo Nát Tâm

Chương 11: Nhân vật chính, ngươi là yêu tinh nhỏ chuyên làm phiền người khác

Đêm nay, tại phủ quốc sư.

“Đông Phương Khanh Ngạn… Ngươi, ngươi xong chưa!…”

“Chưa xong, thêm lần nữa ddi~”

“Đủ rồi!…”

“Chưa đủ!”



Bổn tọa hoàn toàn không nghĩ tới hóa ra nhân vật chính thích bị bổn tọa cᏂị©Ꮒ, còn phát rồ nhân lúc bổn tọa đau eo mà mạnh mẽ mượng đao bổn tọa dùng, tuy rằng nó cũng không phát huy được tác dụng gì.

Nhân vật chính, ngươi đúng là yêu tinh nhỏ chuyên làm phiền người khác.

“Cố Hoàn.” Nhân vật chính dụi đầu vào vai bổn tọa làm nũng.

“Ừ?” Bổn tọa chẳng còn chút lực nào, bị hắn ôm.

“Dế để ở đâu?”

“…” ← bổn tọa.

“Ai da, Cố Hoàn sao ngươi lại đánh ta? Hu hu hu…”

Bổn tọa đánh nhân vật chính phát khóc mới chịu, âm trầm ra lệnh: “Bổn đã đã nói không được giúp nó trộm dế!”

Nhân vật chính khóc tu tu, thọt một câu: “Vậy ta làm sao thăng cấp được?”

Bổn tọa im lặng hồi lâu mới thở dài một hơi, “Bổn tọa kéo ngươi là được chứ gì.”

“Cố Hoàn, ngươi tốt nhất! Moa~”

Nhân vật chính ôm bổn tọa hôn một cái, bổn tọa mặt không đổi lau nước bọt trên mặt, xoay người đi ngủ, nhân vật chính thì cứ bám dính như một con bạch tuộc.

Đêm hôm đó bổn tọa mơ thấy mình là Tôn Hầu Tử bị đè 500 năm dưới đá, sáng ngày tiếp theo tỉnh lại cơn đau nhức ở eo cũng đỡ hơn nhiều. Kéo nhân vật chính từ cấp 8 lên cấp 28 đến tận trưa, ăn xong bữa trưa nhớ tới chính vụ còn chưa xử lý, dế còn chưa cho ăn, bài tập của hoàng đế nhỏ còn chưa kiểm tra, đành lệnh ép buộc nhân vật chính tự mình thăng cấp, xế chiều hôm nay không lên đến cấp 30 đừng hòng ăn cơm, nhân vật chính mặt mày ủ rũ đáp ứng.

Đến khi bộn tọa bận bịu xong hết mọi việc, nhân vật chính còn chưa trở lại, bổn tọa bớt chút thời gian tìm Tiểu Hà tính sổ, “Tiểu Hà, vì sao ngươi lừa dối bổn tọa?”

Tiểu Hà mặt như ngủ mơ.

“Đại ca người nói gì cơ?”

Tiểu Hà vẫn còn nói dối khiến bổn tọa vô cùng đau lòng, “Tiểu Hà, dùng lương tâm của ngươi mà nói xem, bổn tọa đối với ngươi có phải rất tốt không, vậy sao ngươi lại đem quyển sách X kia đến lừa bổn tọa, hại bổn tọa suýt chút nữa đã xử oan Khanh Ngạn, từ mình nói đi, làm như vậy có đúng không?”

“Đại ca! Em luôn luôn vì ngài mà!” Tiểu Hà kêu oan, “Tên Đông Phương Khanh Ngạn đó một bụng toàn suy nghĩ xấu xa ngài bị hắn lừa rồi! Còn nữa sao lại biến thành “Khanh Ngạn” rồi?

Bổn tọa nghi ngờ nhìn hắn.

Tiểu Hà nói tiếp: “Ngày đầu tiên ngài trở lại, em nhìn ngài khập khiễng đã biết ngài mới là người bị đè rồi, vậy nên mới nhiều lần ám chỉ ngài, ai ngờ ngài lại bị hắn lừa tiếp, ngài không nghĩ ra rằng em với ngài là người một nhà hại ngài làm gì cơ chứ!”

Bổn tọa vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hỏi: “Vậy sao ngươi không nói thẳng ra?”

“Còn không phải vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của ngài sao!”

Bị nhân vật chính lừa liên tiếp hai lần, bổn tọa trong nháy mắt tổn thương lòng tự trọng, cầm đao lên đi tìm nhân vật chính tính sổ, Tiểu Hà vội vàng ngăn cản lại, bổn tọa sắp phát nổ rồi, sát khí đằng đằng.

“Đừng cản ta, ta phải gϊếŧ hắn!”

“Em không phải lo lắng cho hắn mà là sợ ngài lại chịu thiệt nữa thôi.”

“… Bổn tọa sao chịu thiệt được!”

Mặc dù bổn tọa nói thì nói thế, nhưng cuối cũng vẫn ăn phải hai cú lừa, thế là phẫn nộ buông đao xuống, Tiểu Hà ở bên cạnh bày mưu tính kế, “Đông Phương Khanh Ngạn mưu ma chước quỷ, nếu ngài đối diện trực tiếp nhất định sẽ bị hắn lừa.”

Bổn tọa ngài mặt không phục, nhưng trong lòng đã mô phỏng ra một vài tràng cảnh như sau:

Bổn tọa: Đông Phương Khanh Ngạn, bổn tọa muốn hồi hết vốn!

Nhân vật chính: Cố Hoàn ngươi nói cái gì thế?

Bổn tọa: Đừng có mà giả vờ nữa! Ngươi lúc nào cũng lừa bổn tọa!

Nhân vật chính: Cố Hoàn, nói phải có chứng cứ chứ, rõ ràng là ta bị ngươi đè nhiều lần như vậy, sao ngươi đã được lợi rồi lại còn khoe mẽ, không nghĩ ngươi lại là người như thế đấy blablabla…

Bổn tọa: Thật, thật vậy chăng?

Nhân vật chính: Đúng vậy, ngươi tính bù đắp ta thế nào?

Bổn tọa: Này…

Nhân vật chính: Tới đây, ngươi sờ chỗ này đi.



Bổn tọa tưởng tượng xong chỉ muốn cho mình một cái tát, vì vậy hỏi Tiểu Hà, “Ngươi có cách nào giúp bổn tọa hồi lại hết vốn không?”

Tiểu Hà lắc lắc quạt lông mới mua, lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng, “Ngài đừng nói chuyện này trước mặt hắn. Thấy hai túi thuốc X này không? Một túi là uống xong muốn bị người X, túi còn lại là… uống xong muốn đi X người, nhất đình đừng có dùng sai nhé, đến lúc đó sẽ không để hắn có cơ hội lừa dối nữa.”

Này… A… không hổ là lão đánh xe mà…

Bổn tọa vô cùng khâm phục, hào hứng chạy đi tìm nhân vật chính, lúc tìm thấy, tên ngu ngốc này còn đang cầm kiếm gỗ đuổi theo một con quái cây liễu chem tới chém lui. Hắn chém người ta một cái rơi 20 máu, người ta đánh hắn một cái rơi 50 máu, máu cạn hắn lại uống thuốc, uống xong viên tăng 50 máu nhân vật chính phát hiện ra uống hết thuốc mất rồi, cây liễu tát một cái rõ đau, nhân vật chính gần toi mạng…

Bổn tọa sợ đến mức trái tim co rút, một kiếm chém chết quái nhỏ, giờ mới phát hiện nhân vật chính vẫn cấp 28… Bổn tọa nghiêm túc nghi ngờ hắn có phải cùng con quái này đánh đấm cả một buổi chiều hay không, bổn tọa thậm chí còn nghi ngờ hắn lén cho con quái này uống thuốc để đảm bảo nó không chết được…

“Cố Hoàn!”

Nhân vật chính kích động nhào vào lòng bổn tọa hỏi: “Ngươi tới đón ta về ăn cơm à?”

“Ăn ăn ăn! Luyện chưa tới cấp 30 không cho phép…” Bổn tọa dùng đầu ngón tay chọc muốn thủng trán hắn, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện quan trọng hơn, vì vậy giả vờ lạnh lùng nói, “A đúng rồi, bổn tọa tới tìm ngươi ăn cơm chung đây.”

Nhân vật chính ngẩng đầu lên hỏi: “Nhưng ngươi vừa mới nói chưa đủ cấp 30 không được ăn mà.”

“Răng rắc.”

Kiếm gỗ của nhân vật chính bị bổn tọa nhỡ tay bóp chặt quá nên gãy mất, bổn tọa lạnh lùng kéo hắn xoẹt xoẹt xoẹt lên cấp 30, lúc này trời đã tối rồi. Bọn ta ăn tối ngay tại nhà chính của quốc sư phủ, lúc bổn tọa lấy rượu ra còn cố tình chỉnh phương hướng một chút, để tránh nhầm lẫn.

“Khanh Ngạn.” Bổn tọa dịu dàng hết sức có thể, “Nào, uống rượu đi.”

Bổn tọa căng thẳng nhìn nhân vật chính chậm giơ tay với tới gần cái chén của hắn, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, Tiểu Hà còn đặc biệt dặn dò nhất định đừng có làm sai rồi…

“Đại ca, ngài có gặp Tiểu Hà không? Cậu ấy mượn em hai quyển sách mãi chưa trả.”

Tiểu chợt từ đâu chui ra.

Lửa giận trong lòng bổn tọa tóe lên, mặt lạnh nói: “Ở bên kia!”

“Vâng, cảm ơn ạ.”

Bổn tọa ngóng chờ Tiểu Chu mau biến đi, Tiểu Chu một chút tinh ý cũng chẳng có, nói tiếp, “Đại ca ngài có nước uống à, em uống được không? Vừa chạy tới khát quá.”

Bổn tọa cắn răng nghiến lợi nói: “Không thể! Bổn tọa cũng khát!”

Tiểu Chu hơi thất vọng, nhân vật chính lại nhiệt tình mời: “Không sao, ta cho ngươi ly của ta…”

“Không được!”

Bổn tọa nóng nảy, ngăn cản nhân vật chính.

“Sao lại không được?”

Nhân vật chính bắt đầu nghi ngờ, bổn tọa bị nhìn chằm chằm đến là chột dạ, vội vàng nhét chén của mình vào tay Tiểu Chu đuổi đi, “Rồi đấy, đi lẹ lẹ đi.”

“Vâng, cảm ơn đại ca rất nhiều.”

Tiểu Chu ngây thơ, hoàn toàn không thấy có gì sai sai ở đây, nhưng nhân vật chính hình như lờ mờ đoán ra gì rồi, chậm rãi đẩy chén của hắn tới trước mặt bổn tọa dịu dàng nói: “Không sao, ta vẫn còn một ly mà.”

“…”

Bổn tọa tự dưng muốn khóc quá, Tiểu Hà không dạy ta trong tình huống này thì phải làm gì mà.

…Chờ một chút, vừa nãy Tiểu Chu nói muốn đi đâu cơ?