Cẩu Tiên

Chương 1: Ta không phải nhân vật chính!

- Không ngờ Hạc Hiên ta một đời đẹp trai tiếu sái nay lại phải làm cẩu! Lão thiên a..! Hạc Hiên đau đớn gào thét trong nội tâm.

Hạc Hiên nguyên bản là một sinh viên cơ khí ở địa cầu, không biết nguyên cớ làm sao ngủ một giấc xong tỉnh dậy lại biến thành một đầu dã cẩu.

Lúc mới đầu hắn còn tưởng là mơ nên cũng chả thèm quan tâm chạy nhông nhông tìm hiểu giấc mộng này, hắn thấy đầy loại cỏ cây hoa lá, đại thụ thú vật kì quái.

Một đám cây mọc ra một hàm răng thật lớn mở rộng, một đầu sơn trư đến gần thì bị cái cây nuốt chửng nhai nhóp nhép. Một bụi cỏ cao khoảng một bộ đung đưa cành lá như một đám tiểu xà, có bầy nai ba mắt đi ngang qua liền bị bụi cỏ tấn công.

Bầy nai bỏ chạy toán loạn, một chú nai con bị bủi cỏ trông như tiểu xà kia siết chặt lấy. Sau khi nai con ba mắt kia bị siết đến mềm nhũn thì một cái vòi nhỏ ở giữa bụi cỏ dần chui vào cơ thể nai con, sau vài hơi thở nai con liền biến thành một túi da.

Kinh sợ sự việc sảy ra ngay trước mắt, Hạc Hiên liền không dám di chuyển lung tung nữa. Hắn bắt đầu cảm thấy có điều không đúng, mọi thứ quá thật.

Hắn thấy sợ hãi, hắn cố gắng nhắm mắt lại rồi mở mắt ra để thoát khỏi cơn ác mộng này. Nhưng mỗi lần mở mắt ra hắn lại thêm một phần hoảng loạn, hắn biết đây có lẽ không phải mơ.

Sau một hồi lâu cố gắng trong vô vọng Hạc Hiên cố gắng giữ lại bình tĩnh, hắn cố gắng suy nghĩ về mọi chuyện.

"Có khi nào là xuyên không như trong tiểu thuyết?" hắn thầm nghĩ.

"Nhưng cũng không quá mức đen đủi như thế này chứ! Trong tiểu thuyết nhân vật chính xuyên không toàn là thiếu gia quyền quý đẹp trai dũng mãnh. Thế quái nào ta lại xuyên không thành cẩu? Chí ít không phải đại thiếu gia thì cũng phải nhân hình bình thường chứ? "...

"Lẽ nào... ta không phải nhân vật chính!"

" Đúng rồi... chắc chắn là như vậy! Số ta đen đủi cũng xuyên không như ai nhưng lại không phải nhân vật chính! Khả năng cao là một tiểu nhân vật phụ làm nền."

"Chỉ có thế mới lý giải việc ta thành cẩu! Hơn nữa còn tới cái nơi quái quỷ này."

"Thế giới này thật quái dị, cây cũng biết ăn thịt. Nai thì mọc ra mắt ở trán, còn bụi cỏ trông như tiểu xà kia thật kinh tởm... "

Bởi vì bị những sự việc quái đản diễn ra trước mắt làm cho khϊếp hãi, Hạc Hiên chỉ biết nằm im bất động tại chỗ.

Rồi trời cũng tối, gió bắt đầu thổi màn đêm buông xuống. Hạc Hiên bụng đói cồn cào, cả người mệt mỏi nhưng cũng không dám di dộng khỏi vị trí. Hắn sợ vừa di chuyển thì bị thứ gì đó ăn thịt mất.

Trời càng tối nơi này lại càng nhiều điều quái dị sảy ra. Bắt đầu là nhưng tiếng gáo rú, tru hống của đám quái thú nào đó. Rồi tiếp đến là từng đợt tiếng cười khành khạch, nhưng bóng hình như ẩn như hiện bắt đầu bay ra tiến đến gần Hạc Hiên.

"Thảm rồi! Phen này xong đời!" Hạc Hiên run lên bần bật, tứ chi mềm nhũn. Bình sinh hắn sợ nhất là yêu ma.

Từng đoàn u ảnh tiến sát lại gần hắn, từng cơn ớn lạnh lan tràn. Một cỗ hấp lực bắt đầu hút lấy hồn phách hắn, hắn có thể cảm nhận rõ mình đang bị kéo ra khỏi cái xác cẩu kia. Giây phút hắn nghĩ mình chết chắc rồi thì một quang cầu cự đại rơi xuống gần hắn, rồi một trận đùng đùng nổ vang liên tiếp kéo đến. Đoàn quang cầu kia làm cho đám u ảnh hoảng loạn tru tréo, hồn phách Hạc Hiên lại trở về với thân xác. Tiếp đó là một trận sóng xung kích kéo đến u ảnh bị xé nát còn hắn thì bị hất văng tới phương xa rồi va vào một gốc đại thụ ngất đi.