Diệu Hằng cảm thấy stress vì mấy chuyện tình cảm này vì nó thật lung tung. Nàng tính suy nghĩ cả đêm lại ngủ quên mất tiêu. Sáng ra nấu cơm cho Tuấn Kiệt cũng không nghĩ ngợi được gì. Vậy mà đến trường thì tức điên vì tên đầu gấu chết tiệt đó nghỉ học không báo một tiếng làm dư hai hộp cơm.
Nàng cũng thấy tức cười có lẽ vì Tuấn Kiệt chết nhát mới không dám đi học ngày hôm nay. Nàng sẽ trả lời ra sao hắn thà không biết còn hơn thì phải.
Nhưng tâm trạng của Diệu Hằng rất ổn, đầu óc minh mẩn sáng suốt lạ kì khi tan học đã tìm đội bóng đá. Dù sao việc của nàng và Hải, nàng đã suy nghĩ từ rất lâu rồi.
Thanh Hải hôm nay không tập với đội lại ngồi chờ bên ngoài sân bóng. Thấy nàng tên nọ hơi bối rối đứng lên, còn nàng cười đưa chai nước nói…
- Tui tưởng ông tập nên mua nước chứ!? Sao không tập?
- Tui biết pà sẽ tìm nên chờ!
Hải gải đầu rõ ràng căng thẳng lúng túng. Diệu Hằng nhìn chỉ cười nhẹ cùng ra ghế ngồi. Hai đứa bên nhau cứ như là một chuyện rất hiển nhiên rồi. Vậy mà hôm nay thấy không khí thật căng thẳng. Nàng nói như lẩm nhẩm…
- Tui với ông chơi chung gần 13 năm rồi lâu ghê ha Hải?
- Ừh… mà pà nói thẳng đi!
Thanh Hải hồi hộp cảm giác như ngồi trên ghế có đinh thật không yên. Diệu Hằng nhìn thằng bạn thân mình thương thầm bấy lâu mà nói ra cái điều mà làm mình nhứt nhối không biết bao nhiêu rồi…
- Thật ra tui cũng rất thích ông!
- Thiệt không?
Hải bật cười vui ngay nhưng mặt Diệu Hằng vẫn bình thản tỉnh rụi. Nàng nói thích nhưng vẫn không đỏ mặt hay ngại ngùng gì cả. Nụ cười của Thanh Hải bớt từ từ nhận ra là có tí thất vọng…
- Thích kiểu bạn bè hả?
- Không, thích thiệt mà!
- Pà đừng có giỡn tui nữa mà. Người ta là thật lòng với pà!
Hải cứ tưởng nàng giỡn nên ấm ức không chịu. Diệu Hằng cười nhẹ nhìn tên bạn thân bộc bạch hết mọi chuyện…
- Tui không giỡn, tui thích “kiểu kia” mà. Khi ông có bồ tui buồn lắm đó, tui định bày tỏ lại không xong. Có lúc đứng trước mặt ông cứ làm như không có gì rất là mệt mỏi… nhưng rồi đến một ngày tui nhận ra tình cảm ấy thật mong manh làm sao so sánh với tình bạn đã vững bền suốt từng ấy năm của hai đứa mình nên tui không nói ra nữa!
Thằng bạn giật mình nói lấy tay nàng nói liền…
- Không có mong manh đâu! Tụi mình nghiêm túc là ổn hết!
- Nếu… không có Tuấn Kiệt làm ông ghen thì ông cũng đâu biết là thích tui có đúng không? Chúng ta sẽ vẫn mãi là bạn thôi!
- Cái đó… chỉ là tui có thích pà nhưng không biết! Vẫn là thích mà Hằng!
Thanh Hải cố nói lúng túng vì quả thật mọi chuyện do Tuấn Kiệt tác động là chính. Nhưng dù sao giờ Hải cũng nhận ra lòng mình và đã nói ra tất nhiên không thể bỏ cuộc. Diệu Hằng nhìn Thanh Hải …
- Vậy thì chúng ta biết mà vờ như không có để vẫn làm bạn thân như trước có được không?
Diệu Hằng nói thật nhẹ, thật thanh thản. Mọi chuyện như thế này vẫn là tốt nhất cho cả hai. Thanh Hải chỉ thẩn thờ vì ý của nàng khác nào là từ chối rồi.
Tên nọ muốn nói rồi lại nghẹn lại rũ mặt thất vọng. Nàng dựa đầu vào vai thằng bạn thân nói nhẹ nhàng…
- Từ nhỏ đến lớn, ông luôn là một trong ba người đàn ông quan trọng nhất của tui đó!
- Pà thiệt tàn nhẫn, từ chối còn nói nhảm!
Hải thở dài cằn nhằn xem ra cũng đành phải chấp nhận kết cục rồi. Tình cảm nam nữ lúc nắng lúc mưa không khéo cả hai sẽ chia tay ở tương lai thì sao thì cứ thà nén lại cảm xúc chưa lớn lao lắm để bên nhau làm bạn như cũ. Tình bạn không có gì có thể đánh đổi hay phai nhạt cả. Diệu Hằng từ lâu đã nhủ như vậy không ngờ cũng có cơ hội bày tỏ một lần với Hải xem như mãn nguyện rồi.
Nàng đưa đầu hỏi…
- Ông có buồn lắm không?
- Tất nhiên là buồn rồi còn hỏi nữa? Pà thế này không có ai thương thì đừng tìm tui mà khóc lóc hối hận nhé!
Thanh Hải có vẻ cũng không bi luỵ quá làm Hằng cười mỉm…
- Ông khéo tưởng tượng, thiếu gì người thương tui!?!
- Chảnh ghê chưa? Thôi về… buồn thế này chắc tui bỏ cơm tối quá!
- Qua nhà tui ăn cơm đi! Mai tui đi xe mới qua cùng đi học với ông nha?
- Được đó! Tui đổ xăng cho pà!
Cả hai choàng vai nhau vừa đi vừa nói vui vẻ rời trường. Nàng rất thích Hải cả một thời gian dài không ngờ có một ngày từ chối lại thấy thanh thản như thế. Cảm thấy mình tuyệt đối không làm sai hay có gì để sau này hối hận, vì cả hai sẽ luôn là bạn tốt của nhau còn hơn cả loại tình cảm kia. Đây sẽ là một kỉ niệm đẹp cho tình bạn của hai đứa càng bền chặt hơn mà thôi.
————-
Hôm sau sáng sớm ở cổng trường mọi người nhìn chiếc xe tay ga nhỏ màu hồng “đèo” hai đứa cười ha hả vù vào trường. Cả hai lần đầu đến trường bằng xe máy nên rất khoái chí. Hằng và Hải mới xuống xe cười với nhau thì nghe thầy giám thị la om xòm theo sau tiếng ồn chối tai.
Tuấn Kiệt lách vào chổ đậu xe thắng lại rồi đá chống xe cái xoạch hoàn hảo thật ngầu. Đám học sinh nữ dồn mắt nhìn muốn té xỉu vì hắn tháo nón bảo hiểm, hất nhẹ lại tóc thật là đẹp trai “khó tả”. Diệu Hằng thì nheo mắt trông tên đó làm như đang giới thiệu gel vuốt tóc không bằng thật gai mắt.
- Học sinh không được đi loại xe này!
- Bộ xe này không phải xe hả thầy?
- Em còn dám hỏi hả Tuấn Kiệt? Em “đua xe” tới trường như vậy thì …
Ông thầy vẫn còn huyên thuyên chửi nhưng Tuấn Kiệt chả quan tâm coi như thầy đang chào buổi sáng hơi dài dòng thôi vì hắn bận nhìn bên kia Hải và Diệu Hằng đứng cạnh xe mới. Con nọ cũng biết hắn đang nhìn mình, ánh mắt của hắn thật khó hiểu thấu. Và hắn cứ thế bỏ đi làm thầy giám thị gọi theo…
- Kiệt! Mai không được chạy xe nữa!
- Em có bằng lái rồi cả cảnh sát cũng không cấm được em thầy đừng có phí sức để lo cho đứa khác đi!
Tên khốn này quả là học sinh cá biệt đứng đầu trường những 4 năm mà. Tội cho thầy chẳng còn gì để nói chỉ ngậm ngùi không làm gì được. Diệu Hằng nhìn theo dáng Tuấn Kiệt thì Hải cười kêu đi, nàng lập tức toe toét cùng đi với thằng bạn.
Vào lớp thấy Tuấn Kiệt đã ngồi vào chổ không nhìn nàng nhưng cũng không phải cái kiểu làm ngơ không thấy. Nàng đi nhanh về bàn không rõ tâm trạng tên này đang “phức tạp” ra làm sao rồi. Chẳng lẽ hắn không tò mò nàng và Thanh Hải ra sao hay sao?
Tuấn Kiệt ngồi yên được nửa tiết đầu thì giơ tay…
- Em mệt muốn lên phòng y tế ngủ cô ơi!
- Hôm nay không ngủ gật mà lịch sự ghê vậy?
–
Ai chứ gã nọ ngoan chỉ khiến giáo viên sợ hơn thôi.
- Sợ cô giận hết đẹp!
- Câu này nghe được! Đi đâu đi đi ông tướng!
Dù sao gã này ở lại ngủ gật cũng như vậy thôi nên cô “tống” đi cho khuất mắt. Tuấn Kiệt lũi lũi đi khỏi lớp làm Diệu Hằng cắn bút nhìn. Gã này thật làm nàng lo rồi.
Vừa ra chơi nàng chạy lên phòng y tế kiểm tra quả nhiên không có hắn. Nàng biết chổ ngủ ưa thích của Tuấn Kiệt trong cái trường này nên lập tức chạy lên sân thượng.
Bấy giờ có một gã nằm ngửa trên bồn nước xi-măng nhắm mắt cố điềm tĩnh chính mình. Hắn rất là lo, vô cùng nôn nóng muốn biết mọi việc nhưng lại sợ sự việc sẽ xảy ra theo điều mình không muốn vì thế là nằm một đống đáng thương thế này đây không dám tìm gặp hay hỏi nàng.
Và Diệu Hằng leo cái thang sắt đưa đầu tìm ra hắn …
- HÙ!!!
- Cái con nhỏ này muốn hù chết người ta hả?
Hắn đang yếu tim nha còn bị chơi khâm. Nàng cười nhẹ trông hắn ngồi dậy mới nói…
- Xuống đi, nằm đó không thấy nắng hả?
- Da ngăm mới đẹp!
- Vậy phơi nắng tiếp đi! Tui xuống đây!
Coi như đã tìm ra Tuấn Kiệt xong nàng thản nhiên leo trở xuống. Hắn cuốn quýt không kịp leo thang mà trực tiếp nhảy xuống để hỏi trông có vẻ khẩn trương, không bình tĩnh…
- Tìm tui chi vậy?
- Nhắt ông trưa nay nhớ ăn cơm. Hôm qua nghỉ không báo làm tui bỏ hai hộp cơm có biết không?
Diệu Hằng hung hăng chửi rồi thôi làm hắn vội vã hỏi tới đầy căng thẳng, cái mặt cũng lộ ra điều đó hết rồi…
- Hai người đi chung… là … là có quen nhau chưa?
Hằng cố không cười vì mặt Tuấn Kiệt lúc này thật tếu. Hắn là đại ca đầu gấu của trường lại bưng cái mặt sợ hãi thế kia thật khó coi quá. Diệu Hằng chơi xấu cố ý hỏi lại…
- Nhìn có tình tứ không?
- Tui đánh cô bây giờ, giỡn hoài?
Tuấn Kiệt chịu không nổi lại giở trò côn đồ khoe nấm đấm to doạ nàng. Nhưng nàng còn sợ gì hắn chứ cũng co tay đấm nhẹ vào nấm tay của hắn má bất giác hơi đỏ trả lời…
- Chúng tui vẫn là bạn tốt được chưa!? Ah… chuông reo rồi về lớp nhanh lên!
Diệu Hằng xoay người định chạy xuống thì hắn cười nhẹ nhõm trông như một đứa trẻ hư hỏng đòi quà ôm chầm lấy nàng từ sau. Tim Diệu Hằng xém rơi ra ngoài, cả người run lên, má cũng đỏ ửng bị giữ chặt trong lòng hắn. Tuấn Kiệt ôm thật chặt, tay xoay nàng lại ôm sát hơn không nói gì chỉ cười thật tươi. Tên khốn này cười như thế hành động có chút ngây thơ, dễ thương làm nàng không nỡ đẩy hắn ra. Thật ra Diệu Hằng cũng không muốn đẩy ra, cứ mắc cỡ yểu xìu cho hắn ôm tuỳ thích.
Vòng tay Tuấn Kiệt thật to và ấm áp, Diệu Hằng mỉm cười khẽ nhắm mắt tận hưởng. Hắn cũng mừng quá nên chỉ biết cười và ôm lấy nàng không buông mà thôi. Cả hai cứ thế ôm nhau và hắn chợt cười càn rỡ nói làm nàng tỉnh lại…
- Chúng ta cúp tiết ôm nhau đến giờ ăn trưa nhé?
- Ông khùng hả? Tự ôm một mình đi!
- Một mình làm sao ôm được?
Diệu Hằng vội vã đi trước vỗ má cho hết đỏ. Nàng thật điên rồi sao lại cho Tuấn Kiệt ôm “thoải mái” như thế, nhưng cảm giác bị ôm không khó chịu mới là đau đầu chứ. Hắn tâm trạng vô cùng vui vẻ đi sau, vừa vào lớp đã cầm giỏ rời bàn nhất của mình.
Nàng mắc cỡ nhìn lên chỉ cắn môi không dám nhìn. Hắn ra sau bàn của nàng lại lần nữa giành chổ của người khác…
- Tui muốn cái chổ này!
- Dạ!
Dĩ nhiên là đứa bạn nhường chổ ngay cho đại ca rồi. Diệu Hằng muốn gục đầu xuống bàn vì tên này thật là không còn gì để nói. Hắn vui vẻ ngồi sau lưng nàng, cười rất mãn nguyện, thích thú. Lần đổi bàn tự ý thứ ba này thật sự sẽ gϊếŧ chết nàng. Cả lớp nhìn nghi lắm nhưng không dám ăn nói lung tung sợ bị xử.
Diệu Hằng không dám dựa bàn sau nữa vì sẽ nghe tiếng Tuấn Kiệt thở, rõ ràng hắn chẳng thích nhìn lên bảng hay nhìn cô, chỉ thích nhìn lưng nhỏ này thôi. Đôi khi tên khốn còn to gan nghịch tóc của nàng. Cứ hồi hộp thế này chắc đến cuối năm Hằng sẽ bị bệnh tim quá!
#Hết hồi 13#