Tình Yêu Với Chủ Tịch

Chương 50: Trốn (1)

Đây là căn nhà của chị trưởng phòng. Người mà ngay từ đầu đã có ấn tượng ko mấy tốt về tôi. Nhưng sau một thời gian làm việc tôi mới biết chị thật sự nói lời cay độc đấy nhưng rất tốt tính. Tôi cửa với hai dòng nc mắt chảy dài hai bên má. Vì lúc đi trên đường tôi đã nhắn cho chị. Ngay sau đó có người mở cửa. Nếu ai nhìn bộ dạng thảm hại của tôi lúc đó nhất định sẽ mở lòng thương mất. Chị kéo vali vào nhà rồi nói:

-"Ngồi dậy chị đi lấy nc. không có việc gì phải khóc cả "

Tôi lau nc mắt. Uống nc chị đưa. Tôi nói với chị:

- " chị cho em ở nhờ ở đây vài hôm đc ko "

Chị:

-" Sao vậy?"

Tôi:

-" Em với chồng xảy ra xích mích nên....."

Chị:

-" Chồng em? "

Tôi

-" Giám đốc của Vương thị "

Chị ngạc nhiên nhìn tôi:

-"Vương tuấn "

Tôi gật đầu

Chị nói:

-" Người có tầm cỡ không kém đâu, công ty đứng đầu ngành kinh tế, dẫn đầu thị trường của cả nc"

Tôi gật đầu

CHị hỏi:

-" Sao em lại lấy đc người như thế?"

Tôi im lặng

Chị ôm tôi nói:

-" Không sao đâu, chị bt rồi. Em cứ ở đây. Nhưng có lẽ cậu ấy sẽ tìm ra em nhanh thôi "

Tôi gật đầu

CHị nói:

-" Chị vào cất quần áo cho em. Nhà chị bé có một mình chị. Hai chị em mình ngủ cùng giường đc ko?"

Tôi nói:

-" Không sao đâu ạ, em có thể mà. ĐC ở đây là em vui lắm rồi "

Tôi và chị vào phòng. cùng nhau dọn quần áo. Chị để cho tôi một ngăn tủ, quần áo của tôi cũng ko nhiều lắm nên một ngăn tủ rất vừa vặn. Một lúc khi tôi bình tĩnh đc, chị với tôi cùng nên giường.Chúng tôi tâm sự rất nhiều điều. Chị nói chị sẽ hỏi sếp của chúng tôi xem có thể mang việc về nhà cho tôi làm đc ko? Nói tôi cũng đừng nóng nảy quá vì hôn nhân là một vc rất quan trọng. Cũng nói là tôi nên nhường nhịn.... Tôi nhường nhịn sao đc khi cả hai đều ko hiểu nhau, cả hai đều rất nóng tính. Và bên anh hoa cỏ dại cũng ko ít. Tôi mệt mỏi nhắm mắt. Níu cũng ko đc mà buông cũng chẳng xong.Nhưng tôi sợ đau lắm nên tôi sẽ chọn đau một lần còn hơn đau nhiều lần. TÔI KO phải người phụ nữ cam chịu.Chỉ sợ rằng anh sẽ tìm ra tôi

---------------------Viết đến đây thôi. CẢM ơn. Mai viết tiếp.------------------