Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 162: Phượng hoàng than khóc

Harry quay lại, nhìn tôi bằng ánh mắt ghét cay ghét đắng chưa bao giờ có.

- Cậu.. Cậu biết, nhưng tại sao.. TẠI SAO CẬU LẠI KHÔNG NÓI CHỨ HẢ?

- Đừng rống như vậy, Harry à. Tớ đã cố ngăn cụ, cậu biết mà, nhưng..

- Mọi việc chắc chắn đã tốt hơn nếu cậu chịu nói ra sự thật. Tại sao cậu không?

Lại cắn chặt răng, Harry cúi đầu xuống, nhỏ từng giọt lệ.

- Cụ biết. - Tôi buồn thảm trả lời.

- Cụ biết? - Harry ngạc nhiên lặp lại.

- Nhưng cụ đã chọn sự hi sinh..

Tôi úp mặt vào tay, ngã khụyu xuống. Harry vẫn đơ người ra đó, không thể hiểu nổi cái ý nghĩ sâu xa của cụ.

- Vậy.. Vậy tại sao.. - Cậu lắp bắp. -.. Tại sao cậu lại.. thả Snape?

Không trả lời.

- Sao cậu không trả lời? Đừng nói với tớ.. Đừng..

- Sev.. Thầy ấy không có tội.. Không có..

- Cậu bị điên à? - Harry gào lên. - Cậu.. Cậu..

- Cậu hiểu, vậy tại sao cậu không chịu tin tớ?

- Xin lỗi, 2 người đang nói chuyện gì vậy?

Ron đột ngột cất tiếng, khó hiểu ra mặt. Tôi bước tới ngồi xuống bên cụ Dumbledore, nhỏ nhẹ nói:

- Không có gì..

Rút con dao găm ra từ trong ống tay áo, mở vỏ con dao, tôi cứa cổ tay phải của mình. Thấy vậy, Tom liền chạy tới, giật mạnh con dao găm trên tay tôi rồi ném đi và xem xét cổ tay tôi kĩ càng. Tiếng con dao găm rơi như khiến con người ta càng thêm hoảng sợ.

- Em làm cái quái gì vậy Daisy? Em điên à?

- Không. Em không hề bị điên.

Tôi cười nhạt, dứt tay ra rồi nhẹ nhàng bước đến nhặt con dao găm lên, tra vào vỏ dao.

- Coi như đây là sự tạ lỗi cho sự ngu dốt và bất lực của em.

- Chị không hề thấy đau sao? - Ginny nhăn mặt nhìn vết cứa.

- Cái này sao? - Tôi đưa cổ tay lên nhìn, cười trừ. - Không thấm.

Tom chạy tới, lại nắm lấy cổ tay tôi, quay sang bảo Harry:

- Ngươi có khăn tay không?

- Ơ.. Không, tôi không có..

Harry giật mình đáp lại, như thể vừa mới hoàn hồn. Đúng lúc đó, Mione bước đến, lấy ra chiếc khăn tay màu hồng nhạt, tháo cổ tay tôi ra khỏi tay Tom rồi vừa băng bó cẩn thận vừa nhẹ nhàng bảo:

- Cậu thiệt là! Chẳng biết bảo vệ bản thân mình gì hết! Yên nào, để tớ băng tạm thời cho. Tí nữa nhớ nhờ bà Pomfrey sát trùng lại nhé.

- Ừm, cảm ơn cậu. - Tôi giơ cổ tay lên trước mặt mà ngó, giọng thì thầm. - Draco sao rồi? Cậu ta không bị phát hiện chứ?

- À.. Là Draco à? Cậu ấy không bị phát hiện. Vì lí do gì mà cậu cho cậu ấy uống Đa dịch thế?

- Xin lỗi cậu nhé Mione. Hiện tớ vẫn chưa thể nói được. Chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này sau.

Tôi thở dài thườn thượt, quá mệt mỏi với những gì đã và đang xảy ra. Không biết trong tương lai tôi có thay đổi được gì không nữa..

Theo lời của giáo sư McGonagall, chúng tôi đến bệnh thất kiểm tra sức khỏe. Giường của tôi lại được tách riêng biệt bởi cái rèm cửa.

- Con lại tạo thêm vết sẹo cho chính mình sao?

Bà Pomfrey lắc đầu chán ngán, nhẹ nhàng sát trùng cho vết thương của tôi. Tôi cười trừ không nói. Bà ấy đã biết những vết sẹo đầy rẫy quanh mình tôi từ khi tôi bị Cây Liễu Roi quật vào người hồi năm ba. Bà ấy cố hỏi về nguồn gốc của chúng, nhưng tôi lắc đầu không trả lời. Cho đến bây giờ, hẳn là bà ấy vẫn còn rất muốn biết.

Nhưng, điều kì lạ là khi sát trùng tôi lại thấy xót, còn những vết thương như vết cứa vừa rồi thì không bận tâm. Đã nhiều lần khi đến bệnh thất tôi có cảm giác như vậy rồi. Có lẽ là do những vết thương như vết cứa ấy không đau vì tôi và những người tôi không yêu thương, không có tình cảm, những vật vô tri vô giác, những sinh vật điên cuồng gây nên. Còn những vết thương khác, tôi cảm thấy đau là vì tôi cảm nhận được sự lo lắng của họ dành cho tôi. Chỉ là suy đoán, nhưng lại rất có khả năng.

Trận chiến này đã gây ra nhiều thiệt hại nặng nề, không kể mất mát lớn nhất là cụ Dumbledore, cũng không tính sự hủy hoại Hogwarts phải chịu đựng. Riêng thế thôi, anh Bill đã bị Greyback tấn công. Mặc dù hắn không hóa sói lúc đó, nhưng như vậy cũng đủ khiến anh Bill thèm thịt sống và hứng chịu những vết sẹo dài trên mặt. Anh ấy bị cào xé ghê đến nỗi trông thật là quái dị. Giáo sư Flitwick bị nốc ao, chỉ do thầy nhỏ thó thôi, nhưng thầy ổn, và thầy cứ khăng khăng đòi ra viện để coi sóc Ravenclaw. Quả là 1 người thầy tận tâm!

Trong bệnh thất, Harry kể về những gì cậu đã nhìn thấy, mặc cho tôi phản bác rằng thầy Snape không hề xấu chút nào.

- Cậu đang thiên vị! Cậu bênh hắn chỉ vì.. chỉ vì.. chỉ vì chút lí do cá nhân!

- Đến giờ cậu vẫn còn nói thế được sao? - Tôi cãi cố. - Cậu biết tớ là ai mà!

- Nhưng lần này cậu nhầm rồi! Nhầm to rồi! Đôi mắt tinh tường của cậu đâu?

- Thôi được rồi. - Thầy Lupin vẫn vùi mặt vào 2 tay. - 2 đứa thôi đi giùm thầy.

Tôi đưa mắt nhìn mọi người. Harry ngồi bịch xuống giường, tay khoanh lại, mắt đăm đăm nhìn ánh trăng mờ treo ngoài cửa sổ. Mione đưa 2 tay bụm lấy miệng, dựa người vào Draco vẫn còn đang suy nghĩ. Ron rêи ɾỉ, lầm bầm điều gì đó, mắt trợn tròn không tin đây là sự thật. Bà Pomfrey đã bật khóc, bà nuốt nước miếng khan và chặn những ngón tay lên miệng. Thầy Lupin giờ đây trông tuyệt vọng hết sức, khiến tôi thật còn chẳng dám nhìn thầy lâu. Và ngay cả Luna, người hồn nhiên ngây thơ và đặc biệt nhất tôi từng thấy, vẫn lộ ra cái nét buồn rầu trên gương mặt.

Chúng tôi ngồi đó, im lặng hồi lâu. Ở đâu đó ngoài màn đêm, 1 con phượng hoàng đang hót theo một cách mà trước giờ tôi chưa từng nghe: Một tiếng than khóc thê lương, nhưng lại hay khủng khϊếp. Và, tôi có cảm giác, như trước kia tôi đã từng cảm giác như thế về bài ca phượng hoàng, rằng giai điệu ấy ở ngay trong lòng tôi, chứ không phải ở ngoài kia. Bỗng nhiên, tôi có cái ý nghĩ ngu ngốc rằng chính nỗi đau khổ của tôi đã biến đâu mất một cách thần kỳ để rồi trở thành bài ca đang vang vọng khắp khu vườn và lọt qua các ô cửa sổ của tòa lâu đài.

Tôi không biết mọi người đã đứng đó bao lâu rồi. Tất cả cứ ngẩn người ra lắng nghe bài ca đó. Tôi cũng không biết vì sao nỗi đau đớn của mình dường như dịu bớt khi nghe tiếng khóc than ấy. Chỉ biết rằng tôi bị nó mê hoặc. Tom ngồi cạnh tôi, đan những ngón tay dài mảnh khảnh vào tay tôi, để tôi tựa đầu vào vai anh ta, để những giai điệu đâu đó xa xăm nhưng cũng thật gần êm đềm trôi đến tai. Một lúc lâu sau, cửa bệnh thất lại bật mở. Giáo sư McGonagall bước vào phòng. Cũng như tất cả những người còn lại, bà mang những dấu tích của trận chiến vừa qua: Có những vết cắt trên mặt và áo chùng bà bị rách.

- Molly và Arthur sắp tới.

Giáo sư McGonagall cất tiếng, phá vỡ đi bùa mê của điệu nhạc. Mọi người bừng tỉnh như thoát khỏi trạng thái thôi miên. Người thì quay trở lại nhìn anh Bill, người thì dịu mắt lắc đầu. Riêng tôi, chỉ đơn giản là giật mình khe khẽ, vẫn ngồi im đó và nắm chặt tay Tom.

- Harry, chuyện gì xảy ra vậy? Theo Hagrid thì trò đi cùng giáo sư Dumbledore khi thầy.. khi việc đó xảy ra. Thầy Snape có liên quan gì tới chuyện này?

- Snape đã gϊếŧ cụ. - Harry lặng lẽ.

Giáo sư McGonagall sững lại một lúc rồi loạng choạng thất thần. Bà Pomfrey, có vẻ đã lấy lại bình tĩnh, vội chạy tới trước, lấy ra 1 chiếc ghế.

- Tất cả chúng ta đều tự hỏi.. nhưng cụ ấy tin tưởng.. luôn luôn.. Snape.. Tôi không thể nào tin được điều đó..

- Snape là bậc thầy với Bế Quan Bí Thuật cao cường. - Giọng thầy Lupin khản đặc một cách bất thường.

- Nhưng cụ Dumbledore thề rằng ông ấy về phe ta. - Cô Tonks thì thầm. - Tôi nghĩ cụ Dumbledore phải biết điều gì đó về Snape mà chúng ta không biết.

- Cụ luôn nói xa nói gần rằng cụ có lí do bất di bất dịch để mà tin cậy Snape.

Chấm chấm những giọt lệ lã chã rơi từ trên khóe mắt bằng chiếc khăn tay sọc viền vuông, giáo sư McGonagall lẩm bẩm.

- Ý tôi là.. với quá khứ của Snape.. dĩ nhiên người ta phải buộc lòng tự hỏi.. nhưng cụ bảo tôi một cách rạch ròi rằng sự ăn năn hối cải của Snape là hoàn toàn thành thực.. không hề nghe một lời nào chống lại hắn.

- Và không chỉ có mỗi cụ Dumbledore tin hắn đâu, ở đây còn có thêm 1 người tin tưởng hắn vô điều kiện.

Harry ném cho tôi một cái liếc nhìn đầy hàm ý. Thấy thế, tôi liền khó chịu đáp lại:

- Có gì sao? Tớ tin thầy ấy đấy, thì sao nào? Cậu làm gì được tớ hả? Hãy nhớ trước khi đi cụ Dumbledore đã căn dặn cậu những gì!

- Nhưng điều đó không có nghĩa tớ phải ủng hộ cái tư tưởng thối nát đó của cậu!

- Được rồi! Cứ cho là nó thối nát đi! Bởi cậu chẳng hiểu gì cả Harry à! Không! Không một chút nào!