Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 101: Hồi sinh

Lockhart thở hổn hển, vứt cánh tay đã chặt của mình vào trong vạc. Thuốc trong vạc đã chuyển sang màu đỏ rực. Lockhart bước đến gần chúng tôi, nhưng tôi lại đánh văng hắn ra xa. Tôi đưa Harry đến gần cái vạc đang nóng lên, nói:

- Xin lỗi cậu, Harry. Sau này cậu sẽ hiểu thôi.

Nói rồi tôi đưa ngón trỏ trái của Harry và cắn, cố cắn thật nhẹ nhưng vừa đủ để máu rỉ ra ngoài.

- Máu của kẻ thủ. Lấy sức mạnh của kẻ thù hồi sinh chúa tể.

Giọt máu của Harry nhỏ xuống cái vạc. Cái thứ nước bên trong đó biến thành màu trắng đυ.c. Lockhart gắng ngồi dậy cười lớn. Cái vạc đang sủi bọt và sôi lên, những tia sáng kim cương bắn ra theo đủ hướng, sáng lóa cả mắt và làm cho tất cả những thứ xung quanh trở nên đen thẫm. Nhưng, không có gì xảy ra tiếp theo. Lockhart kêu lên thất kinh:

- Không.. Không thể nào! Không thể nào có chuyện thất bại được!

Ồ, tất nhiên là không thất bại rồi. Bất thình lình, những tia lửa phát ra từ cái vạc lụi tắt. Thay vào đó, một luồng hơi trắng dày đặc cuồn cuộn bốc lên từ cái vạc, che mờ mọi thứ trước mặt. Qua làn sương mù, tôi có thể thấy bóng 1 người đàn ông, cao lớn, xương xẩu, từ trong cái vạc đang hiện dần lên.

- Khoác áo cho ta!

Vẫn là giọng nói sắc lạnh đó. Lockhart bước tới, lượm cái áo choàng đen trên mặt đất lên và dùng 1 tay mặc áo choàng cho chủ. Chỉnh đốn y phục xong rồi, cái kẻ gầy ốm đó bước ra khỏi vạc, nhìn chằm chằm vào Harry, và Harry cũng nhìn trừng trừng vào gương mặt đã ám ảnh cậu trong những cơn ác mộng suốt 3 năm trời. Trắng bệch hơn cả 1 cái đầu lâu, với 2 con mắt bự đỏ ké và 1 cái mũi bèn bẹt như mũi rắn có 2 cái khe là lỗ mũi..

Chúa tể Hắc ám Voldemort lại một phen nữa trỗi dậy.

Voldemort không thèm nhìn Harry nữa và bắt đầu kiểm tra thân xác của mình. 2 bàn tay giống như những con nhện to bè nhợt nhạt, mấy ngón tay trắng bệch dài ngoằng đang xoa vuốt ngực, cánh tay và bộ mặt. Đôi mắt của vị chúa tể đỏ ngầu, đồng tử giống như 1 khe hở, từa tựa mắt mèo, lóe sáng hơn trong bóng tối. Voldemort giơ tay lên, thử co duỗi mấy ngón tay, vẻ mặt hả hê sung sướиɠ vô cùng, không thèm chú ý một chút xíu nào tới Lockhart sắp ngất đến nơi, không thèm chú ý đến Nagini đang bò lại đó, không thèm chú ý đến Harry đang vật lộn với cơn đau.

- Daisy.. Williams..

Tôi giật mình khi Voldemort gọi tên, nhưng nhanh chóng chuyển cái bất ngờ đó thành 1 nụ cười ma mãnh. Đứng lên, tôi cúi chào, lịch sự nói:

- Hân hạnh gặp lại.

Tôi đứng thẳng người, nghiêng đầu cười nói:

- Không biết chúa tể Voldemort đây có thể cho tôi đây làm 1 thí nghiệm?

- Thí nghiệm?

Voldemort rít lên. Tôi lấy trong túi áo chùng 1 cuốn nhật ký. Vị chúa tể nở to con mắt nhận ra nó ngay.

- Ngươi.. Sao ngươi có được nó?

Voldemort có vẻ định tấn công nên anh Tom hiện ra ngay trước mặt tôi, mỉm cười:

- Chào!

- Ngươi ra đây làm gì?

- Bảo vệ Daisy.

- Cái gì?

Voldemort lại rít lên, bởi vị chúa tể này chưa bao giờ nghĩ tới việc mình lại đi bảo vệ người khác. Tom cười nói:

- Có thể vui lòng để Daisy thực hiện thí nghiệm không?

- Ngươi vì sao lại thuần phục nó đến như thế?

- Đây không gọi là thuần phục. Nó là yêu thương.

- Ta khinh! Yêu thương chỉ là rác rưởi. Quyền lực mới là tất cả.

- Thế cho tôi hỏi 1 câu, vì cớ gì Voldemort quyền lực lại thua 1 đứa trẻ chưa tròn 1 tuổi, và nay lại dùng máu của đứa trẻ ấy để hồi sinh?

Voldemort liếc xéo tôi qua vai anh Tom. Anh ta mỉm cười nói tiếp:

- Daisy đã giúp tôi không bị tiêu hủy. Em ấy cũng giúp ông hồi sinh. Mà ông đánh giá cao em ấy nên mới ra lệnh cho người bỏ tên em ấy vào Chiếc Cốc Lửa, đúng chứ?

- Không nên tin tưởng ai quá mức. Sự tin tưởng là con dao 2 lưỡi.

- Tôi dám lấy sự tồn tại của mình ra đánh cược rằng chúng ta sẽ an toàn.

- Ngu xuẩn! Ngươi không đáng để tồn tại! Avada Kedavra!

Trong thoáng chốc, tôi không kịp suy nghĩ mà đẩy Tom ra đằng sau, hứng trọn lời nguyền Chết chóc. Cả Harry và Tom đều hét lên tuyệt vọng, không ai còn có thể di chuyển.

- Nó dám đỡ đòn cho ngươi ư? Rõ ràng là nó biết rõ..

- Bởi vì tôi không muốn anh Tom chết.

Tôi từ từ ngồi dậy trước sự kinh ngạc của tất cả. Aizza.. Khá nhức đầu đấy. Quả là nó chưa hoàn thiện mà. Đứng dậy phủi bụi trên quần áo, tôi gãi gãi đầu, cười trừ.

- Hehe.. May là nó thành công, không thì tiêu rồi..

Bỗng, có ai đó chạy đến ôm chầm lấy tôi. Tôi quay mặt ra đằng sau và biết được đó là Harry. Cậu nói khẽ:

- Đồ ngốc!.. Sao cậu lại liều mạng đến như thế chứ?

Tôi lặng người trước câu hỏi đó rồi cười đáp lại:

- Thì vốn dĩ tớ không thuộc về nơi này mà..

- Ngươi bất tử sao?

Voldemort rít lên, tôi lắc đầu nói:

- Không. Tôi không hề bất tử. Chỉ là, tôi đã sáng tạo ra được một loại phép có thể kháng cự trước lời nguyền Chết chóc trong vài tiếng đồng hồ. Trước khi tới đây tôi đã tự ếm lên người mình rồi.

- Ngươi biết rõ rằng ngươi sẽ đến đây?

- Phải. Mặc dù lần này thì đúng là liều mạng thật. Bùa phép của tôi còn đang trong giai đoạn thử nghiệm.

Chợt, có cái gì đó xẹt qua mặt tôi. Tôi có thể thấy rất rõ, ngay trước mắt mình, anh Tom ép sát Voldemort vào tấm bia mộ gần đó, rít lên qua kẽ răng:

- Sao ngươi dám đυ.ng đến Daisy hả?

Thấy vậy, tôi vội vàng thoát ra khỏi vòng tay Harry và chạy tới ngăn:

- Thôi mà, bình tĩnh đi!

- Tsk!

Tôi cười trừ nhìn Tom mang trên mình một vẻ khó chịu. Tại sao cùng là Tom Riddle, chỉ khác ở các giai đoạn không giống nhau, mà lại gây mâu thuẫn được nhỉ? Tôi hỏi lại vị chúa tể đang chỉnh lại bộ y phục:

- Vậy, chúa tể hắc ám có thể giúp tôi chứ?

- Được rồi. Ta đồng ý.

Voldemort nói, ánh mắt có vẻ dịu đi. Dùng cây đũa phép của mình, tôi vẽ 1 vòng tròn ma pháp cổ đã được chỉnh sửa vài chỗ và bảo anh Tom cầm cuốn nhật ký và Voldemort đứng vào vị trí. Khi tôi lẩm nhẩm thần chú trong đầu, ánh sáng màu xanh lam phát ra từ vòng tròn tôi vẽ, rồi Tom như bị nam châm hút, bay lên trên trời, và lại đâm thẳng vào người Voldemort, khiến bụi văng tứ tung. Harry nắm chặt lấy tay tôi để đảm bảo rằng tôi không có mệnh hệ gì. Khi bụi tan, tôi thấy chỉ còn Voldemort hơi ngạc nhiên, săm soi cơ thể của mình. Không có gì thay đổi cả nhưng chắc là linh hồn được hàn gắn lại rồi nhỉ? Tôi bước tới, nhưng ánh sáng từ vòng tròn lại lóe lên làm tôi lóa mắt. Khi định hình mọi thứ trở lại, tôi thấy anh Tom đứng trên cuốn nhật ký, đối diện là Voldemort. Ok, không có tiến triển gì. Haizz.. Mặc dù vẫn biết là không phải tôi lúc nào cũng thành công nhưng có hơi thất vọng.

- Thế, tới cùng ta phải làm chuyện này để làm gì?

Voldemort lên tiếng, tuy lạnh lùng nhưng không quá sắc lạnh như trước. Mặt tôi bỗng co dãn thành 1 nụ cười, nói:

- Không có gì cả. Ông có thấy gì khác lạ không?

- Khác lạ? Chỉ là trong thoáng chốc ký ức của hắn xâm nhập vào đầu ta.

- Hắn? Này! Xin lỗi nhé! Chúng ta đều là một đấy!

- Tình thương à?

Voldemort chậm rãi tiến đến chỗ tôi. Harry thấy thế nên che chắn cho tôi.

- Ngươi muốn gì?

Voldemort giật mình, quay đầu tìm kiếm Lockhart, không nói gì. Nagini rít lên khè khè. Vị chúa tể vẫy đũa phép để đưa Lockhart lại gần mình.

- Đưa tay mi ra.

- C-Cám ơn ngài.. chủ nhân của tôi..

Lockhart giơ ra cánh tay cụt đang chảy máu. Voldemort bật cười.

- Không. Tay kia.

Lockhart lại đưa cánh tay phải của ông ta ra. Voldemort vạch áo của ông ta lên quá cùi chỏ, để lộ Dấu hiệu Đen được xăm trên cánh tay ấy. Voldemort ấn ngón tay trỏ trắng bệch và dài dọc lên cái dấu hiệu kia. Cái thẹo trên trán Harry lại nhói lên một cơn đau kịch liệt, và Lockhart thốt lên một tiếng tru thảm khốc. Tôi đỡ Harry đứng dậy, cố gắng đưa cậu đến chỗ anh Tom đang đứng im xem xét sự việc. Voldemort rút ngón tay ra khỏi cái dấu hiệu trên cánh tay Lockhart, và tôi nhìn thấy nó đã hóa đen tuyền. Một vẻ thỏa mãn tàn bạo hiện ra trên gương mặt Voldemort. Đứng thẳng lưng lên, vị chúa tể hất đầu ra sau, trừng mắt nhìn quanh khu nghĩ địa tối đen, thì thầm nhưng vẫn giống như tiếng rắn, và đôi mắt đỏ long lên quắc nhìn những vì sao:

- Bao nhiêu kẻ có đủ can đảm trở lại sau khi cảm nhận được nó? Và bao nhiêu kẻ sẽ đủ ngu dại để mà tránh xa?

Voldemort bắt đầu đi qua đi lại, con mắt cứ đảo quanh nghĩa địa. Tôi bước đến chỗ anh Tom, nói nhỏ:

- Anh giờ cứ trở lại cuốn nhật ký đi. Mọi chuyện ở đây em sẽ tự lo liệu.

- Có ổn không đó? Em sẽ không ngu ngốc đỡ đòn cho Harry Potter chứ?

- Cậu ấy không cần em đỡ đòn. Harry rất giỏi, đủ bản lĩnh để xoay xở mà.

Anh Tom hừ nhẹ một cái rồi biến mất. Tôi nhặt cuốn nhật ký lên và cất vào áo chùng.

- Voldemort, ông có thể đáp ứng 1 thỉnh cầu của tôi được không?

Tôi đột nhiên lên tiếng. Voldemort quay phắt lại, không nói gì.

- Tôi biết ông giao cho nhà Malfoy giữ cuốn nhật ký. Dù có rơi vào tay tôi, nó vẫn ổn. Vậy nên, ông có thể đừng bắt ép Draco, con trai ông ta, trở thành 1 Tử thần thực tử được không?

Voldemort chậm rãi bước tới. Harry, một lần nữa, cố chịu đựng để che chắn cho tôi.

- Harry, tớ ổn mà. Cậu nghỉ ngơi đi.

- Tớ cũng không sao đâu..

Harry cố nói rành mạch, nhưng rõ ràng là vẫn rất đau. Tôi dìu Harry đến ngồi bên 1 tấm bia rồi tiến đến chỗ Voldemort, hỏi lại:

- Ông thấy sao? Không phiền chứ?

- Ngươi thích tên oắt con đó?

- Ồ không, chỉ là tôi có tham vọng muốn cứu giúp tất cả mọi người.