Danh Môn Ác Nữ

Chương 1: Nổ tung xuyên không

“Tuy rằng tục ngữ nói gϊếŧ chết một người hóa học chuyên nghiệp có thể đủ gây ô nhiễm cả một con sông, nhưng mà các em hiện tại đã là tiến sĩ, nếu tái phạm phải sai lầm mà ngay cả học sinh trung học cũng không phạm phải này, tôi cam đoan sẽ trực tiếp nhét chất lỏng và ống thí nghiệm các em đang dùng lúc này vào trong miệng của các em, để trong đầu của các em biết cái gì là mức độ ô nhiễm.”

Ngôn ngữ vừa hung ác mà vừa độc ác phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh của một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đeo kính bảo vệ, hai tay cô khoanh trước ngực, cả người dựa vào bục thí nghiệm bên cạnh, giọng nói lóa mắt giống như đôi giày cao gót nhọn mười cm trên chân cô, mà bốn sinh viên ở bên trong phòng thí nghiệm lại có vẻ nơm nớp lo sợ, bọn họ sợ sẽ lại chọc tới vị giáo sư hóa học trẻ tuổi nhất trong ngôi trường này, Tần Tử Nguyệt.

“Sợ cái gì! Phải nhiệt tình lên! Lúc trước khi các anh chị đùa giỡn tôi ở trong tiệc khiêu vũ không phải rất có cảm xúc sao, hiện giờ giống như gấu * vậy?” Tần Tử Nguyệt nhìn thoáng qua bốn tiến sĩ hóa sinh đang mang một mặt sợ hãi chỉ cảm thấy có chút buồn cười, bọn họ càng là sợ hãi cô, ngược lại khiến cho cô càng muốn dọa bọn họ.

(*) giống như gấu: phương ngữ phương Bắc, hàm chứa ý xúc phạm. Cũng được sử dụng để đùa giỡn giữa bạn bè, gần với ý nghĩa “ngu ngốc”

Các nam sinh càng khổ không thể tả, nữ sinh của chuyên ngành hóa học vốn ít đi, mà tiến sĩ thì không cần phải nói lại càng trở nên vô cùng hiếm có, nhất là nữ sinh, nếu không phải là danh hoa đã có chủ, thì chính là vô cùng thê thảm, tác dụng của tiệc khiêu vũ mà trường học tổ chức nằm ở chỗ để cho bọn họ dụ dỗ nữ sinh ấy.

Bọn họ nào biết được trong tiệc vũ hội kia người mặc bộ trang phục khiêu vũ gợi cảm nhảy điệu nhảy samba nóng bỏng gần như trêu chọc toàn bộ nam sinh trong trường đến phun máu mũi là giáo sư mới do trường học mời đến, rõ ràng nhìn không khác học muội của bọn họ.

Hơn nữa tối hôm đó ỷ vào gan chó tiến lên đùa giỡn cũng không phải chỉ có bốn người bọn họ, chỉ có điều vận may của bọn họ không tốt, vừa lúc bị vị giáo sư mới này chọn mà thôi.

Một người mới chỉ hơn ba mươi tuổi đã trở thành giáo sư mang học vị tiến sĩ ở trường đại học hạng nhất, thiên tài gì đó nói như thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy khϊếp sợ.

“Giáo sư Tần ngài xinh đẹp vô song, ngài đại nhân chắc sẽ không chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân, bỏ qua cho chúng em đi?” Các nam sinh rất là bất đắc dĩ cầu xin tha thứ, bọn họ thật sự không đắc tội nổi vị giáo sư trước mắt, luận văn cuối cùng của bọn họ chắc chắn sẽ rơi vào tay cô, hơn nữa nghe nói giáo sư Tần này lấy được hai bằng tiến sĩ chuyên ngành hóa học và kỹ thuật cơ khí của trường Massachusetts, trước khi về nước đã từng làm ở một ở một công ty hạng nhất ở nước ngoài, lương một năm trăm ngàn, hơn nữa còn dùng tiền đôla tới để tính toán, hiện giờ trong nước có không ít công ty dùng vàng thật bạc trắng tới cửa cầu người, đến lúc đó chỉ cần một câu nói của vị giáo sư này, không lo không vào được một công ty lớn.

“Được rồi, nếu các cậu có lòng, thì tôi cũng sẽ không làm khó dễ các cậu, bằng không trong phòng thí nghiệm này còn có nhiều loại thuốc độc có thể độc chết các cậu không đền mạng.” Tần Tử Nguyệt chăm chú nhìn bốn người sinh viên của cô, trong vòng ba năm này, cô còn phải hướng về bốn người bọn họ, “Chú ý kỹ thuốc thử trên tay các cậu, tuy rằng hôm nay phản ứng sinh ra sau khi làm gì đó sẽ không thể nổ mạnh, nhưng không có nghĩa là các cậu có thể như vậy mà buông lỏng cảnh giác, nhất định phải cẩn thận lại cẩn thận…”

Lời dặn dò của Tần Tử Nguyệt đột nhiên im bặt, cô nhìn thấy một trong những sinh viên của mình cầm một ống thuốc thử chậm rãi đặt vào trong cốc chịu nhiệt trên đèn cồn trước mặt cậu ta, chất lỏng bên trong cốc chịu nhiệt vốn không gây nên phản ứng hóa học bao lớn bỗng chốc thay đổi màu sắc, kèm theo với khói đặc cuồn cuộn bốc lên đồng thời cũng có tia lửa bắn ra bốn phía.

“Nằm sấp xuống!”

Tần Tử Nguyệt cuối cùng kêu lên với bốn sinh viên việc hư nhiều hơn thành công kia, sau đó là một tiếng nổ vang kịch liệt, cô chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, trước mắt bỗng tối sầm, bỗng chốc trực tiếp mất đi tri giác.

Hốt hoảng, đầu Tần Tử Nguyệt thình thịch đau, trong lòng khẩn cầu hi vọng vết thương của bản thân không quá nghiêm trọng, bằng không mẹ giáo sư chuyên ngành văn của cô nhất định sẽ chạy đến trước mặt mình khóc lóc ầm ĩ, mà cha cô, chỉ cần dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết ông ấy nhất định là sẽ dựng râu trừng mắt quát cô, muốn cô đàng hoàng tử tế về nhà kế thừa tay nghề mà tổ tông truyền xuống còn an toàn hơn làm giáo sư.

Sao cô lại không suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc sinh viên này bỏ thêm cái gì vào thuốc thử mới khiến cho xảy ra phản ứng lớn như vậy, tuy rằng cô không phải vô cùng vừa lòng với bốn sinh viên này, nhưng dù sao cũng đã đến học vị tiến sĩ không nên phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy.

Chân tay mới chỉ động đậy một chút, lập tức có một giọng nói vang lên ở bên tai cô: “Tiểu thư đã tỉnh sao?”

Giọng nói thanh thanh thúy kia không đợi Tần Tử Nguyệt làm ra bất kỳ một phản ứng nào, quay đầu lại giọng nói kia đã từ ngạc nhiên mừng rỡ biến thành nghẹn ngào: “Tiểu thư của em coi như đã tỉnh lại, nếu không tỉnh lại Lưu Châu thật sự bị hù chết…”

Tần Tử Nguyệt mở mắt, đập vào mắt chính là đỉnh màn trướng màu xanh da trời, tầm mắt dời xuống một chút liền nhìn thấy một gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt kia hơi đỏ hoe, khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt, nhìn tuổi không lớn, cũng chỉ là một nữ tử chừng mười lăm mười sáu tuổi ngồi trên bàn nhỏ ở đầu giường, trên người mặc một bộ đồ màu màu xanh lam, chải búi tóc đơn giản.

“Lưu Châu ngươi còn không nhanh chóng lau nước mắt đi, tiểu thư đã tỉnh lại là một chuyện tốt, ngươi cứ khóc lóc như vậy để cho người ta nhìn thấy không chừng sẽ nói ngươi là một nha đầu đem lại xúi quẩy đó.” Một giọng nói có vài phần nghiêm túc vang lên, Tần Tử Nguyệt nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một nữ tử tuổi tác không khác lắm đứng ở ngoài cửa, mặc quần áo có màu sắc hình thức giống nữ tử vừa rồi, chẳng qua người này có một khuôn mặt trái xoan khéo léo, có một đôi mắt to, trên tay còn bưng một chén đang bốc lên hơi nóng, mặc dù cách thật xa vẫn có thể ngửi được mùi thuốc bắc.

Tần Tử Nguyệt ngửi chén thuốc kia, chỉ cảm thấy đầu óc mình đau càng thêm lợi hại, hơi giống như toàn bộ trời đất đánh úp lại, gần như khiến cho toàn bộ đầu của nàng khó chịu đến giống như bể ra, nàng nhịn không được ôm đầu từ từ nhắm hai mắt khổ sở rêи ɾỉ, mà những hình ảnh giống như đoạn phim tự động truyền phát hiện lên.

“Tiểu thư sao vậy? Có phải còn đau đầu không? Nô tỳ đi tìm đại phu, nô tỳ đi tìm đại phu!”

“Tiểu thư, tiểu thư sao rồi? Người đáp lại Cẩm Sắt một tiếng đi!”

Trong giọng nói thanh thúy mang theo nghẹn ngào bây giờ lộ ra vẻ sốt ruột, mà giọng nói mới vừa rồi còn có vài phần trấn tĩnh cũng bỗng chốc hoảng loạn rồi.

“Lưu Châu, muội ở đây, ta đi mời đại phu tới.”

“Cẩm Sắt tỷ, muội đi nhanh hơn vẫn để muội đi mời…”

“Không cần.”

Trong khi hai người Lưu Châu và Cẩm Sắt còn đang tranh chấp, Tần Tử Nguyệt vỗ vỗ cái trán của mình, mới vừa rồi đầu của nàng đau như muốn nứt ra, trong đầu xuất hiện nhiều hình ảnh vốn không thuộc về nàng, nàng nghĩ rất nhiều cũng không thể ngờ được bản thân sẽ gặp phải sự tình không thể tưởng tượng nổi này, trận nổ mạnh kia khiến cho nàng một phần tử trí thức hiện đại xuyên không đến trên một thân thể xa lạ, mà ở trong đau đớn vừa rồi, nàng cũng coi như nhớ lại sự tình đã trải qua trong mười hai năm ngắn ngủi của thân thể này, mà hình ảnh cuộc sống ở quá khứ của nàng cũng giống như con chip máy tính cùng tồn tại trong đầu thân thể này.

Hiện giờ nàng coi như là đã biết tất cả, hai người trước mắt vốn xem như người hoàn toàn xa lạ với nàng cũng có vài phần quen thuộc và thân thiết, nhất là dáng vẻ sốt ruột vừa rồi của hai người khiến làm nàng cảm thấy có vài phần ấm áp.

Tần Tử Nguyệt… Không, hiện giờ nàng đã không thể coi như là Tần Tử Nguyệt, mà nên gọi là Vân Thù, hiện giờ thân thể nàng đang ở một Vương triều xa lạ, Vương triều Đại Khánh. Phụ thân của nàng là Tĩnh Viễn Hầu Vân Hoằng cũng không phải là dòng họ Hoàng thất chính tông của Vương triều Đại Khánh, mà tổ tiên của nàng hỗ trợ Hoàng đế khai quốc, khi tranh giành thiên hạ lập được một chút công lao hiển hách cho nên được phong hầu khác họ, mà nàng chính là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ.

Lưu Châu và Cẩm Sắt nghe được lời nói của Vân Thù, bỗng chốc cũng quên luôn hảng sợ, các nàng nhìn Vân Thù chậm rãi ngồi dậy, bọn họ cảm thấy tuy rằng sắc mặt tiểu thư nhà mình còn có vài phần tái nhợt, nhưng tinh thần đã khá hơn, trái tim vốn treo trên cổ họng cuối cùng lập tức rơi xuống, nhưng vẫn còn hơi do do dự dự hỏi: “Tiểu thư còn khó chịu không, vẫn nên đi mời đại phu tới khám một lần cho thoả đáng thì hơn, bây giờ tiểu thư tuổi còn trẻ, nếu rơi xuống tật bệnh gì, chỉ sợ là sau này…”

Vân Thù lắc lắc đầu, sau khi nàng làm rõ mọi chuyện cần thiết cũng cảm thấy đầu giống như bị chụp một cái vòng kim cô vào bỗng chốc thả lỏng rất nhiều, chính là vẫn còn đau một chút, Vân Thu đưa tay sờ soạng cái gáy của mình, quả nhiên sờ thấy một cục sưng.

“Hiện giờ ta đã tỉnh, đầu cũng không còn đau nữa, vết sưng ở sau gáy ước chừng qua khoảng hai ngày là có thể tiêu tan đi.” Vân Thù không chút để ý nói, “Cần gì phải đi mời đại phu, chẳng lẽ còn cho rằng hiện giờ cái nhà này còn giống như trước đây, có phụ từ mẫu ái hay sao?”

Lưu Châu và Cẩm Sắt nghe xong lời nói của Vân Xu, sắc mặt của hai người cũng trở nên suy sụp, hốc mắt cũng hơi hơi đỏ lên.

Tuổi Cẩm Sắt lớn hơn Lưu Châu mấy tháng cũng vào phủ trước, rõ ràng hiểu quy củ trong phủ hơn Lưu Châu một ít, nàng vội vàng trấn an: “Tiểu thư tội gì để mấy lời này vào tai, lời này nói trước mặt nô tỳ và Lưu Châu thì không sao, nếu để cho những nha hoàn và bà tử khác nghe thấy, người khổ sẽ chỉ có tiểu thư thôi, hiện giờ phu nhân bị ủy khuất, tiểu thư càng nên cẩn thận mới đúng.”

Vân Thù cũng biết Lưu Châu và Cẩm Sắt muốn tốt cho mình bằng không cũng sẽ không nói những lời này, nhưng hiện tại Vân Thù đã không phải là Vân Thù lúc trước, nàng là linh hồn ở xã hội hiện đại có vỏ ngoài chống đỡ lấy thế giới này, nàng hừ lạnh một tiếng: “Chẳng phải còn trông cậy vào ta gọi tiểu hồ ly tinh sắp vào cửa là mẫu thân sao? Muốn ta kêu một tiếng mẫu thân, cũng phải xem xem bà ta có cái bản lĩnh này hay không có phân lượng kia không! Dù sao đi nữa bây giờ mẫu thân của ta còn chưa đồng ý nhận tờ hưu thư, bà ta muốn vào cửa, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy!”

Vân Thù nói như vậy, cũng không để ý sắc mặt hơi tái nhợt của Lưu Châu và Cẩm Sắt, chính là vén chăn lên xuống giường: “Mang quần áo của ta tới đây, đợi ta ăn mặc tử tế sẽ đến viện của mẫu thân.”

Khi Lưu Châu và Cẩm Sắt nghe được Vân Thù nói như vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Lưu Châu đưa mắt nhìn Cẩm Sắt, ý bảo nàng tiến lên nói với tiểu thư, Cẩm Sắt do dự một chút, vẫn lên tiếng: “Tiểu thư, phu nhân, phu nhân bà đã bị hưu rời phủ rồi…”

Khi Vân Thù nghe được Cẩm Sắt nói như vậy, đột nhiên xoay người nhìn về phía Cẩm Sắt, Cẩm Sắt dẩu môi: “Hôm qua cữu lão gia tiếp nhận hưu thư, rồi đón phu nhân trở về Vạn phủ rồi… Tiểu thư bị thương mê man, nên mới không biết chuyện này.”