Đối Mặt - Asisu

Chương 45: Cứu người

Từ ngày Ragashu đến Hạ Ai Cập, mọi thứ tốt dần hẳn lên. Asisu công nhận rằng người chồng này thật rất thông minh, thiên tài quân sự. Nếu loại trừ việc đầu óc gian xảo, thâm tâm khó lường và những mưu mô quỷ quyệt, thì hắn ta ắt đã là người hoàn hảo. Mặc dù những biện pháp nàng đề ra thực sự có hiệu quả không ít, nhưng những kinh nghiệm của Ragashu còn hơn thế, quả thật vừa thần tốc mà kết quả chẳng hề kém cạnh. Dĩ nhiên, vì nàng từ bé đến lớn không can thiệp triều chính, lại vừa mới bắt đầu nên Asisu chuyên tâm theo sát Ragashu học tập, âm thầm ghi nhớ mọi việc.

Hậu cung ở Hạ Ai Cập thì không cần phải nói, vốn dĩ không có gì phức tạp, không, chính xác hơn là đơn giản quá đỗi, chỉ một mình Ari cũng có thể quản tốt mọi chuyện. Minuê không hiểu sao giờ đây trở thành hộ vệ thân cận của Asisu, bí mật sâu hơn thì hắn không biết, nhưng mấy chuyện quan trọng Asisu lệnh hắn làm, hắn đều hoàn thành đầy đủ trước thời hạn. Không biết vì nàng quá tự tin vào tình cảm hắn dành cho nàng bấy lâu hay vì huyết thống trong người, mà nàng dần dần tin tưởng

hắn.

Phía bên Izumin và Algon cũng chẳng có động tĩnh gì lớn lao, ngoài việc móc méo Asisu vài câu trên điện, còn lại ai nấy chuyên tâm vào mục đích chính của mình, mặt dày mà lưu lại ở Hạ Ai Cập khá lâu. Do sự hiện diện của hoàng đế Babylon, bọn họ cũng chẳng ho he gì được với cái con người kín bưng kia, ngay cả việc lộng quyền ở cấp dưới cũng bị dẹp vô số, tuy không gọi là triệt để, nhưng hầu hết đã được xử lí. Cứ như thế cả bảy tuần trời trời trôi qua trong yên bình. Tuy nhiên, mặt nước yên tĩnh sắp không che nổi sóng ngầm. Các quốc gia thù địch Ai Cập đã rục rịch, khoảng thời gian qua đã quá đủ để chuẩn bị tươm tất cho cuộc chiến đẫm máu lớn nhất từ trước đến nay. Đây không phải là xâm lăng bình thường, trước mắt là liên minh, nhưng một khi thành công, bọn chúng sẽ tự quay lại cắn xé nhau hòng chiếm phần hơn, vậy nên mới cần một nguồn lực mạnh mẽ, duy trì trước và sau chiến tranh.

Ngày mai, Ragashu sẽ về Babylon, một vị vua không thể ở quá lâu trên thuộc địa mà bỏ quên đất nước của mình, hắn đành lòng phải để Asisu ở lại, do những công việc vẫn cần có người đốc thúc, và cũng bởi nguyên nhân khác nữa, là nàng ở đây trông vui hơn hẳn. Dù sao khi chiến tranh thực sự bùng nổ, hắn sẽ quay lại đón nàng.

Đêm khuya thanh vắng bị phá vỡ bởi tiếng chim quạ kêu xa xa, nghe rất rợn người. Asisu tâm thế không yên, mãi không ngủ được, quay sang thấy Ragashu đã say giấc nên quyết định đi dạo bên ngoài. Từ ngày mai, Ragashu đi rồi, mọi chuyện chắc chắn sẽ vất vả hơn rất nhiều. Nàng vừa đi vừa bất giác cười mỉm, thú thật là lần đầu tiên nàng thấy một ông vua phải đến tận thuộc đia để xem xét tình hình, có phải vì nàng không? Hay chỉ do e dè hai tên ngoại bang kia?

Bây giờ không phải nàng sợ yêu, mà là sợ bị tổn thương một lần nữa vì người mình yêu. Dạo gần đây nàng khiến mình bận rộn

hơn hắn, để không còn tâm trí suy nghĩ đến mấy chuyện đau buồn quá khứ. Tiếng bước chân nhẹ nhàng là thế, nhưng còn có âm thanh bước đều đặn vang lên, hướng ngược lại

với nàng. Asisu ngước mắt lên nhìn bóng người chắn trước mặt mình, hắn ta cũng nhìn ngược lại nàng, Đây là lần đầu tiên, bọn họ chạm mặt nhau đơn độc thế này kể từ lúc đến Hạ Ai Cập. Ánh mắt nâu trà đang muốn nhìn xuyên thấu cặp mắt đen tuyền hoà vào màn đêm kia. Không hiểu vì sao, bọn họ cứ giữ nguyên tư thế như vậy cả một lúc lâu, giống như nói với nhau qua ánh mắt mà không cần thốt ra câu từ nào. Thoáng chốc Izumin thấy tận sâu người phụ nữ này có sự đau khổ tột cùng, còn Asisu như thấu được vị hoàng tử này mệt mỏi chạy theo thứ tình yêu xót xa kia, chẳng kém nàng là bao. Lại một lần nữa, tiếng đập cánh của bọn diều hâu gần đó làm họ quay lại với thực tại. Asisu bằng một chuyển động thanh thoát, tiếp tục tiến lên, bước ngang qua Izumin như chưa từng thấy hắn đêm nay. Khi nàng lướt qua hắn hai bước, Izumin bất ngờ lên tiếng:

_Hoàng phi thật có nhã hứng.

_Hoàng cung này quả là chật hẹp.

_Ngủ không được vì tiếng chửi bới của người khác dành cho mình sao?

_Tôi không quan tâm. Chẳng ai bịt được hết miệng lưỡi thiên hạ.

_Họ đâu có nói gì sai về hoàng phi.

Asisu lùi lại mấy bước, nhướng người lên một chút, mặt ở tư thế rất gần Izumin, mắt trào phúng nhìn hắn, mái tóc đen bị gió đùa nghịch bay tán loạn, lấn át màu tóc bạc nổi bần bật kia, giọng thì thào âm trầm thấp, từng câu chữ rót vào tai chàng trai này:

_Hoàng tử, ngài không biết sao, tôi là con rắn hổ mang rất độc, Ngài cẩn thận kẻo có ngày tôi cắn trúng Ngài đấy.

Nói xong, Asisu thu mình lại như cũ, muốn bước tiếp, Izumin ngay lập tức phản công, vẫn vẻ mặt lạnh như sương đêm, khuôn mặt không có cảm xúc, và câu nói cũng không mấy dễ chịu:

_Nhưng hoàng phi quên rồi sao? Carol có thuốc giải độc. Hoàng phi chẳng bao giờ thắng nổi nàng ấy đâu.

_Đáng tiếc là, lúc ta cắn Ngài, chưa chắc cô ta có bên cạnh để cứu.Ngài đâu là gì của cô ta.

_Vậy nên để đảm bảo mai này chắc chắn có được cô gái sống Nile, ta muốn đề ra một thoả thuận mật với hoàng phi. Thế nào?

_Ta thật sự rất tò mò, nhưng ta không muốn có bất kì liên quan gì đến hoàng tử đây cả.

_Ta biết hoàng phi đây thật lòng còn yêu Ai Cập rất nhiều, và muốn bảo vệ Ai Cập. Ta muốn mình thuận lợi đạt được Ai Cập, giành được Carol, vậy nên ta mong hoàng phi hãy ngầm can thiệp, làm giả vũ khí kém và lương khô cho các nước khác, đồng thời lôi kéo Ragashu ủng hộ ta, hoặc ta tin hoàng phi vẫn còn người ở Thượng Ai Cập, chắc là can thiệp chút ít, làm nội gián sẽ không có vấn đề gì chứ. Ta hứa với hoàng phi, sau khi thành công, ta tuyệt đối không gϊếŧ Menfuisu, không ra những điều lệ hà khắc hay tàn nhẫn bóc lột Thượng Ai Cập.

_Dựa vào đâu mà hoàng tử đây lại ra điều lệ kì lạ như vậy. Ngài nghĩ tôi sẽ làm thế với Thượng Ai Cập sao? Nó không là gì đối với tôi, và dòng máu chảy trong tôi và trong người Menfuisu vẫn cho tôi biết, chúng tôi là người thân, không lí gì tôi lại hãm hại em trai mình. Còn nữa, tôi không tin Ngài, tôi chỉ tin vào năng lực cai trị của Menfuisu.

_Tình thế bây giờ, Thượng Ai Cập chống đỡ nổi sao, cho dù tên hoàng đế đó thật sự giỏi, nhưng không chỉ riêng Hitaito và Assyria, cả Minoa và Lybia cũng có dấu hiệu rồi, không cần nhìn cũng biết chống không lại.Mà dù cho có chuyện hận thù gì xảy ra, Thượng Ai Cập đối với hoàng phi vẫn là máu thịt, hoàng phi đã lớn lên từ đó cơ mà. Nơi đó có chối bỏ hoàng phi, thì hoàng phi cũng chẳng thể từ bỏ nó. Còn nữa, nếu như để Assyria chiếm thượng phong, Menfuisu sẽ toàn mạng sao? Ta cũng không muốn Carol rơi vào tay một ai khác. Nên suy nghĩ kỹ thì hơn.

_Được thôi, ta thoả thuận với Ngài. Xem ra tối nay, là Ngài cố tình đón đầu ta để nói chuyện này nhỉ.

_Hoàng phi suy nghĩ nhiều quá rồi, ta chỉ chợt nghĩ ra, khi ta vô tình gặp hoàng phi thôi...

Asisu không nói tiếp, lặng lẽ quay lưng lui về phòng. Màn đêm trở lại yên tĩnh, khép lại cuộc trò chuyện bí mật giữa hai con người si tình thống thiết.

- -- ------ ----

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời còn đang uể oải, đoàn người của Ragashu đã xuất phát lên đường. Sau khi hoàn tất việc tiễn chồng, Asisu quay trở lại với hàng đống thứ đang chờ nàng giải quyết. Nàng ghét những nụ cười giả tạo của bọn người xu nịnh, nên thường kiếm cớ ở riêng một mình tự làm việc. Không có gì bất ngờ xảy ra, cho đến buổi chập tối hôm đó, Minuê hồng hộc xông vào phòng Asisu không chút phép tắc, quỳ rạp trên đất không chịu ngẩng đầu dậy. Asisu vô cùng khó chịu khi bị làm phiền, đành mắng chửi vài câu, rồi đứng lên đi sang phòng khác. Ngay tức thì Minuê cúi đầu bám theo, nàng đành lệnh cho lính canh lôi hắn đi, nhưng hắn vừa đi vừa gào thét om sòm, nàng đành để hắn ở lại một mình trong phòng với nàng, định bụng gặng hỏi chuyện gì, hắn đã thổn thức van xin, giọng nói bị đứt quãng vì tiếng nấc:

_Xin...xin nữ hoàng cứu..cứu mẹ thần, thần nguyện chịu chết để tạ ơn. Nữ hoàng muốn làm gì thần cũng được. Cứu..cứu mẹ...mẹ thần với.

_Có chuyện gì sao?

_Bà ấy vừa bị kết án, phạm tội đồng loã với con trai phản quốc, niệm tình chăm sóc hoàng đế bao nhiêu năm, được ban độc tự sát. Nhưng may mắn trốn thoát được, mong nữ hoàng bao dung, cho thần đi tìm bà ấy, bây giờ bà ấy không chỗ nương thân, đâu đâu cũng nguy hiểm, chỉ xin Người che chở cho bà ấy. Chỉ có Người...

_Đúng là Hạ Ai Cập gần Thượng nhất, ta lại không bên phe Menfuisu, nên chỗ ta là an toàn. Nhưng tại sao ta phải cứu bà ta?

_Nữ hoàng cũng biết, bà ấy không liên quan đến chuyện này. Bà ấy vô tội, xin Người cứu bà ấy. Bà ấy là vì..vì..thần mà bị liên luỵ

_Ta nói không là không. Ta sẽ không cứu hai loại người,

một là kẻ đã từng căm ghét mình, hai là kẻ vô dụng. Nafutera hội đủ hai điều ấy.

Asisu giận dữ đi thẳng vào trong, đuổi Minuê ra ngoài. Nhưng hắn lì lợm quỳ trước cửa, chấp nhận cái giá lạnh ban đêm. Asisu từng trong lặng nhìn hắn, lần đầu tiên, nàng thấy hắn khóc và chịu cầu xin ai đó. Hắn quả thật có chút trầm tính, hoà nhã, chịu đựng, nhưng luôn mang ý chí kiên cường, vậy mà hôm nay bất chấp cầu xin cho mẹ mình. Nàng tự hỏi nếu hắn biết hết sự thật rồi, có còn thái độ vì Nafutera như vậy không? Hắn nhìn bề ngoài trông già hơn vài tuổi, có lẽ nhưng phong ba và sương gió cuộc đời làm hắn trưởng thành hơn tuổi thật của mình, khác hẳn Menfuisu. Và nàng cũng thắc mắc, ra tay độc ác với nữ quan nhỏ bé? Nếu nhẹ tay thì đứa em trai nàng sẽ vừa ý hơn chứ, dù gì hắn vốn có tình cảm sâu với người đàn bà này, nhẫn tâm như vậy, không phải là Menfuisu nữa rồi. Có khi nào, do Nafutera biết được sự thật gì đó, nên mới bị gϊếŧ người diệt khẩu không? Vậy, có cần cứu bà ta...

Tuy nhiên, Asisu quyết định bỏ mặc, đi vào trong và chuẩn bị an giấc.

Sáng sớm, Asisu đi ra ngoài, vẫn thấy Minuê quỳ ở đấy. Buổi trưa nắng gắt, nàng quay về hắn không hề dịch chuyển tư thế. Trên gương mặt mồ hồi bịn rịn, sắc mặt trắng xanh vì quỳ quá lâu, lại lạnh nóng liên tiếp đánh vào người. Rốt cuộc, Asisu cũng đứng trước mặt hắn đồng ý cứu nữ quan Nafutera, Minuê mặt mày rạng ngời lên hẳn, dập đầu liên hồi tạ ơn nàng. Sau đó nhanh chóng hoàn thành việc được giao, thời gian nhanh gấp đôi bình thường, rất tích cực trong các kế hoạch giải pháp cứu người. Bên cạnh đó, Asisu lệnh cho Ari lập tức liên hệ với cung nữ tại hoàng cung Thượng Ai Cập, xem ở đó đã xảy ra biến cố gì, những ngày tháng Ragashu sống chung vừa qua, nàng đã không có bất kì liên lạc nào, nên mù tịt thông tin.

Qua mấy ngày tìm kiếm, Minuê lòng thấp thỏm, lo âu, thêm phần sốt ruột. Thật kỳ lạ, nữ quan Nafutera như mây khói, biến mất không một dấu vết.