Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác Ma

Chương 30

Mua bốn vé xem phim VIP, lại là vé tình nhân, chi giành cho hai người xem.

“Lam Ngọc cùng Tuấn Tường hai người xem phòng này đi.” TIểu Mễ đưa hai vé xem phim cho bọn họ, cố ý gán ghép hai người họ.

“Cùng nhau xem không được sao? Tại sao lại mua vé giành cho hai người chứ?” Tuấn Tường không vui.

“Ai nha, có cái gì đâu a, cũng đã mau rồi, đi xem thôi.” Tiểu Mễ nói, chỉ sợ Tuấn Tường lại muốn đổi vé, “Đúng rồi, còn chưa mua đồ ăn a, hai người vào trước đi, chút nữa tớ sẽ theo sau.” Tiểu Mễ kéo Tạ Khải chạy.

“Em làm mối cho bọn họ cũng quá rõ ràng rồi a.” Tạ Khải bất đắc dĩ nói.

“Vậy sao? Em cảm thấy mọi chuyện tốt mà.” Tiểu Mễ thấy mình thật thông minh.

Kéo hắn đến quầy bán hàng trước phòng chiếu, nhìn người phục vụ nói: “Chị

à, cho em hai phần bỏng, không, bốn phần, còn có khoai tây chiên nữa.”

“Ăn nhiều như vậy sao?” Tạ Khải hỏi.

“Tất nhiên rồi, chúng ta với họ chia đôi, cùng nhau hưởng thụ a.” Tiểu Mễ cười cười nói.

“Được, không cần đồ uống sao?” Cô gái bán hàng khách khí hỏi.

“Có chứ, cola, trà sữa, còn có nước trái cây, đúng rồi, em còn muốn lấy hạt dẻ nữa.” Vội vàng trả lời, vẻ mặt tươi vui nhìn cô bán hàng nói.

Tạ Khải đứng bên cạnh không thể tưởng tượng được, “Em là quỷ chết đói đầu thai sao?”

“Hắc hắc ~ em có thể ăn hết mà, anh mau trả tiền đi.” Tiểu Mễ ôm lấy một đống đồ ăn, thúc hắn trả tiền, ôm đống đồ ăn hứng phần bước về phía trước.

Thanh toán tiền, Tạ Khải nở nụ cười sủng nịnh, đuổi theo.

Trong rạp chiếu phim, Tiểu Mễ vừa xem phim, tay cũng không để yên, nhiệt tình bốc bỏng ngô nhét vào miệng.

Tạ Khải không chuyên chú xem phim, thình thoảng lại nhìn Tiểu Mễ. Thấy tay cô không ngừng bốc bỏng, buồn cười lắc đầu. Cô giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không biết có nguy hiểm đang ở gần mình. Cô không biết ngồi bên cạnh cô là một người nguy hiểm như thế nào, người đã thương tổn bao nhiêu cô gái, là một cao thủ tình trường khiến bao người lệ rơi, tan nát cõi lòng.

Tiểu Mễ quay đầu nhìn hắn, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Tạ Khải, “Hắc hắc …” Gương mặt tình khiết tươi cười, mắt to trong suốt híp

lại cong cong như vàng trăng, cái miệng nhỏ nhắn lộ ra hàm răng trắng tinh. Mặc dù có chút ngộc nghếch, nhưng thật sự rất đáng yêu, Tạ Khải hơi thất thần, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn.

“Cậu thích Tiểu Mễ đúng không?” Lam Ngọc buồn chán tìm đề tài nói chuyện.

“Đúng vậy, nhưng cô ấy lại không thích tớ, bằng không sẽ không gán ghép chúng ta lại với nhau.” Tuấn Tường buồn bực nói.

“Nói cũng phải a, từ trước đến nay Tiểu Mễ chỉ thích thiên sứ ca ca, từ nhỏ đã như vậy rồi. Mà Tạ Khải lại chính là thiên sứ ca ca của cô, bây giờ cũng không còn ai có thẻ chia rẽ họ a.”

“Ai____” Tuấn Tường cảm thấy thật bất đắc dĩ, hắn thở dài, dường như có thể xóa chút đau đớn trong tâm hắn.

“Ai nha, cậu vẫn là nên buông tha sớm đi, bằng

không sẽ bị tổn thương, đến cuối cùng lại là công dã tràng.” Lam Ngọc lại tiếp tục xát muối vào vết thương của hắn, cô thật tốt a.

“Cậu đây là đang an ủi tớ sao? Thật sự độc nhất là lòng dạ đàn bà mà.”

“Cậu nói cái gì, độc nhất là lòng dạ đàn bà? Tớ thấy cậu là muốn chết sớm đúng không?”

“Quả nhiên là ác độc, như vậy đã lập tức nguyền rủa tớ chết rồi.”

“Cậu… Đúng, chính là muốn nguyển rủa chết cậu… Thế nào?” Lam Ngọc chèo lên ghế ngồi, vẻ mắt hung ác nhìn hắn, thật sự là không có cách nào để nói chuyện a, lần nào gặp mặt cũng đều cãi nhau với hắn.

“A! Thẹn quá hóa giận, muốn gϊếŧ người diệt khẩu sao?” Tuấn Tường không chịu yếu thế, đưa ánh mắt nghênh đón ánh mắt của cô.

Ánh mắt hai người tóe lửa điện nhìn nhau chằm chằm, không ai chịu nhường ai, trừng mắt thật lớn nhìn đối phương.

Chợt, Lam Ngọc không cẩn thận đạp đến khe hở của ghế, ngã nhào vào lòng Tuấn Tường, thật khéo, miệng cũng chạm vào miệng của hắn, hai người ngỡ ngàng bốn mắt nhìn nhau.

Lúc này, vừa vặn bị Tiểu mễ và Tạ Khải phát hiện, kinh ngạc nhìn bọn họ. Phát triển cũng thật nhanh a, loáng cái đã trình diễn nụ hôn của đôi tình nhân rồi.

Lam Ngọc vội vàng đứng lên, giải thích nói: “Không phải như hai người nhìn thấy đâu, là ngoài ý muốn thôi.”

“Đúng vậy, không phải như hai người nghĩ đâu, là do ngoài ý muốn thôi.” Tuấn Tường cũng lên tiếng giải thích.

Hai người vội vàng đưa tay lau miệng của mình.

Nhìn thấy màn kịch hay, Tiểu Mễ và Tạ Khải cười a a, căn bản là không thèm để ý đến lời giải thích của hai người.

“Tôi thấy hai người thật là đẹp đôi.” Tạ Khải đùa nói.

“Nói bừa.”

“Nói bừa.”

Hai người đồng thanh nói một lời.

“Còn nói không sao, ngay cả nói chuyện cũng giống nhau.” Tiểu Mễ trêu chọc nói.

“Ai cùng hắn nói cùng một câu chứ.” Lam Ngọc khinh thương nói.

“Ý tớ cũng là thế đấy.” Tuấn Tường đáp.

‘”Xem ra hai người không ầm ĩ thì sẽ không chịu bỏ qua a.” Tạ Khải nói.

“Ai cần anh lo.”

“Ai cần anh lo.”

Hai người lại nói những lời giống nhau.

Lam Ngọc: “Tôi nói anh sao lại nói giống tôi vậy a?”

Tuấn Tường: “Còn dám nói tôi, rõ ràng cô nói giống tôi a.”

Lam Ngọc: “Mặt anh thật dày a.”

“Mặc kệ cô.” Tuần Tường nói xong, không muốn cứ cãi nhau như vậy, liền đứng dậy bước thẳng ra ngoài.

“Thẩm Tuấn Tường, đứng lại cho tôi.” Lam Ngọc đuổi theo.

Mọi người trong rạp như xem cuộc vui, đều hào hứng cười cười.