Edit & beta: Thiên mạn
“Bởi vì hắn chỉ bị mù một con mắt, đương nhiên sẽ không ngốc đến tiếp tục đi rồi.” Nhìn mọi người vẻ mặt hắc tuyến, Lạc Nhất Nhất đáy mắt ý cười doanh doanh. “Chúng ta hợp nhau như vậy, ta đương nhiên sẽ lưu mặt mũi cho ngươi, liền nói toàn diện về mẫu nam nhân ngươi thích đi.”
Lạc Vũ Yên có chút ngoài ý muốn, thật buông tha nàng như vậy? Bất quá vấn đề này, nàng còn chưa từng thật sự suy nghĩ qua, trong lúc Lạc Vũ Yên suy nghĩ về mẫu nam nhân lý tưởng của nàng, Kiều Phi khẩn trương nhìn chằm chằm nàng, trong lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi.
Lạc Vũ Yên suy nghĩ trong chốc lát nói: “Nam nhân ta thích, có thể không cần tuấn mỹ nhất thiên hạ, có thể không cần lợi hại nhất thiên hạ. Ta có thể không nhìn hắn có bao nhiêu này nọ, nhưng là, ta muốn nhìn hắn có thể cho ta bao nhiêu thứ hắn có được. Ta là người có vẻ tùy ý, cho nên không thể là người cổ hủ. Trước mắt liền như vậy đi.”
Khi Kiều Phi nghe đến lời phía trước của Lạc Vũ Yên, kích động không thể tự ức chế, hắn vốn đang lo lắng hiện tại chính mình quá mức bình thường, không có nhiều cơ hội. Nhưng Vũ Yên không phụ hắn sở vọng, không phải loại nữ nhân
dối trá. Ánh mắt nhìn người ta hận không thể điên cuồng hét lên: “Ta chính là người kia, ta chính là người như thế, tuy rằng ta không phải tuấn mỹ lợi hại nhất thiên hạ, nhưng ta có được toàn bộ đều là ngươi.”
Cảm xúc kích động dâng cao, bị Lạc Vũ Yên cuối cùng một câu: không thể là người cổ hủ, cấp tiêu diệt. Tuy rằng thực không muốn thừa nhận, nhưng là, không cần người khác nói cho hắn, chính hắn rất rõ ràng hắn khá là cổ hủ, không tình thú.
Khi Kiều Phi còn tại rối rắm bản thân cổ hủ, ở một đội khác Âu Dương Linh Nhi rút được thâm trả lời. Nhìn thâm trên tay, tay Âu Dương Linh Nhi không nhịn được run run, rất muổn ném nó trở về, đáp án vấn đề của Lạc Nhất Nhất đều là ngạc nhiên cổ quái, nàng khả năng đáp không được. Về phần trừng phạt khi đáp không được, nàng cảm thấy mặc kệ là trả lời vấn đề, vẫn là làm chuyện gì, nàng đều không được.
Lạc Nhất Nhất an ủi nói: “Linh Nhi, ngươi yên tâm, ta ra một đề đơn giản cho ngươi.” Âu Dương Linh Nhi cảm kích nhìn Lạc Nhất Nhất, chờ đợi nàng ra đề.
“Một người bị nhốt trong mật thất, không có bất luận kẻ nào thăm hỏi, người trong mật thất cũng không có biện pháp đi ra ngoài. Nhưng là ngày hôm sau, trong mật thất nhiều ra một người, xin hỏi vì sao?”
Âu Dương Linh Nhi cứng ngắc chuyển tầm mắt từ trên mặt Lạc Nhất Nhất qua mặt các đội hữu của nàng, thật là có vẻ đơn giản? Là nàng quá ngu ngốc sao?
Mấy người không nói gì lắc đầu, ra vẻ không đơn giản như vậy đâu.
Nhìn bộ dáng Âu Dương Linh Nhi sầu mi khổ kiểm, Lạc Nhất Nhất mở miệng nói: “Linh Nhi, ngươi yên tâm, đáp không được cũng không sao, ta ra một câu đơn giản thôi.” Âu Dương Linh Nhi không tin hỏi: “Ngươi muốn hỏi vấn đề gì, hoặc là muốn cho ta làm chuyện gì?”
Lạc Nhất Nhất tà tà cười nói: “Linh Nhi, ngươi vẫn là ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta nga, ngươi nếu như muốn làm việc, ta sẽ cho ngươi thử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nga.”
Âu Dương Linh Nhi trướng đỏ mặt nói: “Được rồi, ngươi muốn biết cái gì?”
Lạc Nhất Nhất cười nói: “Thế này mới đúng, vì quán triệt tôn chỉ quan tâm đồng bạn, ta muốn hỏi, ngươi gần nhất vẫn đỏ mặt là chuyện gì xảy ra?”
Âu Dương Linh Nhi vừa nghe, hồng nhuận trên mặt còn chưa kịp rút đi, lập tức tăng thêm. Chỉ biết Lạc Nhất Nhất không tốt như vậy thật tâm buông tha nàng, nàng hiện tại thật sự là quá không tiền đồ. Trước kia nàng không phải rất hào phóng, rất tiêu sái, dám đảm đương theo đuổi hôn phu Lạc Nhất Nhất trước mặt nàng ta. Như thế nào hiện tại biến thành như vậy, bó tay bó chân, rõ ràng nàng cũng có thể sống giống Lạc Nhất Nhất và Lạc Vũ Yên.
Nghĩ vậy, Âu Dương Linh Nhi mở miệng nói: “Lần đó ở Hỏa Vương Lăng, Lạc Vũ Thần ở trong nước giúp ta độ khí, tuy rằng là độ khí, nhưng với ta mà nói, kia là nụ hôn đầu tiên của ta, tuy rằng chỉ có thể xem như một loại nụ hôn đầu tiên.”
Sau khi nói xong, nhìn Lạc Vũ Thần bên cạnh, bỗng nhiên phát hiện thoải mái hơn, thầm mến quả nhiên là không thích hợp với nàng. Tuy rằng cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng nàng không thể không thừa nhận, từ sau lần đó, lúc nhìn Lạc Vũ Thần tâm tình nàng hơi hơi có biến hóa. Tuy rằng, trong đám người này, Lạc Vũ Thần có vẻ có hơi bình thường. Nhưng là, hắn vẫn luôn cố gắng, thật tình cẩn thận đãi ở bên người mỗi người.
Nàng từng hào phóng dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ hôn phu Lạc Nhất Nhất, là vì nàng đơn thuần cảm thấy, nàng xứng với Phong Liệt, nàng càng thích hợp đứng ở bên người hắn. Mà trong khoảng thời gian này thật cẩn thận suy nghĩ, trừ bỏ là vì trong đám người này nàng so không bằng, còn bởi vì nàng thật tình thích Lạc Vũ Thần.
Nhưng là, nàng cũng không quá thích bản thân như vậy, hiện tại cho hắn biết cũng tốt, nàng hi vọng có thể biến bản thân về trước kia làm một nử tử tiêu sái tự tin.
Tình huống lúc ấy, Lạc Vũ Thần căn bản không lo lắng nhiều như vậy, sau, cũng hiểu được không thể không làm như vậy, cho nên, cũng không có để trong lòng. Lại không nghĩ rằng Âu Dương Linh Nhi vẫn ghi tạc trong lòng.
Khi hai người không tiếng động ánh mắt trao đổi, Lạc Nhất Nhất chen vào nói: “Kia cũng là nụ hôn đầu tiên của Tiểu Thần đi.”
Một câu, làm cho bên tai Lạc Vũ Thần cũng nổi lên một tia đỏ ửng, quay đầu nói: “Hiện tại không phải ta đáp không được đề của ngươi, không cần trả lời ngươi.”
Vừa nói xong, lập tức phát hiện không đúng, này không phải rõ ràng nói cho người ta đáp án sao?
Âu Dương Linh Nhi nhìn Lạc Vũ Thần không được tự nhiên, vui vẻ nở nụ cười.
Lạc Nhất Nhất bảo Manh Manh thu hồi thùng rút thăm nói: “Đề cuối cùng, không chơi trừng phạt, ai có thể đáp được, hay đáp không được, ta miễn phí dâng tặng đáp án.”
“Một người da trắng cùng một người da đen sinh ra con nhỏ, xin hỏi răng đứa bé là màu gì?”
Mộng Toa khinh thường đáp: “Màu trắng.” Đừng nói người da trắng, người da đen, chính là bất đồng chủng loại, răng không phải đều là màu trắng sao?
Không đợi Lạc Nhất Nhất mở miệng, Phong Minh lắc lắc đầu nói: “Không đúng, trẻ con mới sinh không có răng.”
Mọi người sùng bái nhìn Phong Minh, thật lợi hại, mặc dù vừa mới bắt đầu hắn không qua kiểm tra, nhưng nói ra được đáp án, khẳng định là đúng vậy.
Lạc Nhất Nhất như dự kiến cười nói: “Ừ… Minh ca ca, thật thông minh. Tốt lắm, trò chơi hôm nay đến vậy chấm dứt, mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, ôm lấy Phong Liệt, xoay người liền hướng phòng nhỏ trên bờ biển đi đến. Mục đích đã đạt tới, nên hợp thời thu tay lại. Căn cứ bản thân đoán, trải qua hai đợt, đám người kia thông minh như vậy rất nhanh có thể nghĩ ra mục đích của nàng, đáp án cùng vấn đề nhìn như vô lý, căn bản là làm khó không được bọn họ.
Lạc Vũ Yên trong lúc vô ý một câu thật đúng là nói đúng, các cây thâm xác thực đều bị Lạc Nhất Nhất bảo Đằng Long động qua tay chân. Trò chơi tối hôm nay tuy rằng là lâm thời nảy lòng tham, nhưng Lạc Nhất Nhất lại lợi dụng trò chơi, làm cho mọi người càng thêm hiểu biết lẫn nhau. Giúp bọn họ đâm ra tầng giấy mỏng vẫn không dám chạm vào.
Hợp thời thu tay lại, không chỉ vì nàng có chuyện muốn giấu diếm bọn họ. Mà là, sợ bọn họ sẽ trong lúc vô ý hỏi nàng bí mật lớn nhất. Nàng là tá thi hoàn hồn đi vào dị thế này. Nàng không có nói cho bất luận kẻ nào biết chuyện này, ngay cả Phong Liệt cũng không biết.
Từ quyết định dùng thân phận Lạc Nhất Nhất sống sót, nàng liền quyết định bỏ qua bản thân ở thế kỷ 21, cho nó thành kiếp trước. Cùng Lạc gia song thân ở chung lâu, nàng càng thêm tin tưởng vững chắc điểm này, làm thế thân cuả Lạc Nhất Nhất cũng không quan hệ, nàng sống là chính mình. Nàng không nghĩ để những chuyện không trọng yếu làm cho bất luận kẻ nào cảm thấy tâm tồn khe hở.
Mọi người không nói gì, làm cả đêm, một đám người bọn họ liền bị một nha đầu đùa giỡn như vậy, giờ quăng bọn họ qua một bên? Bọn họ vừa mới chống đỡ nắm chút bí quyết, nha đầu kia liền chuồn mất?
Đột nhiên nghe được thanh âm Manh Manh mang theo khóc nức nở truyền đến: “Lạc tỷ tỷ, các ngươi mau tới đây.” Lạc Nhất Nhất nghe được thanh âm, sợ tới mức đứng dậy chạy tới chỗ Manh Manh. Mấy người phụ nhân khác cũng vội vàng đuổi đi qua.
Lúc này, Manh Manh cùng Tiểu Phong Liệt đều đứng ở trên tảng đá. Vị trí hai người bọn họ là một chỗ nước cạn có rất nhiều đá vụn vây lên, trong chỗ nước cạn trừ bỏ có rất nhiều vỏ sò xinh đẹp, còn có rất nhiều con cua. Trên hai chân trắng trắng nộn nộn của Tiểu Phong Liệt có rất nhiều con cua. Manh Manh đang giúp Tiểu Phong Liệt bắt các con cua trên đùi hắn xuống, tay đều bị kẹp xuất huyết, một cái không chú ý, trên đùi nàng cũng có vài con.
Tuy rằng Manh Manh rất muốn trước mang Tiểu Phong Liệt rời xa chỗ này, nhưng nhìn con cua trên chân hắn, có chút không đành lòng, nghĩ trước giúp hắn xử lý xong. Cũng không biết sao lại thế này, các con cua càng ngày càng nhiều. Bọn họ đã không có biện pháp trở lại rồi.
Lạc Nhất Nhất nhìn đến cảnh tượng này, phóng Đằng Long ra, trực tiếp tiếp hai cái hài tử trở lại bên bờ. Mấy người phụ nhân luống cuống tay chân hỗ trợ bắt con cua trên người Tiểu Phong Liệt cùng Manh Manh xuống
Trên hai chân nhỏ của Tiểu Phong Liệt bị con cua kẹp máu tươi tí tách, Lạc Nhất Nhất đau lòng hỏi: “Đau không?” Tiểu Phong Liệt tuy rằng không như Manh Manh khóc đi ra, nhưng vẫn nhíu mày vẻ mặt đau khổ. Nghe được Lạc Nhất Nhất hỏi, tiểu đầu do dự trong chốc lát, cái hiểu cái không gật gật đầu.
Lạc Nhất Nhất vừa gạt lệ vừa giúp Tiểu Phong Liệt rịt thuốc băng vết thương, nhìn mấy con cua đang hướng địa phương bọn họ vừa đứng bò đi. Đưa tất cả huyễn thú trong Phượng giới ra, cùng với mấy chiếc thùng lớn, tức giận nói: “Các ngươi bắt hết tất cả cua nơi này cho ta, một cái bất lưu.”
Nói xong, ôm lấy Tiểu Phong Liệt, xoay người rời đi. Các huyễn thú biết: chủ nhân tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng. Tuy rằng không biết những con cua này sẽ có kết cục gì, bất quá khẳng định tuyệt không tốt.
Nghe được Tiểu Phong Liệt bị thương, tất cả mọi người lo lắng chạy lại đây. Nhìn đến Tiểu Phong Liệt bị bao gần thành xác ướp, tâm mọi người đều nhanh đề cổ họng, trên bờ cát này còn có quái vật lợi hại như vậy. Chỉ trong chốc lát, Tiểu Phong Liệt đã bị thương thành thế này?
Nhìn đến ánh mắt mọi người, Lạc Vũ Yên khụ hai tiếng, nói: “Yên tâm đi, không có chuyện gì, chính là bị con cua kẹp.” Mọi người không nói gì, Lạc Nhất Nhất cũng quá khoa trương, bị con cua kẹp, liền bao thành như vậy?
Lạc Nhất Nhất nhìn thấy ánh mắt mọi người, tức giận nói: “Cái gì kêu không có chuyện gì, nhiều cua như vậy, chính ngươi nhảy vào thử thử đi.” Lạc Vũ Yên sờ sờ cái mũi không nói gì, Lạc Nhất Nhất hiện tại tựa như một lão gà mái tức giận, vẫn là không cần cùng nàng phân cao thấp.
Rất nhanh, các huyễn thú mang theo mấy thùng lớn đựng cua trở lại. Nhìn các con cua liều mạng muốn bò ra ngoài, Lạc Nhất Nhất âm âm nói: “Hôm nay chúng ta ăn yến cua.