Yêu Phu Sủng Thê

Quyển 2 - Chương 45: Cửu Mệnh Miêu Yêu con sinh ra

Edit & beta: Thiên Mạn

Lạc Nhất Nhất tiếp tục phóng thấp tư thái như tiểu nàng dâu, trong lòng không ngừng mắng chính mình thật sự là không tiền đồ. Thú nhà người ta đều là thí điên thí điên vây quanh chủ nhân, như thế nào đến phiên nàng liền trái ngược?

Điều tiết một chút cảm xúc, Lạc Nhất Nhất cười mỉa mở miệng nói: “Tiểu Bạch, buổi chiều là ta cùng Chíp Bông không đúng, chúng ta không nên nói bậy ở sau lưng ngươi.” Chíp Bông vô tội nhìn Lạc Nhất Nhất, giống như đều là nàng nói không liên quan nó.

Lạc Nhất Nhất liếc mắt quét Chíp Bông một cái, tỏ vẻ: chúng ta là ở trên cùng chiếc thuyền. Nói sau, không phải ngươi, phỏng chừng tội nghiệt ta mắc phải sẽ không sâu như vậy.

Tiểu Bạch bất vi sở động, Lạc Nhất Nhất chân chó nói: “Ta bảo Chíp Bông làm như vậy, còn không phải bởi vì chúng ta đều thích ngươi, sợ lúc nào đó ngươi không nói một tiếng đã rời đi, chúng ta tìm không thấy ngươi thôi.”

Thấy Tiểu Bạch vẫn là bất vi sở động, Lạc Nhất Nhất tiếp tục chân chó nói: “Hơn nữa, Tiểu Bạch đáng yêu như vậy, lại lợi hại, ta này là không phải sợ ngươi bị người khác bắt cóc thôi.” Tiểu Bạch rốt cục quay đầu nhìn Lạc Nhất Nhất, nhưng vẫn tức giận nói: “Vậy ngươi liền nói bậy ở sau lưng ta?”

Lạc Nhất Nhất cười gượng nói: “Tốt lắm, tốt lắm, nói bậy về ngươi là ta không đúng, ngươi xem, ta cùng Chíp Bông đến chịu nhận lỗi rồi thôi.”

Chíp Bông chạy nhanh đưa phần gà nướng của mình đi qua. Tiểu Bạch nhìn, nói thầm: “Ngươi nghĩ rằng ta cũng giống ngươi, chỉ biết ăn thôi.” Bất quá, vẫn là tiếp nhận gà nướng trong tay Chíp Bông.

Lạc Nhất Nhất cùng Chíp Bông liếc nhau, thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Tiểu Bạch đang ăn chân gà. Lạc Nhất Nhất mở miệng nói: “Tiểu Bạch, chúng ta đâu có, về sau liền giảng hòa nga. Ngươi xem, nếu ngươi cùng Chíp Bông sát ra hoa lửa, Chíp Bông kẹt ở giữa hai chúng ta, rất khó chịu a.”

Nghe xong lời Lạc Nhất Nhất nói, Tiểu Bạch thiếu chút nữa bị thịt gà nghẹn chết, cái gì kêu nó cùng Chíp Bông sát ra hoa lửa? Chíp Bông thực có nhãn lực mang chén nước cho Tiểu Bạch. Tiểu Bạch uống nước xong, gà cũng không ăn tiếp, chạy trở lại Phượng giới của Lạc Nhất Nhất.

Lạc Nhất Nhất triều Chíp Bông xấu xa nháy mắt mấy cái: hấp dẫn nga!

Chíp Bông uốn éo đầu, cũng trở về Phượng giới.

Đang ở thời điểm Lạc Nhất Nhất tự vui sướиɠ, Chíp Bông đột nhiên lại từ trong Phượng giới đi ra, nói: “Qủa trứng kia giống như muốn nở.” Lạc Nhất Nhất bảo Chíp Bông đi gọi Phong Liệt, sau đó lấy trứng ra, đặt ở trên bàn, cùng Tiểu Bạch khẩn trương nhìn chằm chằm, Đằng Long cũng đi ra giúp vui.

Chỉ chốc lát sau, Phong Liệt liền chạy lại, theo sau còn một đám người. Mọi người thấy Chíp Bông vô cùng lo lắng, còn tưởng rằng có đại sự.

Một đống người nhìn chằm chằm quả trứng trên bàn. Chíp Bông và Tiểu Bạch ngồi xổm trước quả trứng, khẩn trương không thôi. Trong khoảng thời gian này, là chúng nó thay phiên ôm quả trứng kia, dùng lông chính mình sưởi ấm cho nó, hi vọng có thể giúp nó sớm một chút ấp đi ra.

Chỉ chốc lát sau, vỏ trứng chậm rãi nứt ra, từ bên trong đi ra một con mèo nhỏ màu phấn hồng phi thường đáng yêu. Con mèo nhỏ chỉ có bàn tay đại, vừa ra tới, đối với Chíp Bông và Tiểu Bạch kêu lên: “Phụ thân, nương, ta có thể thấy được các ngươi.” Nói xong, liền đánh tiếp.

Một câu, đem mọi người đánh cho khét lẹt. Sắc mặt Chíp Bông và Tiểu Bạch giờ phút này, so với lông trên người chính mình còn trắng hơn.

Chẳng lẽ con Cửu Mệnh Miêu Yêu này, không thấy ba chúng nó không là cùng một loài? Sẽ không là vì mạnh mẽ ngưng tụ đi ra, cho nên trung gian xảy ra vấn đề gì đi?

Thấy sắc mặt Chíp Bông và Tiểu Bạch còn trắng bệch không phản ứng, con mèo nhỏ tiếp tục nói: “Phụ thân, nương, các ngươi làm sao vậy? Mỗi ngày ta ở trong trứng đều cảm nhận được hơi thở của các ngươi, mỗi ngày các ngươi đều ôm ta ngủ, từ rất sớm ta đã muốn gặp các ngươi.”

Mọi người ái muội triều Chíp Bông và Tiểu Bạch nhìn xem, hai thú bá lập tức cư nhiên mặt đỏ. Chọc mọi người cười ha ha, Đằng Long chen vào nói nói: “Ta còn ôm qua nó một đoạn thời gian đâu.”

Lạc Nhất Nhất cười hớ hớ nói: “Đó là lúc ngươi không dám lên, khi đó người ta còn không cảm giác được hơi thở. Ngươi nên may mắn, bằng không ngươi cùng Chíp Bông tranh, ngươi sẽ làm nương.”

Mọi người cười cợt trong chốc lát, Phong Liệt nói: “Nhất Nhất, ngươi có phải hay không cũng nên đặt cho con mèo nhỏ này một cái tên.”

Lạc Nhất Nhất không hề nghĩ ngợi nói: “Này còn không đơn giản, kêu Phấn Phấn tốt lắm, vừa dễ nghe, lại có tính đại biểu.”

Mọi người không nói gì, thú nhà các nàng thật đáng thương, đều là ấn mao tới lấy danh. May mắn không phải chỉ màu đen, bằng không kêu Hắc Hắc rất khó nghe a.

Phấn Phấn nhận định Chíp Bông cùng Tiểu Bạch là phụ mẫu, như thế nào cũng không chịu sửa đúng, giảng đạo lý đều không được, cuối cùng cũng chỉ tùy ý nó.

Lạc Nhất Nhất lấy ra thủy tinh cầu chứa lực lượng còn lại của Cửu Mệnh Miêu Yêu đời trước cho Phấn Phấn, cho nó chậm rãi hấp thu năng lượng bên trong.

Sáng sớm hôm sau, Phong Minh đã trở lại, còn mang về người làm cho Âu Dương Kiệt tìm khắp đại lục cũng không thấy, Kiều Phi.

Nguyên lai, sau khi biết Lạc Vũ Thần cùng Lạc Vũ Yên đều đến Phong Vân đại lục, hắn không hề nghĩ ngợi, ngày hôm sau cũng lên đường, tuy rằng là cùng một cái Truyện Tống Trận, nhưng Lạc Vũ Thần và Lạc Vũ Yên bị truyền tống đến Long Hổ Thành. Hắn lại thực bất hạnh bị truyền tống đến Yêu giới, nhìn thấy có nhân loại xuất hiện, hắn tự nhiên bi kịch gặp phải đuổi gϊếŧ.

Ngay từ đầu còn không hiểu kỳ diệu, sau lại trong thời điểm chiến đấu nhìn thấy những người đó lộ ra nguyên hình, mới hiểu được, thế giới này quá điên cuồng. Hắn ở Tinh Thần đại lục đứng cao nhất, ở yêu giới chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, lần này Phong Minh ra ngoài lịch luyện, nhìn Kiều Phi bị quần ẩu chết khϊếp, vốn không tính quản hắn, nhưng trong lòng hắn lộ ra một bức họa, trong đó vẽ hai người chính là Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt, cho nên thuận tay cứu mang về.

Lạc Nhất Nhất hắc hắc cười nói: “Xem đi, hiện tại biết ta là bảo đi, còn dám đá ta, hé ra bức họa của ta liền cứu mạng của ngươi.” Sau đó thực bát quái lặng lẽ hỏi: “Có phải hay không thông suốt, biết sai đem trân châu làm ngư mục, không có cơ hội theo đuổi ta, lui mà cầu tiếp theo, sửa theo đuổi

Lạc Vũ Yên?”

Kiều Phi không nghĩ tới Lạc Nhất Nhất thực đoán đúng rồi, vành tai xuất hiện một màu đỏ ửng khả nghi, xấu hổ nói sang chuyện khác: “Độc của ngươi giải được rồi?” Lạc Nhất Nhất đối Kiều Phi nói sang chuyện khác thực bất mãn, này không phải vô nghĩa sao? Độc không giải, nàng sao có thể lập tức lớn như vậy.

Cũng rất kỳ quái Kiều Phi đến Phong Vân đại lục, Lạc Vũ Yên vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe hai người bọn hắn nói chuyện. Lúc này nghe được lời Lạc Nhất Nhất nói, hét lên: “Cái gì kêu lui mà cầu tiếp theo, ta chỗ nào so lần với ngươi?” Nói xong, ngắm ngắm dáng người Lạc Nhất Nhất, lắc lắc đầu, ý tứ không cần nói cũng biết. Lạc Nhất Nhất ủy khuất bổ nhào vào trong lòng Phong Liệt, nàng lại bị khi dễ. Làm nũng nói: “Liệt, nàng khi dễ ta.” Phong Liệt cười nói: “Không quan hệ, ở trong mắt ta, Nhất Nhất vĩnh viễn là tốt nhất.”

Lạc Nhất Nhất quay đầu lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lạc Vũ Yên, sau đó còn nói thêm: “Lần trước bị xú nữ nhân Tuyết Tiên Nhi khinh bỉ, lần này lại tới xú nha đầu Lạc Vũ Yên. Liệt, ngươi nói ta còn có thể lại phát dục hay không a, kỳ thật trong lòng ngươi cũng là ưa nữ nhân đầy đặn một chút đi, bằng không, ngươi đối với ta như thế nào cho tới bây giờ đều không có xúc động đâu?” Không đợi Phong Liệt mở miệng, lại tiếp tục rầu rĩ nói: “Ông trời làm cho ta nhỏ nhiều năm như vậy, nói như thế nào cũng nên bồi thường ta, làm cho ta lại phát dục một chút, trở thành một mỹ nữ ngực đại thắt lưng thon mông kiều đi?”

Tất cả mọi người không nghĩ tới Lạc Nhất Nhất sẽ nói ra lời lớn mật như vậy, đều có vẻ có chút xấu hổ, Phong Liệt thấy mọi người đều uống trà uống trà, nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm, để làm che giấu. Thật sự có chút không nhịn được, mặt xoát lập tức đỏ. Chạy nhanh đem còn tại không hề phát hiện, tự mình rối rắm Lạc Nhất Nhất ôm đi.