Yêu Phu Sủng Thê

Quyển 2 - Chương 17: Đại hội bán đấu giá, hố Hàn Ngưng Thiên

Mạc Vân từ lúc hội đấu giá làm chuẩn bị, cười hì hì đối Lạc Nhất Nhất nói, nếu như Lạc Nhất Nhất đánh thua, trong tay có chút tiền cũng tốt, cho Phong Liệt một chưởng oanh đi ra ngoài.

Phong Liệt cũng thức đêm chế tạo ra một ít đan dược cao cấp ít có, sợ Lạc Nhất Nhất đến lúc đó coi trọng cái gì, không có tiền mua không thể được.

Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Kiệt liền mang mấy người Lạc Nhất Nhất tới Tụ Bảo lâu. Lầu một bị dời trống làm sân hội đấu giá. Lầu hai thiết trí gian phòng, cho một ít nhân vật trọng yếu sử dụng. Từ trong phòng bên nhìn ra phía ngoài, toàn bộ hiện trường bán đấu giá nhìn một cái không xót gì, bên ngoài lại nhìn không thấy người ở bên trong.

Lạc Nhất Nhất lên lầu hai, vừa mới chuẩn bị tiến phòng, liền cảm giác được phía sau có một đạo ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm, vừa quay đầu lại, chống lại ánh mắt tràn ngập hận ý của Tuyết Tiên Nhi.

Đi ở phía trước Tuyết Tiên Nhi là một vị nam tử trung niên hình dáng ngũ quan vừa lăng hữu lực, dáng người cường tráng, nam tử một đôi mắt lợi hại nhìn chằm chằm Lạc Nhất Nhất, xoay người đi vào phòng. Phía sau đi theo năm vị lão nhân dáng người thoáng thấp bé, trên mặt vài cái lão nhân đều biểu hiện ra thật lớn bất mãn, chột dạ, người đi theo cuối cùng Tuyết Tiên Nhi lúc cùng ánh mắt Lạc Nhất Nhất chạm vào nhau sau mắt nhìn xuống.

Âu Dương Kiệt giải thích nói: "Người đi đầu chính là thành chủ Tuyết Vương Thành Tuyết Phong, vài cái lão nhân đi sau chính là hội trưởng lão Tuyết Vương Thành." Sau khi chống lại ánh mắt Tuyết Phong, Âu Dương Kiệt lộ ra biểu tình như bị thương.

Lạc Nhất Nhất vừa vào phòng vừa nói: "Âu Dương Kiệt, ngươi thật đúng là có thể trang, cũng đủ thiếu đạo đức, thả ra loại tin tức này, làm cho mặt phụ thân Tuyết Tiên Nhi hướng thế nào a, trên mặt vị hôn phu ngươi cũng không chừa đi."

Âu Dương Kiệt vừa đến phòng liền thay vẻ mặt hưng phấn, cười tủm tỉm hồi đáp: "Lần này nhờ phúc của ngươi, nói thế nào cũng có thể lui hôn. Nhìn thấy vài cái lão nhân kia không, lần này Mẫu Dạ Xoa đã mất lòng họ."

Lạc Nhất Nhất cười nói: “Tuyết Tiên Nhi gả cho ngươi, mang theo đồ cưới là Tuyết Vương Thành lớn như vậy, ngươi còn ghét bỏ?"

Âu Dương Kiệt cười hì hì nói: "Ngươi nếu nguyện ý gả cho ta, ta đem Băng Tuyết Thành làm đồ cưới tặng cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Không đợi Lạc Nhất Nhất trả lời, Phong Liệt một chưởng chụp bay Âu Dương Kiệt. Hắn cảm giác từ khi Lạc Nhất Nhất trưởng thành trở lại Băng Tuyết Thành, hắn khí sẽ không thuận qua.

Mọi người chỉ nghe đến thanh âm một trọng vật rơi xuống đất, Âu Dương Kiệt trực tiếp từ phòng lầu hai bị chụp bay đến sân hội đấu giá lầu một.

Mọi người không nhịn được nhìn lên lầu hai, ai lớn gan như vậy, ở trên địa bàn của người ta lại không khách khí như vậy?

Âu Dương Kiệt xấu hổ cười cười nói: "Ha ha, không cẩn thận té xuống dưới, mọi người mau ngồi, mọi người mau ngồi, đừng khách khí a..."

Không lâu sau bán đấu giá bắt đầu, phía trước gì đó, mấy người đều không có hứng thú. Huyễn khí của Mạc Vân và đan dược của Phong Liệt đều bị nâng đến giá rất cao. Lạc Nhất Nhất cười tủm tỉm chờ lấy tiền.

Đúng lúc này, trên đài xuất hiện một viên tinh thạch khiến cho ba người Lạc Nhất Nhất, Phong Liệt, Mạc Vân chú ý, khỏa tinh thạch kia làm cho người ta cảm giác giống tinh thạch Nguyệt Lạc Vũ đưa. Chính là linh khí bên trong nó thực mỏng manh, cho nên cũng không có tản mát ra nhiều màu quang mang. Nhưng lớn hơn viên Nguyệt Lạc Vũ đưa.

Khả năng những người khác cũng không có phát hiện nó có chỗ bất đồng, cho nên Lạc Nhất Nhất dùng giá rất thấp lấy được. Đợi tinh thạch được đưa đến phòng, Âu Dương Kiệt tò mò hỏi: "Khỏa tinh thạch này có chỗ đặc biệt sao? Vì sao các ngươi giống như rất hứng thú."

Lấy đến trên tay phát hiện, xác định là giống nhau. Lạc Nhất Nhất cười tủm tỉm nói: "Rất nhanh ngươi sẽ biết, đến lúc đó còn muốn mời ngươi hỗ trợ đâu." Nàng lại mượn Tuyết Linh Trì của Âu Dương Kiệt để cho khỏa tinh thạch này hấp thu mãn linh khí.

Khi viên đan dược cuối cùng Đề Linh Đan của Phong Liệt xuất hiện, toàn trường sôi trào. Đó là một loại đan dược có thể trong nháy mắt đề cao thực lực của chính mình lên gấp đôi, nhưng chỉ có thể duy trì trong thời gian nửa nén hương. Sau nửa nén hương, người đó sẽ mất đi sức chiến đấu, cần một ngày mới có thể

khôi phục.

Cứ việc như thế, đây cũng là đan dược thần kỳ mà rất nhiều người tha thiết ước mơ.

Nghe được giá ngày càng tăng, trong lòng Lạc Nhất Nhất kêu vui vẻ. Âu Dương Kiệt mở miệng nói: "Xem ra Tuyết Phong là sợ Mẫu Dạ Xoa bại bởi ngươi, cho nên nhất định sẽ lấy tới tay. Mà kiện Phi Tường Chi Khải của sư phó ngươi phỏng chừng sẽ rơi xuống Hàn Môn, bọn họ chú trọng tu luyện lực lượng, lực công kích rất mạnh, chính là phương diện tốc độ không tốt lắm, Môn chủ Hàn Ngưng Thiên cũng đến đây, hẳn là sẽ không bỏ qua."

Nghe xong Âu Dương Kiệt phân tích, Lạc Nhất Nhất tâm niệm vừa động, gọi người lại đây, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm một phen, người nọ liền lập tức đi tìm người chủ trì đại hội.

Âu Dương Kiệt dùng ánh mắt tò mò hỏi Lạc Nhất Nhất, Lạc Nhất Nhất nói: "Trong chốc lát ngươi sẽ biết, Tuyết Vương Thành là của ta, như thế nào có thể để cho người khác loạn tiêu tiền đâu."

Đúng lúc này, hội trường vang lên thanh âm người chủ trì: "Căn cứ ý của người bán, viên đan dược này cùng vật phẩm cuối cùng Phi Tường Chi Khải sắp sửa ra mắt buộc định bán đấu giá, người lấy được Đề Linh Đan đồng thời miễn phí đạt được huyễn khí Phi Tường Chi Khải." Nói xong, mang kiện Phi Tường Chi Khải màu ngân bạch triển lãm cho mọi người xem.

"Không cần ta nói, mọi người cũng biết, ở trong chiến đấu, tốc độ có ý nghĩa gì, mà đan dược có thể ở trong thời gian ngắn đề cao thực lực đến gấp đôi lại có ý nghĩa gì." Ngắn gọn hai câu nói, làm không khí hội trường dâng trào.

Giá cũng một đường tăng mạnh, sau khi Hàn Ngưng Thiên nhìn đến kiện Phi Tường Chi Khải, cũng điên cuồng gia nhập hàng ngũ. Đan dược hắn không để ý, nhưng kiện Phi Tường Chi Khải kia hắn nhất định phải có được.

Ở thời điểm giá bị nâng đến tám triệu hoàng kim, chỉ còn lại Tuyết Vương Thành cùng Hàn Môn giằng co. Mạc Vân tròng mắt đều bị trừng ra, nhớ ngày đó, hắn vì để tiểu nha đầu làm một hồi thổ tài chủ, mệt chết mệt sống bận việc lâu như vậy. Hôm nay liền một kiện huyễn khí thêm một quả đan dược liền đến loại giá trên trời.

Tuyết Phong do dự thật lâu, rốt cục lựa chọn bỏ quyền. Viên đan dược kia tuy rằng có thể trong thời gian ngắn đề cao thực lực, nhưng là sau nửa nén hương liền mất đi sức chiến đấu. Thời gian quá ngắn, lấy tính tình xúc động của nữ nhi, hắn thật không dám cho nàng dùng.

Bọn họ tu luyện vốn còn có chú trọng đến tốc độ, cũng không giống Hàn Môn cần đề cao chính mình tốc độ, cho nên không có Phi Tường Chi Khải cũng không tổn thất bao nhiêu, không tất yếu vì hai loại này nọ xuất ra giá trên trời.

Tuyết Phong bỏ quyền, Hàn Ngưng Thiên cũng rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn lấy của cải Hàn Môn toàn mang lên rồi, nếu như Tuyết Vương Thành lại năng giá, hắn cũng chỉ có thể bỏ quyền.

Lấy đến Phi Tường Chi Khải, Hàn Ngưng Thiên cảm thấy màu ngân bạch của Phi Tường Chi Khải giống nhau biến thành ánh vàng rực rỡ, đáng thương hắn tám triệu hoàng kim a, trong lòng không được mắng: chết tiệt gian thương, lần này trở về cũng bị lão nhân mắng đã chết.

Âu Dương Kiệt hai mắt mạo hồng tâm nhìn Lạc Nhất Nhất: "Nhất Nhất, ngươi thật sự là thiên tài, phương pháp này đều dự đoán được, Tụ Bảo lâu ta còn chưa từng đạt đến loại giá trên trời như vậy."