Yêu Phu Sủng Thê

Quyển 2 - Chương 2: Tình yêu không được chúc phúc

Lạc Nhất Nhất nghe đến một câu khiến cho Phong Liệt dừng lại. Hiện tại nghĩ đến, lần trước Nguyệt Lạc Vũ là buông tha bọn họ, bằng không bọn họ đối mặt ảo trận khẳng định cũng ra không được.

Bóng đêm như nước, Lạc Nhất Nhất nằm ở trong lòng Phong Liệt như thế nào cũng ngủ không được, nhớ tới ngày đó nhìn thấy cặp ánh mắt kia trong suốt sạch sẽ, trong lòng lo lắng không thôi. Nàng vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác, huống hồ thực lực ba người bọn họ ba căn bản không đủ xem.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Nhất Nhất mang theo mắt gấu mèo nhìn Phong Liệt, Phong Liệt sờ sờ đầu nàng cười nói: "Nhanh gột rửa, ăn qua điểm tâm, chúng ta đi Điệp Huyễn Cốc thông tri Nguyệt Lạc Vũ, tuy rằng không thể giúp cái gì, nhưng làm cho các nàng rời đi hoặc chuẩn bị sẵn sàng." Lạc Nhất Nhất ôm cổ Phong Liệt làm nũng không chịu xuống, hiện tại Phong Liệt càng ngày càng hiểu nàng, không cần mở miệng, cũng biết nàng muốn làm gì.

Lại đi vào Điệp Huyễn Cốc, Lạc Nhất Nhất biết có ảo trận, không dám xông loạn, sau khi xúc động đến ảo trận, liền chờ Nguyệt Lạc Vũ tìm đến nàng. Quả nhiên, không bao lâu, Nguyệt Lạc Vũ liền đi tới cửa cốc, nghi hoặc nói: "Các ngươi như thế nào lại tới nữa?" Lạc Nhất Nhất đương nhiên đáp: "Ta đáp ứng qua Điệp Y đến chơi"

Nhìn mặt Nguyệt Lạc Vũ có chút tức giận, ngượng ngùng nói: "Ha ha, nói giỡn, chúng ta ở trên trấn nghe được có Nguyệt Tinh Cung sắp có đại hành động, còn thỉnh Thanh Sơn đạo nhân và Hóa xà đến, các ngươi muốn hay không rời đi." Mới đầu Nguyệt Lạc Vũ còn không cho là đúng, nhưng nghe đến Thanh Sơn đạo nhân và Hóa Xà, sắc mặt liền ngưng trọng rất nhiều.

"Cảm ơn, các ngươi có thể đi rồi." Nguyệt Lạc Vũ trầm tư một hồi, mở miệng nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi, Lạc Nhất Nhất không sao cả nhún nhún vai, cũng chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên nghe được sau lưng vang lên thanh âm Mộng Điệp Y thanh thúy hô: "Nhất Nhất, ngươi đã đến rồi." Vừa quay đầu lại, Mộng Điệp Y liền đánh tới.

Lực đạo kia làm Phong Liệt sợ tới mức nhanh chóng kéo Lạc Nhất Nhất đến bên cạnh, Nguyệt Lạc Vũ cũng đúng lúc ôm Mộng Điệp Y trở về, thuận đường còn trừng mắt nhìn Phong Liệt liếc mắt một cái, nếu không có hắn, Điệp Y sẽ bị ngã.

Mộng Điệp Y ngượng ngùng thè lưỡi, hướng Nguyệt Lạc Vũ làm nũng nói: "Lạc Vũ, chúng ta mời Nhất Nhất vào nhà chơi, được không, lần trước cũng chưa mời. Ta thích Nhất Nhất và Chíp Bông." Nguyệt Lạc Vũ nhíu nhíu mày, hắn không tín nhiệm người bên ngoài vào, nhưng ánh mắt Mộng Điệp Y điềm đạm đáng yêu, Nguyệt Lạc Vũ không đành lòng cự tuyệt, ở Điệp Huyễn Cốc ngây người lâu như vậy, trừ bỏ một ít người đến quấy rối, chỉ có hắn và Điệp Y.

Nguyệt Lạc Vũ bất đắc dĩ gật gật đầu, Mộng Điệp Y giống hài tử được cho kẹo, vui vẻ chạy tới chỗ Lạc Nhất Nhất, Chíp Bông cũng đi ra cùng nàng chào hỏi, lại làm cho Mộng Điệp Y vui vẻ. Nguyệt Lạc Vũ chua sót cười cười, thật lâu không thấy được Mộng Điệp Y thoải mái cười to như vậy. Sau khi vào cốc, Mộng Điệp Y vui vẻ dẫn đường, lôi kéo Lạc Nhất Nhất chạy loạn trong cốc.

Ban đêm, Nguyệt Lạc Vũ dỗ Mộng Điệp Y mệt mỏi một ngày đi ngủ sớm, liền đứng dậy tìm bọn Lạc Nhất Nhất, ở trên đường đi hắn đã muốn lo lắng qua, mặc kệ bọn họ vào cốc có mục đích gì hay không, nhưng hôm nay quả thật làm cho Mộng Điệp Y vui vẻ một ngày, cũng không phát hiện bọn họ có hành động gây rối, cho nên liền thả bọn họ ra ngoài, vì thế đi thẳng vào vấn đề nói: "Nếu tình huống các ngươi đều đã biết, sáng sớm ngày mai vẫn là sớm một chút rời đi đi."

Lạc Nhất Nhất nghi hoặc nói: "Vì sao không mang theo Điệp Y rời đi trước, tuy rằng nơi này rất đẹp, nhưng lần này Nguyệt Tinh Cung giống như hạ vốn gốc, khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha." "Ta tự có chừng mực" Nguyệt Lạc Vũ nói xong liền muốn rời khỏi, Lạc Nhất Nhất vội vàng hô: "Đợi chút."

Nguyệt Lạc Vũ xoay người nhìn Lạc Nhất Nhất đang cầm một đống bình bình quán quán, và một ít huyễn khí phòng ngự đưa cho hắn nói: "Ta biết thực lực chúng ta kém, không thể giúp cái gì, nhưng đan dược và huyễn khí này là một chút tâm ý của chúng ta. Ngươi và Điệp Y phải bảo trọng."

Nguyệt Lạc Vũ tiếp nhận này nọ nhìn một chút, có chút đan dược thực trân quý, cho dù là hắn cũng ít gặp. Huyễn khí chỉ là vì tài liệu kém, nếu không cũng sẽ là tinh phẩm. Nguyệt Lạc Vũ đem này nọ phóng tới trên bàn, ngồi xuống, trầm mặc trong chốc lát hỏi: "Như thế nào ngươi có vài thứ kia, lại vì sao muốn đưa cho ta?" Lạc Nhất Nhất đương nhiên trả lời: "Bởi vì chúng ta là bằng hữu a, ta chỉ là làm hết khả năng." Nguyệt Lạc Vũ điểm điểm: "Cảm ơn, đan dược ta lưu lại, huyễn khí khả năng không dùng được."

Mạc Vân vừa nghe liền xù lông, người ta không xem trọng đồ hắn đưa, vừa định tức giận, chợt nghe Nguyệt Lạc Vũ tiếp tục nói: "Nếu có tài liệu tốt, huyễn khí này sẽ không sai." Mạc Vân có chút ủy khuất nói thầm nói: "Kia đương nhiên, nếu ta sớm đến đại lục này, tìm được một ít tài liệu tốt, ngươi còn dám ghét bỏ?" Nguyệt Lạc Vũ kinh ngạc nói: "Các ngươi không phải người đại lục này?"

Lạc Nhất Nhất liền giảng thuật một chút, thuận tiện đề nghị Nguyệt Lạc Vũ không cần chống chọi. Trước đó bọn họ là bị truyền tống đến Điệp Huyễn Cốc. Hiểu biết chuyện tình đám người Lạc Nhất Nhất, biết bọn họ đều không phải là người Nguyệt Tinh Cung phái tới thì an tâm. Nhưng Nguyệt Lạc Vũ vẫn là lắc lắc đầu trả lời: "Không thể rời đi nơi này, nếu không Điệp Y sẽ chết."

Ba người Lạc Nhất Nhất hai mặt nhìn nhau, Nguyệt Lạc Vũ tiếp tục hỏi: "Các ngươi đối chuyện ta cùng Điệp Y hiểu biết bao nhiêu?" Lạc Nhất Nhất liền đem sự tình nghe được ở trên trấn nói cho Nguyệt Lạc Vũ. Nguyệt Lạc Vũ nghe xong cười cười, vì thế hắn giảng thuật chuyện hắn cùng Mộng Điệp Y đã trải qua.

Mộng Điệp Y nguyên bản là con yêu thỏ nhỏ ở trên núi, một lần gặp phải ma thú thực lực cường hãn công kích, suýt nữa chết, được Nguyệt Lạc Vũ ra ngoài lịch luyện cứu, mang nàng về Nguyệt Tinh Cung. Mộng Điệp Y chưa từng hạ sơn, nàng đơn giản chất phác làm cho Nguyệt Lạc Vũ cảm thấy bình tĩnh vui vẻ, mà Mộng Điệp Y trừ bỏ Nguyệt Lạc Vũ cũng không thân cận những người khác. Nguyệt Lạc Vũ vì Mộng Điệp Y tạo một cái sân độc lập, trong viện cơ quan thật mạnh, không ai dẫn dắt, rất khó đi vào.

Rất nhanh trong cung liền có rất nhiều lời đồn đãi chuyện nhảm truyền bá. Tứ đại trưởng lão Nguyệt Tinh Cung lo lắng nên từ bên ngoài tìm về một ít nữ nhân tuổi trẻ mỹ mạo muốn tặng cho Nguyệt Lạc Vũ, muốn đánh tan tâm tư Nguyệt Lạc Vũ đối Mộng Điệp Y, nhưng đều bị Nguyệt Lạc Vũ oanh đi.

Vì thế tứ đại trưởng lão bí mật hội nghị. Mấy ngày sau, Nguyệt Lạc Vũ bị phái rời đi Nguyệt Tinh Cung, đến nơi làm nhiệm vụ, Nguyệt Lạc Vũ mới phát hiện không đúng, rõ ràng chỉ là tiểu đàn ma thú đột kích, cư nhiên làm cho hắn một cung chủ và hai đại trưởng lão ra mặt.

Nguyệt Lạc Vũ chuẩn bị lập tức trở về Nguyệt Tinh Cung, nhưng bị hai vị trưởng lão ngăn trở, dưới cơn giận dữ gϊếŧ hai cái trưởng lão. Chạy về Nguyệt Tinh Cung phát hiện cơ quan trong viện Mộng Điệp Y đều bị phá hư, Mộng Điệp Y ngã trên vũng máu, cơ hồ không có hô hấp. Nguyệt Lạc Vũ vội vàng lấy trấn cung chi bảo Nguyệt Tinh Thạch đặt ở cấm địa, mang theo Mộng Điệp Y ly khai Nguyệt Tinh Cung, đi tới nơi nàng tu luyện lúc trước, cũng chính là Điệp Huyễn Cốc.

Nguyệt Lạc Vũ đem Nguyệt Tinh Thạch để vào trong cơ thể Mộng Điệp Y, dựa vào linh khí sung túc rốt cục cứu Mộng Điệp Y trở về, nhưng Mộng Điệp Y bị thương quá nặng, trừ bỏ Nguyệt Lạc Vũ cái gì đều không rõ ràng, tâm trí cũng trở nên càng thêm đơn thuần.