Từng cái từng cái thang một được dựng lên, Chu quân bắt đầu bám leo lên tường thành. Quân Hán thủ thành dùng tảng đá liên tiếp đập xuống Chu quân đang trèo thang, không ngớt dốc sức đẩy đổ thang bắc lên tường thành. Cung tiễn thủ Chu quân tiến hành công kích áp chế hết sức lợi hại, có rất nhiều quân Hán mang ý đồ đẩy ngã thang đều bị loạn tiễn bắn chết.
Rốt cục, đã có mấy tên Chu quân trèo được lên đầu thành Ngọc Châu. Quân Hán phụ trách trợ giúp lập tức chen chúc vây lại, tên lính Chu đầu tiên lên được tường thành còn chưa đứng vững chân, đã bị một đao chém đứt nửa cái đầu. Màu đỏ của máu và màu trắng của óc bắn tung tóe khắp nơi, trên tường thành, trên quần áo của bất kể là chiến hữu hay là kẻ địch.
Tên Chu quân thứ hai trèo lên, hai thanh đao thép và ba cây trường mâu gần như đồng thời công kích, chỉ trong một cái chớp mắt, tính mạng của gã đã nhanh chóng biến mất thành hư không. Một cái chớp mắt là bao lâu? Phật nói một cái búng tay là đã qua sáu mươi lần chớp mắt rồi. Như vậy, ở trên chiến trường, một cái búng tay là đã có sáu mươi người toi mạng?
Theo mấy cái thang chưa kịp đẩy đổ, càng lúc càng nhiều Chu quân bò lên tường thành. Mười mấy tên Chu quân thế nhưng không hề mù quáng xông lên phía trước, mà là cố gắng thủ hộ thang cho càng nhiều Chu quân bò lên.
Chiêu Tiên nhìn thấy đã có không ít Chu quân lên được tường thành, hắn vẫy tay một cái mang theo ba bốn tên thân binh lao thẳng tới.
Trên vai của hắn còn cắm một mũi tên, đuôi tên theo cử động chạy của hắn còn không ngớt lay động. Máu từ trên bờ vai của hắn không ngừng chảy xuống, hắn lại dường như không cảm thấy được đau đớn.
Vung phương thiên họa kích trong tay, bổ một tên lính Chu từ đối diện xông tới làm hai nửa. Chiêu Tiên rống to một tiếng: – Các huynh đệ! Hãy cùng ta đẩy lùi bọn chúng trở về, thành Ngọc Châu này không thể để mất trong tay chúng ta!
Hắn vừa ra sức gϊếŧ địch, vừa hô to: – Gϊếŧ sạch bọn chúng, đẩy ngã thang leo! Các huynh đệ, ở sau lưng các ngươi chính là những người dân Ngọc Châu vô tội! Một khi Chu quân từ nơi này của chúng ta công phá, từng người thân nhân của các ngươi cũng sẽ bị lũ Chu quân này gϊếŧ chết! Vì bảo hộ tính mạng của người thân, vì chúng ta có thể sống sót, gϊếŧ!
Cùng với tiếng rống to của hắn, càng lúc càng có nhiều quân Hán đổ xô về bên này trợ giúp. Vô số dân chúng cũng đi lên tường thành, hoặc chỉ dùng binh khí đơn sơ trong tay mình, hoặc là nhặt lên đao thương từ trong tay của những tử thi trên tường thành, đều ập về hướng binh lính Chu quân mà chém mà bổ!
Mắt thấy mười mấy tên Chu quân dẫn trước đạp lên tường thành chỉ trong một thời gian rất ngắn đã chết hơn phân nửa, những lính Chu quân khác để lại vài người đỡ lấy cái thang, số khác thì điên cuồng quơ loạn binh khí trong tay.
Chiêu Tiên xuất một chiêu với khí thế quét sạch ngàn quân, chém hai gã Chu quân thành hai khúc. Máu tươi bắn lên đầy mặt hắn, thậm chí che mất tầm mắt của hắn.
Chiêu Tiên lau máu loãng dính trên mặt, hét lớn một tiếng, một kích bổ xuống bên bả vai hợp với cánh tay của một gã Chu quân, kích này chém xéo xuống bổ mở vùng bụng của tên lính Chu. Lộp bộp lộp bộp, từng món nội tạng của tên lính này liên tiếp rơi xuống.
Chiêu Tiên như hóa thành một con mãnh thú thời viễn cổ, dùng phương thiên họa kích trong tay như nanh vuốt sắc bén, không ngừng xé rách thân thể kẻ địch.
Binh lính Chu quân lần lượt tử vong, tương ứng, quân Hán cũng đang không ngừng phản kích rồi ngã xuống. Cuối cùng, nhóm quân Hán như phát điên hô to, tay nắm chặt rồi đồng loạt xông lên phía trước, chẳng màng đến binh khí của kẻ thù đánh tới, kiên cường dựa vào thân thể của mình dồn cho đám Chu quân trên tường thành đi xuống.
Có vài binh sĩ quân Hán không kịp thu bước, cũng cùng nhau rớt xuống tường thành. Bọn họ mới rơi trên mặt đất, đã có vô số Chu quân xúm lại, chẳng quản bọn họ còn sống hay chết cái khỉ gì mà ngay lập tức loạn đao chặt chém bọn họ thành thịt nát.
Vài khung thang trước sau bị đẩy ngã, binh lính Chu quân còn trên thang hét to rồi té xuống. Trước khi chiếc thang cuối cùng bị đẩy ngã, một đại hán cường tráng để thân trần cả người đẫm máu bò lên trên. Đôi mắt của gã đã bị một màu đỏ bao phủ, máu của đám huynh đệ chảy dọc trên người gã.
Tống Nghị!
Môt đao chém chết hai tên quân Hán đứng ở gần đó, Tống Nghị gầm lên một tiếng, vọt vào giữa đám quân Hán. Thang bị đẩy ngã, gã như một con mãnh hổ đơn độc sát nhập vào bầy sói, không ngớt cắn xé thân thể kẻ địch.
Quân Hán lần lượt bị Tống Nghị gϊếŧ chết, thậm chí không ít dân chúng vây công.
Chiêu Tiên tung một cước đạp tên lính Chu cuối cùng xuống tường thành, xách đao lao thẳng đến chỗ Tống Nghị. Hắn sải bước to chạy tới, thân mình nhảy lên thật cao, lăng không bổ một kích xuống đầu Tống Nghị.
Tống Nghị quét đứt đoạn thân thể của một tên quân Hán, hai tay cầm đao mạnh mẽ xông lên.
Keng một tiếng, một đám lửa tóe ra chói mắt.
Thân mình Tống Nghị không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước, lòng bàn tay bị chấn động đau rát. Chiêu Tiên cũng không khá hơn gì, lực lượng phản ngược chấn cho trong l*иg ngực của hắn sông cuộn biển gầm. Chỉ có điều trong tình huống hiện tại, cả hai người đều chẳng đoái hoài thở dốc lấy lại sức, mà lập tức vung binh khí vọt tới.
Hai người ở trên tường thành ác chiến một hồi, quân Hán vây quanh bốn phía căn bản không tiếp cận được. Tiếng đao xé gió lãnh liệt, sát khí sôi trào.
Hai người giao đấu ước chừng mười mấy hiệp, trên người đều đã bị đối phương chém mở những vết thương sâu tới tận xương. Tuy nhiên hai người kia như một cặp mãnh hổ, quyết thề không đội trời chung.
Chiêu Tiên cắn răng một cái, mạnh mẽ tiến lên vung kích quét ngang hông Tống Nghị, còn Tống Nghị thì một đao bổ thẳng đến đầu Chiêu Tiên. Hai người ai cũng không chịu trở tay phòng ngự, tình nguyện đồng quy vu tận.
Mắt thấy đao kia đã đến đỉnh đầu, Chiêu Tiên cắn răng một cái, hơi nghiêng đầu lách qua thân đao nặng nề bổ xuống, vẫn không hề thuyên giảm tốc độ vung kích thẳng đến Tống Nghị.
Keng một tiếng!
Từ bên cạnh đúng lúc duỗi tới một thanh thiết thương ngăn ở trước vai Chiêu Tiên, đại đao của Tống Nghị chém lên trên thân thương bắn ra vô số tia lửa. Tống Nghị sửng sốt, nhưng đã không kịp phản ứng rồi, kích của Chiêu Tiên đã quét ngang lên trên người gã.
Phụt!
Máu huyết vẩy ra khắp nơi, cây kích chém thật sâu vào eo Tống Nghị, không ngờ kẹt ở đầu khớp xương không nhổ ra được. Năm sáu quân Hán một loạt xông lên, đâm loạn thương, ở trên người Tống Nghị đã chọc ra hơn mười lỗ máu.
Tống Nghị một tay vịn tường thành, quay đầu lại thoáng nhìn cái tán che màu vàng ở trước trận Chu quân đằng xa, trên mặt hiện lên sự giải thoát, vẻ mặt thư thái.
Gã cứ đứng như vậy, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Tôn Thắng vội vàng đỡ lấy Chiêu Tiên đã gần như kiệt sức, nóng ruột hỏi: – Ngươi thế nào rồi?