Đế Trụ

Chương 83-1: Chu thế tông (1)

Lúc Lư Ngọc Châu theo quân Hán về phía Nam chưa được năm mươi dặm thì có hơn chục người cưỡi ngựa phi vào cổng thành Ứng Châu. Thì ra đó là nhóm người từ thành Thái Nguyên tới, cưỡi ngựa ngày đêm không nghỉ, trên người ai cũng phủ một lớp bụi đường, mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nhưng chỉ trong thời gian chưa đầy một tuần nhang, mười mấy người bọn họ lại vội vã nhảy lên lưng ngựa, phi như bay ra khỏi cổng thành.

Trong số đó, có một người mặc y phục của khâm sai, nhưng dáng vẻ lại không giống quan đại thần. Người này tuổi còn trẻ, lúc cưỡi ngựa trên tay cầm một chiếc phất trần.

Mặc dù mặc y phục khâm sai, nhưng nhìn chiếc mũ quan y đội lại là của một tên thái giám. Theo lẽ thường, thái giám rất ít đi truyền chỉ ngoài phạm vi thành Thái Nguyên, đến những nơi xa xôi truyền thánh chỉ thường là quan xa khâm sai được Hoàng thượng lựa chọn trong số văn võ bá quan trong triều. Thời nhà Đường có không ít chuyện thái giám lũng đoạn triều chính, nên đến thời kì đầu nhà Bắc Hán liền đưa ra quy định thái giám không được tham gia vào việc chính sự, nếu không sẽ bị trừng phạt rất nghiêm khắc, tru di cửu tộc.

Về cơ bản, việc thái giám truyền chỉ chỉ diễn ra trong thành Thái Nguyên, hoặc là khi Hoàng thượng phong thưởng cho vị đại thần nào đó, hoặc truyền khẩu dụ của Hoàng thượng triệu kiến đại thần vào cung. Rất ít khi có chuyện thái giám làm khâm sai ra ngoài thành.

Vì vậy, sự xuất hiện của đám người này khiến người ta phải chú ý. Chỉ có điều, bọn họ sau khi ra khỏi thành Ứng Châu không đi theo đường lớn đuổi theo đại quân của Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu mà đi đường tắt thẳng đến Ngọc Châu nơi Lưu Lăng đang dừng chân. Nhìn bộ dạng gấp gáp của họ, có vẻ như có chuyện gấp tìm Lưu Lăng.

Tên thái giám trong đoàn vẫn còn khá trẻ, trên khuôn mặt bám đầy bụi đất, thần sắc vô cùng mệt mỏi, tuy nhiên vẫn toát ra vẻ anh tú, có thể Lưu Lăng sẽ nhận ra ngay người này là ai. Thì ra đây chính là Tiểu Lục Tử, tên thái giám trước đó vài ngày làm đổ chân nến nên bị Hiếu Đế giận dữ suýt đòi lấy mạng y, nhưng sau chỉ bị phạt đến Ngự Mã Giám làm chân chăn ngựa.

Không thể ngờ lại nhanh như vậy. Hiếu Đế giờ lại triệu y từ Ngự Mã Giám về, giao cho y trọng trách.

Lúc đó, trên tường thành Ngọc Châu.

Vương Bán Cân, Đỗ Nghĩa, Chiêu Tiên và Tôn Thắng thay nhau kiểm tra công tác phòng thủ của thành, nhắc nhở việc chữa trị cho thương binh, bố trí lại thế trận phòng ngự.

Hiện tại trong thành thuốc thang thiếu hụt, những binh sĩ bị thương chỉ có được băng bó qua loa, còn lại phải tự bản thân gắng gượng. Số binh sĩ chết do mất quá nhiều máu đến giờ đếm đã không xuể. Đỗ Nghĩa cùng những người kia dù trong lòng có sốt ruột đến mấy cũng không còn cách nào khác.

Mấy người bọn họ thống kê lại con số thương vong, trong lòng càng thêm nặng trĩu. Trải qua trận chiến ác liệt đêm qua và sáng nay, đến nay trên thành chỉ vẻn vẹn ba ngàn bảy trăm lính là còn có thể chiến đấu, nhưng bọn họ không một ai trên người không có vết thương. Qua một đêm chiến đấu, bỗng chốc quân số giảm đi quá nửa, cảnh thương vong thật khiến cho người ta quá thương xót.

Phía xa xa, trên thành lúc này la liệt những thi thể không còn nguyên vẹn và những binh sĩ đang bị thương đau đớn đến nỗi khuôn mặt đã tê dại không còn cảm xúc. Người chết không còn cảm giác, còn người sống giờ đây cũng vật vờ như những thây ma không một chút biểu cảm. Bọn họ lúc này thậm chí không còn biết đến cảm giác sợ hãi. Đối với họ, việc còn sống đã trở thành một việc không lấy gì làm vui mừng nữa.

Bảy ngàn kỵ binh tuyển chọn từ Cấm quân và đại doanh Kinh Kỳ buộc phải xuống khỏi yên ngựa, cùng lên trên thành hợp sức với lính bộ giữ thành. Sở trường của kỵ binh vì vậy không được phát huy, thương vong càng thêm trầm trọng. Hai vạn kỵ binh Cấm quân đến nay chỉ còn lại không đầy sáu trăm quân. Người còn sống ai nấy mặt mũi cũng xám xịt, ánh mắt trống rỗng như vô hồn.

Lúc mới bắt đầu trận chiến, bọn họ đã bị khung cảnh thảm khốc nơi chiến trường làm cho tim đập chân run. Nhìn những thi thể không còn nguyên vẹn, những vết thương thủng bụng lòi ruột, họ bất giác không chịu nổi nôn tới tấp. Nhưng khi đêm xuống, cảm xúc của họ đã trở nên chai lỳ. Ngồi dựa lưng vào tường thành, đa phần binh sĩ trở nên vô cảm, vẻ mặt ai cũng một vẻ u tối.

So với Cấm quân, tình hình của quân đại doanh Kinh Kỳ còn tốt hơn chút ít. Mặc dù cũng phải chịu tổn thất nặng nề, nhưng trên khuôn mặt binh sĩ vẫn toát lên vẻ kiên cường giống hệt số nhân mã còn sót lại dưới trướng Tướng quân của họ, Đỗ Nghĩa. Trong lúc phải đối mặt với cái chết, chẳng ai có thể vô cảm. Sợ hãi là phản ứng bản năng nhất của con người, nhưng chỉ khi trải qua những trận chiến hết lần này đến lần khác, con người ta mới học được cách thích nghi.

Bọn họ dựa vào tường thành, miệng nhai những cục lương khô cứng ngắc một cách vô hồn, chờ đợi trận chiến tiếp theo.

Nhóm người của Vương Bán Cân tiếp tục đi thị sát một vòng, ai ai cũng cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề.

– Nếu cứ như thế này thì chỉ cần đến chiều là là quân Chu sẽ tấn công một lần nữa, chúng ta có chống chọi được nữa không, quả thực ta không dám nghĩ đến.

Vương Bán Cân uống một ngụm nước, vẻ mặt đầy ưu tư nói.

Chiêu Tiên vừa dựa vào tường thành quan sát động tĩnh của quân Chu, vừa nói: – Quân Chu còn bị tổn thất hơn chúng ta nhiều. Từ đêm qua đến nay có lẽ đã thương vong quá nửa rồi. Quân Chu người đông thế mạnh, gặp tổn thất nhiều như vậy đương nhiên chúng không thể chấp nhận được. Hiện giờ Quách Vinh, Hoàng đế Hậu Chu đã đến, ắt là để chấn chỉnh lại đội ngũ.

Đỗ Nghĩa nói thêm: – Ta chỉ lo Hoàng đế Hậu Chu đã thân chinh ngự giá, hơn chục vạn viện binh sẽ như được tiếp thêm sức mạnh. Bọn chúng mà tấn công, chỉ sợ còn mạnh mẽ hơn ban sáng.

Tôn Thắng lập tức thêm vào: – Hiện nay quân Chu đã như cưỡi trên lưng hổ, nếu không lấy được Ngọc Châu, gần hai mươi vạn quân kia sẽ bị ách lại tại đây. Tổn thất mỗi ngày là vô cùng lớn. Quách Vinh nhất định là không đợi được nữa mới đích thân mang quân đến tiếp viện. Ha ha!

Đỗ Nghĩa nghe vậy liền than: – Thật đáng tiếc! Nếu như trong thành có thêm một vạn quân nữa, tận dụng lúc quân địch vừa lui quân, Hoàng đế bọn chúng vừa tới mà phản công, nhất định sẽ tiêu diệt được vô số quân địch.

Vương Bán Cân cũng thở dài, nói: – Đúng vậy. Nếu có một vạn kỵ binh nhân lúc hỗn loại đánh thẳng vào đại doanh quân Chu thì chắc chắn ngay cả Quách Vinh cũng phải hoảng sợ mà bỏ chạy. Hiện giờ chúng ta chỉ còn cách chờ đợi Vương gia nhanh chóng mang quân tới, bằng không quân Chu chấn chỉnh quân ngũ xong e rằng Ngọc Châu khó mà giữ được.

Chiêu Tiên đập mạnh tay vào tường thành, nói: – Sợ gì chứ. Gϊếŧ được một tên địch thì hòa, gϊếŧ được hai tên thì đã lãi rồi. Tính đến giờ số quân Chu chết dưới tay Chiêu mỗ ta đã hàng chục tên, đợi ta gϊếŧ thêm mấy chục tên nữa rồi có chết nơi chiến trường thì cũng không lấy gì làm lỗ.

Tôn Thắng nghe vậy vừa cười vừa nói: – Đúng là không thể ngờ được. Tôn mỗ ta lần đầu tiên xuất chinh lại sắp phải bỏ mạng tại đây. Nhưng dù ta có chết, cũng phải cho đám quân Chu kia nếm mùi lợi hại của thương pháp Tôn gia.