Lúc Lưu Lăng từ phòng Vương Tiểu Ngưu đi ra, hai hàng mày trên trán đã cau chặt. Hắn chưa từng chú ý tới, hắn mới vừa đi ra khỏi phòng, Vương Tiểu Ngưu ở sau lưng liền cầm một cái đùi gà lên ăn ngấu nghiến. Cũng chưa từng phát hiện, rất nhiều thị vệ đều chạy về phía diễn võ trường, cả đám đều rất hưng phấn giống như đánh máu gà.
Lưu Lăng lúc này, tâm trạng nặng trĩu.
Hắn không biết vì sao mình lại đi đến cửa phòng Liễu Mi Nhi, lúc sắp đẩy cửa đi vào mới phát hiện đây không phải là thư phòng.
Đứng ở cửa phòng Liễu Mi Nhi do dự hồi lâu, Lưu Lăng không biết mình vì sao lại đến nơi này. Chẳng lẽ trong tiềm thức, mình có chuyện gì đó phiền lòng liền tìm tiểu cô nương này nói hết? Hẳn không phải thế chứ, có lẽ chỉ có khi Liễu Mi Nhi ở bên cạnh khi đó mới có cảm giác thoải mái, là mình lưu luyến cô ấy?
Lưu Lăng lắc lắc đầu, quay mình đi.
Thân thể tiểu cô nương còn chưa hoàn toàn bình phục, mình không nên đem cảm xúc phiền não làm cho nàng bận tâm. Tâm trạng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến bệnh tình, hắn không muốn ích kỷ như vậy. Lưu Lăng quyết định hay là trở về thư phòng ngồi dưới bức họa cha mẹ một lát. Có lẽ, trò chuyện với cha mẹ, phiền muộn trong lòng sẽ giảm đi một chút.
Hắn vừa mới rời đi, bỗng nhiên phía sau két một tiếng cửa phòng mở ra.
- Mi Nhi thỉnh an Vương Gia, Vương gia... Ngài đi về sao?
Âm thanh mềm mại từ sau lưng Lưu Lăng vang lên, mang theo một chút chờ mong và một chút oán trách. Kỳ thật Liễu Mi Nhi sớm đã phát hiện Lưu Lăng đến đây, nàng vẫn ngồi trước cửa sổ nhìn Lưu Lăng. Thấy Vương gia nhà ta tới cửa rồi, tim nàng không khỏi đập loạn lên thình thịch. Vội rời cửa sổ, qua ngồi ở trên ghế giả giả bộ không thấy gì. Nhưng đợi một lúc không thấy Lưu Lăng gõ cửa, cũng không hỏi câu nào, điều này làm cho nàng lại buồn bã thất vọng.
Tiến lên trước nhìn qua khe cửa, thấy Lưu Lăng muốn đi, trong lòng Liễu Mi Nhi ngay lập tức quýnh lên mở cửa phòng ra.
Lưu Lăng quay người nhìn lại, thấy Liễu Mi Nhi mặc một bộ quần áo màu hạnh nhân, ngồi chùng xuống duyên dáng cúi đầu. Sức khỏe nàng mới khá hơn nhiều, so với trước càng hiển gầy yếu. Vốn dĩ khuôn mặt tươi mọng xinh đẹp nay càng thêm mong manh, lộ ra một đôi mắt có vẻ đẹp lạ thường. Chỉ có điều thân thể nàng suy yếu, bộ dạng cúi đầu này có chút ốm yếu.
Trong lòng Lưu Lăng tê buốt, liền quay lại đỡ Liễu Mi Nhi lên.
- Người nàng chưa bình phục, không cần hành lễ, không phải đã nói trước với nàng rồi sao?
Lưu Lăng đỡ lấy cánh tay Liễu Mi Nhi nói.
Liễu Mi Nhi ngẩng đầu nhìn trộm thấy nét mặt ân cần của Lưu Lăng, nàng thấy ngọt lịm trong lòng. Mặt đỏ ửng lộ ra chút rung động lòng người, một đôi mắt chớp chớp như muốn nói, trông nghịch ngợm đáng yêu.
- Vương gia yên tâm, Mi Nhi đã khỏe nhiều rồi, không sao đâu.
Nàng dẫn Lưu Lăng vào phòng của mình, sau đó pha cho Lưu Lăng một ly nước chè xanh. Nàng biết Lưu Lăng không thích trà đặc, cho nên chỉ bỏ vào năm ba lá trà.
Lưu Lăng không phải là lần đầu tiên đến phòng Liễu Mi Nhi, chỉ có điều lần này không biết tại sao có chút cảm giác mất tự nhiên. Cảm giác này thật giống như cảm giác bất an khi lần đầu tiên vụиɠ ŧяộʍ xem truyện sεメ ở kiếp trước... Kỳ thực cũng không thích hợp với hoàn cảnh này, nhưng trong lòng Lưu Lăng quả thật là nghĩ như vậy.
Phòng Liễu Mi Nhi bài trí rất đơn giản, cũng không có tô vẽ quá nhiều. Trong phòng đốt đàn hương, làn khói mềm mại lượn lờ bốc lên. Gian ngoài chỉ bày một cái bàn, hai ghế dựa. Trên góc tường bày đặt một giàn hoa, trên giàn trồng hoa đặt một chậu hoa lan đang nở hoa.
Vị trí gần cửa sổ treo một con diều, diều có hình dạng là một con bướm bảy màu giương cánh.
Phòng trong là phòng ngủ Liễu Mi Nhi, cửa khép. Có thể thấy màn trướng màu tím nhạt, trên một bình phong nhỏ ở bên giường còn treo hai cái nội y màu trắng ngà của Liễu Mi Nhi.
Lưu Lăng nhìn đến đây, trong lòng đột nhiên hoảng hốt. Sắc mặt hắn đỏ lên, lập tức nhìn ra chỗ khác. Nhưng không biết vì sao, cứ lại không kìm nổi nhìn về hướng đó. Biết rất rõ ràng nhìn như vậy thật là hành vi không lịch sự, nhưng đồ lót treo trên bức bình phong kia có ma lực gì đó, khiến ánh mắt Lưu Lăng không tự chủ được nghiêng mắt nhìn sang.
- Mời Vương gia dùng trà...
Dường như là đã nhận ra ánh mắt Lưu Lăng đi nơi nào, sắc mặt Liễu Mi Nhi liền có chút ửng đỏ lại càng thêm kiều diễm. Lưu Lăng xấu hổ cười, nhận lấy cốc trà, cúi đầu nhấp một miếng. Liễu Mi Nhi thừa dịp này, lặng lẽ xoay người đóng chặt cửa phòng trong.
Để Vương gia nhìn thấy đồ lót thay ra, tim Liễu Mi Nhi quả thực hốt hoảng như muốn nhảy ra ngoài.
Kỳ thật nếu nói không được tự nhiên, Lưu Lăng rõ ràng là còn hơn Liễu Mi Nhi. Tâm lý hắn bây giờ giống như là lần đầu tiên xem lén truyện sεメ, bị người lớn phát hiện. Tuy rằng... Hắn vẫn không bị phát hiện.
- Vương gia, có chuyện gì phiền lòng sao?
Liễu Mi Nhi phát hiện nét cau mày trên trán Lưu Lăng dường như tích tụ nỗi phiền lòng, điều này làm cho trong lòng nàng đau nhói. Chầm chậm đi tới sau lưng Lưu Lăng, Liễu Mi Nhi giơ tay lên nhẹ nhàng xoa bóp cho Lưu Lăng. Đôi tay bạch ngọc thon mềm kia nhẹ đặt lên đầu vai Lưu Lăng, cảm giác tê dại truyền đến, Lưu Lăng không tự chủ được nhắm hai mắt lại.
Đây là một loại cảm giác quen thuộc, trong khoảng thời gian Liễu Mi Nhi an dưỡng này không được hưởng thụ tay nghề mát xa của nàng, cảm giác lần này so với ngày xưa dường như mạnh mẽ hơn một ít.
Dần dần, theo thời gian trôi qua, phền muộn lo lắng của Lưu Lăng rốt cuối cùng từ từ tiêu tan vui vẻ trở lại. Hơi thở của hắn càng lúc càng ổn định, dường như tâm thần đạt đến một cảnh giới linh hoạt kỳ ảo. Liễu Mi Nhi cứ như vậy đứng ở phía sau Lưu Lăng, đôi tay kỳ diệu chay từ bờ vai, cổ, đến sau ót của hắn.
Một lát sau, Lưu Lăng mở to mắt. Hắn quay đầu khẽ mỉm cười với Liễu Mi Nhi, trong ánh mắt có chút hàm ý cảm ơn. Hắn vươn tay, rất tự nhiên kéo tay Liễu Mi Nhi qua. Nắm lấy cánh tay thon mềm mại như không xương của Liễu Mi Nhi, tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
Tất cả đều tự nhiên như vậy, Lưu Lăng dùng sức kéo nhẹ một cái, cả người Liễu Mi Nhi liền lại gần người Lưu Lăng, Lưu Lăng tiện thể ôm lấy vòng eo mảnh mai của Liễu Mi Nhi, ôm Liễu Mi Nhi vào lòng. Thân mình Liễu Mi Nhi mềm nhũn, nàng cũng không biết làm sao như vậy, bị Lưu Lăng ôm một cái như vậy, toàn thân không còn sức lực, thân mình lập tức xụi lơ trong lòng Lưu Lăng.
Nàng vểnh bờ mông căng mọng, ngồi ở trên đùi Lưu Lăng.
Lưu Lăng lôi kéo tay nàng, nhìn thẳng vào mắt Liễu Mi Nhi, nhẹ nhàng thì thầm:
- Mi nhi, cảm ơn nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Mi Nhi đỏ giống như một quả cầu lửa, một đôi mắt giống như có thể tan thành nước càng phơi phới một thần tình làm cho người ta mê say. Đó là một vẻ quyến rũ như muốn cưỡng lại mà lại chào đón khiến đàn ông không thể nào cưỡng lại được. Trong lòng nàng rối như tơ vò, nhưng lại hạnh phúc dâng trào không muốn bình tĩnh trở lại.
Lưu Lăng đưa tay lên trên mặt của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận được da thịt mềm mại của Liễu Mi Nhi. Cái cảm giác trơn trượt này, khiến hắn hoàn toàn mê mẩn. Dần dần, ánh mắt Lưu Lăng càng lúc càng đυ.c ngầu, trước khi hồi phục sự thanh tỉnh đã dần bị một loại nhiệt huyết thay thế.
Liễu Mi Nhi sợ muốn chết, vừa sướиɠ muốn chết đi được, nàng không biết mình làm sao nữa, tại sao lại sợ như vậy. Không biết vì sao rõ ràng cứ thích ngồi như vậy, rồi lại muốn tránh ra thật xa.
Đột nhiên!
Lưu Lăng một tay kéo Liễu Mi Nhi vào trong lòng, đỡ khuôn mặt Liễu Mi Nhi, ghé miệng hôn. Liễu Mi Nhi thở nhẹ một tiếng hừ, toàn thân liền mất đi toàn bộ sức lực.
Miệng Lưu Lăng, cực kỳ hống hách lật chụp lên trên môi đỏ Liễu Mi Nhi. Liễu Mi Nhi theo bản năng mím môi lại, nhưng phòng ngự yếu ớt này của nàng vốn không ngăn cản được sự hống hách đòi chiếm lấy của Lưu Lăng. Chóp lưỡi của hắn dùng sức, cạy môi của nàng mở ra, cứ nhằm bên trong mà tiến vào.
Đầu lưỡi của hắn tùy tiện khuấy đảo ở trong miệng nhỏ hương thơm bốn mùa kia, dường như muốn hút cạn nước bọt thơm tho trong miệng nàng mới bằng lòng. Mà Liễu Mi Nhi đã sớm mất đi ý thức, mặc cho Lưu Lăng mặc sức đòi hỏi ở trên môi, miệng của nàng.
Liễu Mi Nhi đã quên thở, nàng đã bị Lưu Lăng hôn liếʍ dần dần làm cho hít thở không được.
Từng giây từng giây trôi qua, Lưu Lăng thở càng lúc càng dồn dập, mà lòng sợ hãi của Liễu Mi Nhi dần dần biến thành một loại hưng phấn!
Nàng bắt đầu phản ứng vụng về, một cái lưỡi xinh xắn trắng mịn thơm tho và đầu lưỡi Lưu Lăng giằng co qua lại với nhau. Hai người cứ hôn như vậy, dường như không còn để ý gì đến mọi thứ xung quanh. Lúc này, thế giới này, đã chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lưu Lăng cũng là vụng về, tuy rằng hắn về phương diện này có được kiến thức lí luận rất uyên thâm. Nhưng nếu áp dụng vào thực tế, những chiêu thức trong đầu kia tất cả đều bay lên tới tận chín từng mây. Toàn bộ trong đầu đều bị sự kích động chiếm cứ, hoàn toàn là do du͙© vọиɠ giữ lấy dùng sức hôn.
Một nụ hôn này, ước chừng kéo dài hai ba phút, Lưu Lăng mới từ từ ngừng lại.
- Mi Nhi... Nàng thật đẹp.
Nhìn hai má Liễu Mi Nhi kiều diễm như hoa, Lưu Lăng thật lòng thốt lên lời ca ngợi.
Liễu Mi Nhi cúi đầu, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì. Lòng nàng đã sớm bối rối, nghĩ Lưu Lăng dừng lại như vậy là tốt rồi, lại ngóng trông nụ hôn này đừng nên dừng lại, mâu thuẫn rối tinh rối mù.
- Mi Nhi, nàng... Trách ta sao?
Lưu Lăng thấy nàng không nói lời nào, trong ánh mắt còn có một chút bối rối hoảng sợ, liền hỏi.
Liễu Mi Nhi ngẩng đầu, lại ngượng ngùng cúi đầu xuống.
- Mi Nhi... Mi Nhi kỳ thực... Kỳ thực trong lòng vui mừng.
Lưu Lăng cười dài một tiếng, mạnh mẽ ôm chặt thân hình mềm nhũn của Liễu Mi Nhi, cúi đầu xuống hôn lại lần nữa. Lúc này đây hôn càng thêm thấu đáo, đầu lưỡi hai người như hai con rắn nhỏ thân thiết vướng vào nhau. Hương thơm từ trong miệng nhỏ bé của Liễu Mi Nhi bay ra ngoài, Lưu Lăng bắt đầu ở trên mặt Liễu Mi Nhi, trên trán, trên cái mũi xinh xắn, cằm, còn có vành tai, hôn lung tung cả lên.
Chỉ là tới nay như vậy, thân mình Liễu Mi Nhi càng thêm mềm nhũn. Lưu Lăng có thể cảm giác được, người hắn ôm vào lòng thân mình mềm mại như vậy, nóng như vậy.
Xuất phát từ bản năng, một bàn tay Lưu Lăng tự nhiên đặt lên trên ngực của Liễu Mi Nhi. Liễu Mi Nhi say tình bối rối, trong nhất thời không có nhận ra được, một cái tay Lưu Lăng nhẹ nhàng vuốt ve trên bộ ngực của nàng, rồi sau đó càng lúc càng mạnh.
Lúc Liễu Mi Nhi cảm thấy trên ngực chợt lạnh, nàng mới giật mình phát hiện, vạt áo trước ngực của mình không biết đã bị Lưu Lăng kéo ra khi nào! Một cái vυ' tràn đầy thanh xuân lộ ra, một chút đỏ bừng xinh xắn kia không ngừng rung rinh ở đầu miệng của Lưu Lăng .
Liễu Mi Nhi bị dọa tới mức khẽ kêu lên một tiếng, không ngờ quên phản kháng, chỉ tựa đầu thật sâu giấu vào trong khuỷu tay Lưu Lăng, cũng không dám mở to mắt. Mặt của nàng nóng muốn chết, mặt đỏ như gấc.
Lưu Lăng một bàn tay xoa xoa cái núm mềm mại kia, cảm nhận được cái loại lông tơ kia khiến hắn si mê mềm mại mà rất đàn hồi. Về điểm nụ hoa kiêu hãnh, khi đầu lưỡi hắn đùa nghịch cũng dần dần đứng lên.
Ánh mắt Lưu Lăng như một hòn rực đỏ, giống như một con thú hoang.
Liễu Mi Nhi từ từ nhắm hai mắt, bối rối giống như một con thỏ trắng bé nhỏ bị hù dọa.
Từng bước, một cảm giác tê dại từ trên ngực truyền đến, mãi cho đến trong đầu. Loại cảm giác này làm cho nàng sợ hãi, lại làm cho nàng vui sướиɠ.
Lưu Lăng ôm nàng, một bàn tay từ từ khám phá xuống phía dưới.
Một vùng lông tơ ẩm ướt ấm áp.