Đế Trụ

Chương 19: Toàn thân tử khí

Từ trong bao bố rơi ra một người dọa cho Lý thần y nhảy dựng, ông theo bản năng liếc mắt nhìn qua, không ngờ nhìn không ra người nọ là nam hay nữ.

– … Nhạc đại nhân? Người này sao mà trang điểm dày như vậy? Chẳng lẽ là một phụ nhân?

Lý thần y hỏi.

Nhạc Kỳ Lân ngượng ngùng cười cười mà rằng:

– Không phải trang điểm đâu, tên ác nhân này là bị ăn đập ấy mà.

Lúc này, tên thư sinh xui xẻo kia cũng dần tỉnh lại, mới đầu bị chụp bao bố y còn rất hăng hái chửi ầm lên, sau lại bị Nhạc Kỳ Lân khiêng lên vai hối hả chạy một đường, chẳng biết là Nhạc Kỳ Lân cố ý hay là không thèm để ý đến sự hiện hữu của y, y ở trong túi chỉ cảm thấy thân thể không ngừng bị va đập, càng về sau đến lời cũng thốt không ra nổi.

Y không nhịn được mà chửi bới trong bụng, Trung Thân Vương Lưu Lăng quả nhiên chẳng phải thứ gì tốt, bề ngoài thì ra vẻ rộng lượng,không để tâm tới lời châm chọc của mình, rồi lại ngấm ngầm phái người tới đánh cho y một trận nên thân, rõ ràng thấy chưa đủ, liền cho người dùng bao tải chụp mình, cũng không biết là muốn xách mình đi làm gì. Chẳng lẽ là muốn tìm địa phương vắng vẻ kín đáo lấy tính mạng của mình? Vậy thì nên làm thế nào đây?

Thư sinh tên Chu Diên Công, quê quán Hàng Châu, đọc đủ thứ thi thư nhưng thi hoài không trúng. Kỳ thực điều này cũng khó trách y, ở thời loạn thế này mà muốn thi đậu được công danh, nào có thể công bình như thời thái bình thịnh vượng. Có tiền dâng cho quan chủ khảo thì ngươi đã được định là tú tài rồi, không có tiền, ba chữ thôi, “cút đi đi”.

Chu Diên Công một không tiền, hai không thế, tuy rằng văn chương làm rất khá, thẳng thắn vạch ra các tệ nạn trong triều đình, từng chữ tựa châu ngọc. Nề hà không có tiền hiếu kính khảo quan, kết quả là thi rớt thôi. Trái lại, một tên béo gϊếŧ heo vì đã hiếu kính cho quan khảo thí năm trăm lượng bạc trắng bóng, một chữ cũng không cần viết, trực tiếp nộp giấy trắng là được cao trúng. Khiến Chu Diên Công không sao nhẫn nhịn chính là bài thi của mình bị biến thành bài của tên gϊếŧ lợn kia.

Trên đầu bài thi vốn viết ba chữ chỉn chu tinh tế ‘Chu Diên Công, lại biến thành tên của đồ tể ‘Vương Đồ Hồ’. Chu Diên Công đương nhiên không phục, y giận dữ chạy tới nơi chấm bài thi náo loạn một trận, kết quả bị người loạn côn đánh đuổi ra ngoài, còn bị ấn định tội danh nhiễu loạn tấn công viện phủ học chính, trọn đời không được tham gia khoa cử.

Đây chính là một đả kích to lớn đối với Chu Diên Công, y mang theo một trái tim nguội lạnh rời xa quê nhà tha hương, trước khi đi đã bán luôn ba gian phòng cũ cha mẹ để lại cho y, đem theo chút tiền bạc ít ỏi một đường thẳng hướng bắc. Hai ngày trước khi đến thành Thái Nguyên thì tiền bạc trên người gần như đã dùng hết, mỗi ngày chỉ có thể uống hai chén cháo loãng để tiết kiệm tiền.

Sáng sớm hôm nay vốn đã không có ăn uống gì, gần chiều mới nhịn không nổi nữa mà mua một bát cháo uống, nào ngờ lại bị Nhạc Kỳ Lân đánh một đấm đổ luôn.

Lúc này đã bị ăn một trận đòn, còn đông đập tây đυ.ng, thân mình suy yếu không chịu nổi.

Nhạc Kỳ Lân đỡ y dậy rồi ngượng ngùng hỏi Lý thần y:

– Người này… thần y xem còn cứu được không?

Lý thần y y tâm nhân đức, thấy Chu Diên Công bị tổn thương đến mức trên người mang đủ loại màu sắc, lập tức khẩn trương đi qua kiểm tra một hồi. Chu Diên Công mơ mơ màng màng, chỉ biết là có người sờ sờ tới lui trên người mình. Y còn tưởng là Lưu Lăng phái người gϊếŧ mình, thình lình bạo phát một cỗ lực lượng to lớn, một tay dùng sức đẩy văng Lý thần y ra.

Hoa Tam Lang vội đỡ lấy Lý thần y, cả giận quát:

– Tên thư sinh này đúng là không biết điều, chúng ta có lòng tốt cứu ngươi, ngươi lại đả thương người.

Mí mắt Chu Diên Công sưng húp, tầm mắt mơ hồ, trong đầu càng mơ hồ, một mực nghĩ rằng có người muốn gϊếŧ y, không quản được nhiều như vậy. Vừa vung tay múa chân đá đánh lung tung, vừa cười điên cười loạn, nói rằng:

– Thằng cháu Lưu Lăng! Chu Diên Công ông đây là văn nhân đầy bụng thi thư, tên tiểu nhân ngươi dám gϊếŧ ta! Ta dù có làm quỷ, cũng phải kéo ngươi xuống địa ngục!

Lời này vừa hô ra, thật sự hù dọa mọi người.

Mối thâm cừu đại hận này không biết sâu nhường nào nha.

Hoa Tam Lang nghe thấy Chu Diên Công nhục mạ Lưu Lăng, ánh mắt trở nên âm trầm lạnh lẽo. Hắn vừa muốn tiến lên phát nộ, Nhạc Kỳ Lân mặt cười cười lủi lại đây ngăn cản. Nhạc Kỳ Lân lấy tay bụm chặt miệng Chu Diên Công không cho hắn nói xằng nói bậy nữa, tay còn lại thì giơ ra ngăn trở Hoa Tam Lang, nói:

– Tên này bị đánh đến ngu ngơ rồi nên mới chửi bậy chửi bạ đó mà.

Hoa Tam Lang nói:

– Vậy cũng không được! Vương gia không cừu không oán với hắn, tên tiểu dân này lại dám nhục mạ người!

Nhạc Kỳ Lân khuyên giải:

– Đừng đừng đừng, ngươi chớ nên so đo với tên khốn kiếp này… A! A! A!

Gã chưa nói dứt lời thì bỗng gào to ba tiếng a, như bị mắc chứng cuồng. Hoa Tam Lang sững sờ, nhìn lại hóa ra là tên thư sinh kia cắn tay Nhạc Kỳ Lân…

Nhạc Kỳ Lân lòng có quỷ, đang trong lúc vội ngăn trở Hoa Tam Lang nên không để ý, ai ngờ tay hắn đè trên miệng Chu Diên Công bị tên kia cắn một phát. Chu Diên Công lúc này híp mắt đã thấy rõ ràng hơn, trước mắt y chính là cái tên ác nhân đã đánh y, cực kỳ phúc hậu dùng hết sức lực bình sinh mà cắn cho một phát, rất nhanh máu đã rỉ ra.

Lý thần y thấy thư sinh kia đột nhiên đả thương người, bàng hoàng sửng sốt, lại thấy Nhạc Kỳ Lân bị thư sinh cắn vào tay kiên quyết không nhả, máu tươi chảy ròng, ông bước một bước đi qua nắm lấy lỗ tai của Chu Diên Công véo thật mạnh. Lỗ tai Chu Diên Công bị đau,liền há miệng thả ra bàn tay của Nhạc Kỳ Lân.

Trước đó Nhạc Kỳ Lân giãy thế nào Chu Diên Công cũng không chịu nhả ra, trông thấy Lý thần y vừa nhéo lỗ tai đã khiến cho tên thư sinh buông lỏng miệng, vội vàng cảm kích:

– Đa tạ thần y cứu giúp, ngài không hổ là y thuật cao siêu, chỉ véo lỗ tai hắn thôi là hắn nhả ra ngay, ta cũng không nghĩ tới một chiêu này.

Sắc mặt Lý thần y đỏ lên, nói:

– Đều là bản lĩnh của chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ)… đều là bản lĩnh của chuyết kinh…

Hoa Tam Lang bước lên chế ngự Chu Diên Công, thuần thục đè y xuống đất. Chu Diên Công giãy giụa không ngừng, nhưng không cách nào lay động được hai cánh tay mạnh mẽ của Hoa Tam Lang.

Hoa Tam Lang hỏi:

– Lý đại phu, tên này điên rồi, có cách nào ngăn hắn lại không?

Lý thần y gật gật đầu, từ trong túi hầu bao giắt ở thắt lưng lấy ra một bao ngân châm, rút ra một cây châm dài nhỏ, đưa mắt nhìn Hoa Tam Lang rồi nói:

– Đè hắn lại!

Hoa Tam Lang dùng sức nhấn một cái, Chu Diên Công lập tức không nhúc nhích được nữa. Lý thần y ngồi xổm xuống, sau đó đưa tay lần mò, xác định được huyệt vị rồi thì một châm ghim xuống, theo ngón tay của ông xoay xoay, Chu Diên Công nhanh chóng yên lặng.

Đúng lúc này, không biết có phải Lưu Lăng thấy động tĩnh gì mà đi tới. Đứng ở cửa phòng hỏi:

– Đã xảy ra chuyện gì?

Hoa Tam Lang vừa muốn nói chuyện, Nhạc Kỳ Lân đã vội vàng tranh nói:

– Không có việc gì, không có việc gì.

Lưu Lăng nhìn lướt qua, trông thấy trên đất có một người quần áo mục nát đang nằm sấp, lập tức khóe miệng nhướng lên.

– Nhạc Kỳ Lân, ta cho ngươi đi mời người, đã làm chưa?

Nhạc Kỳ Lân quẫn bách, gã là một người thô kệch, bối rối xoa xoa tay không biết nên trả lời thế nào cho tốt. Gã vốn định chặn đường Lý thần y để cứu trị cho tên thư sinh kia, trong ấn tượng của gã, nếu là Lý thần y ra tay, hẳn sẽ không quá khó để trị cho tên thư sinh kia khôi phục lại hoàn toàn không chút thương tích. Ai ngờ người chưa kịp cứu, đã đưa Lưu Lăng tới nơi rồi. Nếu mà bị Lưu Lăng nhìn thấy bộ dạng thảm thương của thư sinh, chỉ sợ chính mình sẽ hết đường thoát.

Hoa Tam Lang giới thiệu:

– Lý đại phu, đây là Vương gia nhà chúng ta.

Lý Đông Xương vừa nghe người đứng trước mặt mình chính là vị Trung Thân Vương đỉnh đỉnh đại danh, khẩn trương kéo áo bào quỳ xuống:

– Thảo dân Lý Đông Xương, bái kiến Trung Thân Vương.

Tên tuổi của Lý Đông Xương Lưu Lăng cũng có nghe qua, mỉm cười vươn tay nâng dậy Lý Đông Xương, nói:

– Mau mau đứng lên, thần y hành y tế thế, bổn v vô cùng kính nể. Tôn sư Ngô đạo trưởng càng là người bổn vương kính trọng và ngưỡng mộ, thầy trò các vị đều là những thế ngoại cao nhân phẩm hạnh thanh cao.

Lý Đông Xương vội vàng nói:

– Vương gia quá khen rồi.

Lưu Lăng cười cười, hỏi thăm đôi ba câu về chuyện của thần y Ngô Bổn, sau đó xoay người nói với Nhạc Kỳ Lân:

– Nằm trên đất là ai vậy?

Nhạc Kỳ Lân bước vội hai bước che ở trước người Chu Diên Công, cười khan vài tiếng mà rằng:

– Không phải ai hết, người này chẳng qua là một tên ăn mày thuộc hạ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ cứu về thôi, vừa khéo gặp được Lý thần y nên muốn nhờ ngài ấy trị liệu một chút.

– Hửm?

Lưu Lăng giương mắt quét qua Nhạc Kỳ Lân một cái, người sau hấp tấp cúi đầu.

– Hai năm không gặp, ngươi trở nên có lòng thiện hơn nhiều nhỉ.

Lưu Lăng từ từ đi ra sau lưng Nhạc Kỳ Lân mà nói.

Nhạc Kỳ Lân cúi đầu nói:

– Đúng vậy ạ, đúng vậy ạ! Trước kia Vương gia chẳng phải đã dạy thuộc hạ đấy sao, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, gặp chuyện bất bình tất nhiên là phải tương trợ rồi, hơn nữa… Hơn nữa còn không cần rút đao…

Lưu Lăng đứng ở phía sau Nhạc Kỳ Lân, vươn tay vỗ vỗ bả vai Nhạc Kỳ Lân, nhẹ cười nói:

– Ừ, không tệ, có tiến bộ.

Nhạc Kỳ Lân khom người nói:

– Đều là nhờ Vương gia tài bồi.

Bất thình lình, Lưu Lăng ghé bên tai Nhạc Kỳ Lân hô môt câu:

– Nhạc Kỳ Lân! Gan ngươi thật lớn!

Tiếng hô to này, dọa cho Nhạc Kỳ Lân ba hồn bảy vía đều xuất khiếu. Theo bản năng, Nhạc Kỳ Lân quỳ phịch xuống đất.

– Vương gia tha tội!

– Hừ!

Lưu Lăng hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Nhạc Kỳ Lân nữa. Khom người xem xét thương thế của Chu Diên Công, vừa thấy liền không kềm được mà hít vào một hơi lãnh khí. Khá lắm Nhạc Kỳ Lân, ra tay cũng thật độc ác.

Tuy nhiên Lưu Lăng tức giận không phải vì Nhạc Kỳ Lân ra tay đánh người, mà là vì Nhạc Kỳ Lân không ăn ngay nói thật. Thân là thuộc hạ, nhìn thấy có người mắng chủ tử của mình mà động thủ đánh người, thật ra cũng không có gì. Lưu Lăng biết Nhạc Kỳ Lân không phải loại chó săn vẽ đường cho hươu chạy. Thư sinh này cũng đáng đánh, chịu một trận đánh không oan uổng.

Lưu Lăng quay lại nhìn Lý Đông Xương một cái, đang muốn lên tiếng hỏi thì Lý Đông Xương đã mở miệng trước:

– Vương gia, thương thế người này thảo dân đã kiểm tra qua, chỉ là bị thương ngoài da thôi không có gì nghiêm trọng, để thảo dân kê cho một phương thuốc, điều dưỡng vài ngày là tốt rồi.

Lưu Lăng gật gật đầu, nói:

– Tam Lang, trước tiên an bài cho vị tiên sinh này trước đã.

Sau đó hắn nói với Lý Đông Xương:

– Lý thần y, còn có một người bệnh cần được ngài trị liệu, bên này, mời.

Lưu Lăng tự mình dẫn đường khiến Lý Đông Xương có chút cảm giác ‘được sủng mà lo’. Bắc Hán quốc tuy nhỏ yếu, nhưng thân phận của Thân Vương Lưu Lăng cũng không phải chỉ để bày biện dọa người. Đường đường là Thân Vương lại tự mình dẫn đường, Lý Đông Xương làm sao có thể lòng không kích động. Ở Bắc Hán quốc, Lưu Lăng có thanh danh vô cùng hiển hách, chính là trụ cột của nước nhà.

Tuy rằng Lý Đông Xương đi theo Ngô Bổn hối hả ngược xuôi cứu thế tế nhân, cũng đã kết giao với không ít quan lại quyền quý. Bởi vì danh khí và y đức của Ngô Bổn, gần như tất cả mọi người đều lấy lễ đối đãi. Nhưng giống như Lưu Lăng, thân là Thân Vương mà tự mình dẫn đường vẫn là tình huống đầu tiên gặp được.

Trong lúc Lý Đông Xương cảm thán, Lưu Lăng đã dẫn ông đến ngoài cửa một gian phòng dành cho khách. Lưu Lăng nói:

– Lý thần y, người bệnh ở bên trong, mời.

Trước khi nói xong đã đẩy cửa đi vào, Lý Đông Xương không dám chậm trễ cũng theo vào. Ánh sáng trong phòng lờ mờ, Lý Đông Xương khi tiến vào trong thì nháy mắt vài cái mới thích ứng được. Theo hướng Lưu Lăng chỉ, Lý Đông Xương nhìn sang liền thấy được một người đang hấp hối nằm trên giường.

Người này, toàn thân đã bao trùm tử khí dày đặc!