Sau khi tạo ra một vòng lửa đen vây lấy Nham, Trịnh Thiên Minh với mái tóc bạc trắng đứng lơ lửng giữa không trung. Trịnh Thiên Minh lẩm bẩm niệm chú rồi chỉ hai ngón tay về phía Nham, thanh Thái Cực Kiếm bay bên cạnh hắn đột nhiên lóe sáng và lao thẳng về phía Nham.
Lưỡi kiếm cắm thẳng vào một bên vai của Nham, từ vết đâm, một ngọn lửa đen bốc lên và bắt đầu thiêu cháy cơ thể Nham và khiến da thịt hắn dần hóa đen rồi tan rã tựa như khi đốt một tờ giấy.
Nhưng Nham không hề tỏ ra đau đớn hay khó chịu, mặc cho cơ thể dần tan rã vì ngọn lửa đen, hắn thản nhiên nói: "Dù ngươi rất xuất chúng nhưng Thần lực ngươi có vẫn chỉ là vay mượn, làm sao có thể so với Thần chân chính?"
Nói xong, hắn đưa tay cầm lấy lưỡi kiếm rồi rút ra khỏi ngực mình, lửa đen dần tắt và cơ thể hắn cũng dần tái tạo như cũ.
Cùng là bị thiêu cháy và cùng thiêu cháy một người, nhưng Hắc Diễm của Trịnh Thiên Minh kết hợp Thần lực của Cao Biền lại không thể để lại chút dấu vết nào trên cơ thể Nham, trong khi những vết sẹo do ngọn lửa mà Nham gọi là nghiệp hỏa gây ra vẫn còn nguyên vẹn dù cơ thể gã có bị hủy hoại rồi tái tạo bao nhiêu lần đi nữa. Thậm chí, Trịnh Thiên Minh có thể nhìn ra trên cơ thể Nham vẫn còn một số nơi cháy âm ỉ, đôi lúc lại rực đỏ lên.
Trịnh Thiên Minh vẫn luôn tự tin rằng với tài năng của bản thân hắn thì Hắc Diễm hoàn toàn có tư cách đánh bại Huyết Ảnh Yêu Hỏa để chiếm ngôi đế vương của dị hỏa. Nhưng những gì Thiên Minh nhìn thấy lại khiến sự tự tin đó trở thành vô nghĩa.
Trong lúc Trịnh Thiên Minh thất thần, cơ thể Độc Hành đang khô héo đột nhiên dần trở nên tươi tắn trở lại. Vẫn giữ đầu Độc Hành trên tay, Nham nói: "Bị người khác nắm giữ sự sống không thoải mái chút nào đúng không? Yên tâm, ta đánh giá cao ngươi, cho nên ta vẫn muốn giữ ngươi lại để đào tạo."
Độc Hành thở phì phò sau một hồi suýt chết rồi nói: "Muốn ta đi theo ngươi cũng được, nhưng ngươi phải chứng minh bản thân xứng đáng để ta đi theo!"
Nham mỉm cười nói: "Kiêu ngạo lắm! Ở thời đại của ta, thiên tài như ngươi cũng không phải không có, kiêu ngạo như ngươi cũng không ít, nhưng chúng đều chết yểu. Ngươi biết vì sao không?"
Nham nhìn Độc Hành vài giây rồi nói tiếp: "Vì ở thời đại đó, so với những kẻ thống trị tuyệt đối thì thiên tài cũng chỉ như sâu kiến, nếu biết cúi đầu quy phục thì sống, còn kiêu ngạo như ngươi thì chắc chắn chỉ có chết hoặc tàn phế."
Nói xong, Nham ném Độc Hành về phía Trịnh Thiên Minh và nói: "Nhưng không sao, ta sẽ ví dụ cho ngươi thấy hậu quả khi chống lại ta."
Nói xong, đôi mắt bị cháy không rõ hình dạng của Nham nhìn về phía Trịnh Thiên Minh.
Trước cái nhìn của Nham, Trịnh Thiên Minh run rẫy cố lùi lại nhưng không thể nhích bước, hắn cảm thấy mình như một con mồi đã bị khóa chặt, chỉ có thể trơ mắt cho kẻ săn mồi làm thịt.
Nhưng trong khoảnh khắc đáng sợ đó, Trịnh Thiên Minh nhận thấy Nham đang tỏ ra ngạc nhiên, ngay sau đó, không gian dao động và một vòng xoáy hiện ra.
Dương bước ra khỏi vòng xoáy, tay hắn nắm chặt một thứ gói bằng lá chuối trông tựa như cái bánh giò.
Lúc này vẻ mặt ngạc nhiên của Nham lại chuyển thành kinh ngạc. Nhờ vào một thứ vũ khí đặc biệt, Nham có thể nhìn thấy bất cứ người nào bên trong Thiên Cơ Cảnh, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy Dương.
"Ngươi là ai?" Vì quá kinh ngạc nên Nham đã lập tức hỏi Dương, Nham cũng tỏ ra thận trọng vì hắn nghĩ một kẻ có thể tránh khỏi sự giám sát của hắn thì phải cực kì nguy hiểm.
Dương đang chuẩn bị khô máu với Nham để tung hỏa mù rồi bỏ chạy, nhưng khi thấy thái độ kinh ngạc và e sợ của Nham, Dương thầm đoán có lẽ là do Nham sợ con mắt của Thiên, thứ bị Dương phong ấn dùng lá chuối gói lại và đang cầm trên tay.
Được đà, Dương liền tỏ ra thần bí đáp lại: "Đừng lo, ta không ra tay với ngươi đâu! Nhưng ba đứa này thì ta phải đưa đi, không vấn đề gì chứ?"
Vừa nói, Dương vừa xua tay ra hiệu bảo bọn Độc Hành, Thiên Minh và Lãnh Thủy chạy vào cổng không gian.
Cả bọn không còn đường khác, chỉ có thể nghe theo Dương, nhưng áp lực từ linh hồn quá vượt trội của Nham đã ép bọn hắn không thể động đậy.
Nhìn Trịnh Thiên Minh, Độc Hành lẫn Lãnh Thủy đều như hóa đá, Dương biết không còn cách nào ngoài đánh một trận.
Giơ con mắt gói lá chuối trên tay ra, Dương gọi Nghịch Thiên kiếm ra trên tay còn lại và dùng lưỡi kiếm mở khóa phong ấn trên con mắt của Thiên.
"Một phần của Thiên Kiếm?" Một tiếng nói ngạc nhiên phát ra từ Nham, gã nhìn lưỡi kiếm đen bằng vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa e ngại.
Thấy thế, Dương liền chuyển sang chiến thuật câu giờ, hắn hỏi: "Ngươi biết thanh kiếm này sao?"
"Biết ư?" Nham nói, sau đó hắn chỉ vào lỗ hổng giữa ngực mình và nói: "Ngươi biết cái lỗ này từ đâu ra không? Chính là vết thương do Thiên Kiếm gây ra!"
Cơ thể người khi chịu thương tổn ở một mức độ nhất định sẽ vẫn có thể hồi phục gần giống như ban đầu, nhưng cũng có những thương tổn nặng hơn sẽ để lại sẹo, hoặc nghiêm trọng hơn nữa là không thể hồi phục. Về cơ bản thì linh hồn cũng vậy. Có những thương tổn mạnh đến mức khiến linh hồn lẫn cơ thể vĩnh viễn không thể hồi phục như ban đầu, trừ khi có được khả năng tái sinh mạnh hơn sức mạnh đã gây ra vết thương đó.
Lại nói về sự ngạc nhiên của Nham, trước đó, gã đã nhìn thấy Sùng Hạo cầm Thuận Thiến kiếm, nhưng Thuận Thiên hiện tại đã chuyển sang dạng Chấn Thiên, khác biệt cả hình dạng lẫn màu sắc, chính vì vậy mà gã không thể nhận ra nửa phần kia.
Dương nhìn thanh kiếm gãy trên tay mình rồi nhìn vết thương trên ngực Nham, sau phút ngạc nhiên thì giờ đây vẻ mặt của Nham lộ nét giận dữ, tựa như nhìn thấy lưỡi kiếm đã khiến vết thương cũ của hắn đau nhói trở lại.
Cảm thấy không ổn, Dương vừa cất Nghịch Thiên kiếm vào nhẫn vừa lầm bầm đủ cho Nham nghe: "Cây kiếm này của đứa nào mà cất nhầm vào nhẫn mình vậy ta?"
Sau đó Dương lấy Linh Quang Thần Cơ ra và nói: "Đây mới là vũ khí của ta!"
Nhìn thấy Linh Quang Thần Cơ, Nham lại nheo mắt nói: "Sao ta cảm giác được chút khí tức của Lạc? Đúng thứ ta cần, linh lực của Lạc là một trong những thứ chữa trị linh hồn tốt nhất!"
Dương lập tức cất luôn Linh Quang Thần Cơ.
Trong lúc này, Trịnh Thiên Minh dùng chút Thần lực còn lại để thoát khỏi áp lực và kéo Lãnh Thủy chạy vọt vào vết nứt không gian.
"Chạy?" Nham như bóng ma lướt đến hòng tóm Trịnh Thiên Minh, nhưng khi gã vừa đi thì một cánh tay gã đột nhiên nổ tung.
Nham dừng lại và nhìn vào nửa cánh tay còn lại, tại nơi vết thương vẫn còn tanh tách nổ, những vụ nổ nhỏ này xảy ra bởi băng và hỏa đan xen nhau trên tay gã. Nhưng lớp băng nhanh chóng tan biến, lửa màu máu nổi lên và những vết bỏng trên tay Nham cũng đỏ rực lên như than đen bùng cháy trở lại.
Ngọn lửa màu máu của Dương đã kích phát ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong cơ thể Nham.
Nham quay sang nhìn Dương, đôi mắt bị thiêu cháy không còn hình dạng của gã nhìn Dương với vẻ mặt khó tin.
"Không bị chương Số Phận nhìn thấy, một phần Thiên Kiếm, khí tức của Lạc, điều khiển băng hỏa, ngọn lửa màu máu... Ngươi khiến ta sợ hãi đó!" Nham nói với Dương bằng giọng hơi mất bình tĩnh.
Nhưng khi vừa nói xong, Nham như chết đứng khi nhìn thấy trên trán Dương giờ đã xuất hiện một con mắt thứ ba. Con mắt này tuy trên mặt người khác nhưng vẫn đủ khiến Nham liên tưởng đến ánh mắt của một người, một kẻ nắm giữ sức mạnh và quyền lực tối cao ở thời đại của hắn.
"Mắt của Thiên!" Bây giờ thì Nham đã thật sự sợ hãi.
Nhưng Dương thì không có thời gian rảnh để hù dọa Nham, hắn tóm lấy Độc Hành rồi dùng Dạ Hành lướt về phía cổng không gian để chạy đi.
Nham lập tức đuổi theo hòng qua cổng, nhưng khi Dương vừa qua cổng thì một quả bom vô hình phát nổ chặn đường Nham, ngay sau đó, hàng chục quả bom khác được Dương âm thầm đặt cũng đồng loạt phát nổ, mỗi quả bom này đều mang sức mạnh từ con mắt của Thiên, kết quả là Nham nổ tan tành, tuy có thể tái tạo nhưng cũng cần nhiều thời gian để hồi phục như cũ.
Ngay khi Dương trở lại vũ trụ ảo, cổng không gian cũng lập tức biến mất, Dương buông Độc Hành ra và vội dùng tay cố móc con mắt của Thiên ra khỏi trán mình một cách vô cùng khó khăn.
Trong thời gian ở bên trong Vòng Xoáy của Long Thành, Dương đã thử nghiệm lợi dụng con mắt của Thiên như một thứ vũ khí cực mạnh. Nhưng khi kết hợp với con mắt này thì Dương giống như một người nhiều ngày không ngủ, buồn ngủ đến mức gần như mất đi ý thức. Cho nên để sử dụng được con mắt của Thiên, Dương phải cố tập trung để có thể giữ được chút tỉnh táo cuối cùng nếu không muốn bị con mắt kiểm soát mình hoàn toàn, giống như người buồn ngủ cố chống cự sự cám dỗ của giấc ngủ.
Nếu trong trạng thái Thiên Long, Dương có thể duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa mê một thời gian ngắn, nhưng trong trạng thái vình thường thì dù tập trung tối đa, Dương cũng chỉ có thể kháng cự được vài giây, cho nên hắn buộc phải tháo được con mắt sau vài giây sử dụng nếu không muốn mất kiểm soát hoàn toàn.
Vài giây cũng chỉ là trong điều kiện lý tưởng, nếu trong vài giây này, ý chí Dương lung lay hoặc mất tập trung thì kết quả cũng là mất quyền kiểm soát. Máy tính bị hắc cơ xâm nhập thì có thể rút dây điện, nhưng ý chí bị kiểm soát thì ngay cả ý muốn phản kháng cũng không có, không còn cơ hội giải phóng.
Tháo được con mắt ra, Dương lập tức tỉnh lại như bị dội một gáo nước lạnh, hắn lấy Nghịch Thiên kiếm ra và khởi động lại phong ấn rồi dùng lá chuối gói con mắt lại như cũ. Đây là một phong ấn đặc biệt Dương học từ Google, ngoài sự phức tạp vô cùng thì phong ấn này còn cần khả năng của Nghịch Thiên kiếm.
Lúc này thì Trịnh Thiên Minh và Lãnh Thủy đã hoàn toàn kiệt sức, Ẩn Thục Trinh đã chuẩn bị trước nên khi hai người vừa đến liền bị nàng dùng linh trận phong ấn lại.
Độc Hành cũng bị phong ấn, nhưng để chắc ăn, Dương lấy Thạch Sanh phủ ra gõ một búa vào đầu Độc Hành khiến tên này lăn ra bất tỉnh.
Thực tế cú gõ búa này còn có khả năng khiến Độc Hành trở lại trạng thái mất trí nhớ. Dương đã tra Google và biết được tổn thương của Độc Hành do hắc niệm gây ra không thể hồi phục nhanh mà cần một thời gian rất dài. Tuy có thể chữa trị lấy lại trí nhớ tạm thời nhưng nếu gây thương tổn vào đúng vị trí có thể khiến tình trạng mất trí trở lại.
Lúc này, trên một ngôi sao hiện ra hình ảnh hai cô gái vô cùng xinh đẹp là Ngân Hà và Hồng Trần. Trước khi Dương đến cứu bọn Độc Hành, bọn Dương đã nghĩ cách lợi dụng lúc Nham và Độc Hành đánh nhau để đưa những người khác đến đây, nhưng nếu nói mồm thì đâu dễ gì ai tin, cho nên ưu tiên người quen nhau trước, Hồng Trần đi thuyết phục Ngân Hà, còn Như Nguyệt thì đi thuyết phục Lương Thiên Kim.
Ngân Hà không đánh nhau với Độc Hành nên Nham đã có ý sắp đặt nàng sẽ đi một mình và trở thành con mồi cuối cùng của gã, nhờ vậy mà Hồng Trần đến mà không bị cản trở và dễ dàng thuyết phục người chị em cùng cha khác mẹ đi cùng mình.
Vừa qua cổng không gian đến vũ trụ ảo, Ngân Hà nhìn thấy Dương liền lao vào gϊếŧ nhưng may là Hồng Trần ngăn lại. Dương sợ xanh mặt không dám hó hé tiếng nào.