12 Nữ Thần

Chương 287: Thiên Bất Lưu Hương

Lam Ngân mở mắt, nàng thấy mình nằm trong một hang động nhỏ, thân thể mỏi mệt yếu ớt được quấn trong một dãy lụa màu thiên thanh.

Lam Ngân nhớ lại sau khi đánh bại Thiên Hương, nàng liền tiến về phía chiếc kén màu đỏ tía khổng lồ giữa bầu trời rồi đột nhiên bất tỉnh. Khi tỉnh lại, nàng đã nằm đây, trong cơ thể của Thiên Hương.

Lam Ngân phẫn nộ mở miệng muốn gào lên, nhưng miệng nàng không thể phát ra tiếng.

Linh hồn Lam Ngân kẹt trong thân xác của Thiên Hương, nhưng cơ thể nàng vẫn đang hoạt động, và đang bước trong một vùng không gian mênh mông ngập trong ánh sáng màu đỏ tía. Cơ thể của Lam Ngân, nhưng linh hồn là của Thiên Hương.

Thiên Hương trong thân xác Lam Ngân bước về phía trước rồi dừng lại nơi có một gã thanh niên ăn mặc nhếch nhác như ăn mày, hắn là Vô Thiên Phong Ba, đang ngồi xổm hút thuốc giữa đường.

"Ta biết người sẽ đến." Vô Thiên Phong Ba thản nhiên nói.

"Ngươi muốn cản ta?" Thiên Hương cũng thản nhiên hỏi lại.

Vô Thiên Phong Ba nhếch môi cười: "Được nghe tiếng nói của người thật tuyệt vời biết bao, dù giọng nói này không thuộc về người."

Nói đoạn, Vô Thiên Phong Ba vừa đưa mắt hồi tưởng về xa xăm vừa nói: "Những ngày tháng ở Phiêu Vân Đảo thật yên bình... Cho đến khi người và đảo chủ lần lượt rời đi."

Thiên Hương cũng đưa mắt nhìn xa xăm rồi hơi cúi đầu: "Xin lỗi, ta không còn lựa chọn nào khác."

Vô Thiên Phong Ba cười nhạt: "Không còn lựa chọn, hay vì người chỉ muốn lựa chọn con đường này? Vì Vô Thiên!"

Vô Thiên Phong Ba giận mà mặt như không giận, tiếp tục nói: "Vì hắn? Dù người hy sinh tất cả vì hắn, hắn sẽ để ý đến người sao? Người chỉ là một quân cờ!"

"Ta biết, nhưng không hiểu sao ta vẫn không tin hắn là người như vậy." Thiên Hương buồn bã nói.

Vô Thiên Phong Ba dần không giấu được cảm xúc trên gương mặt: "Người không tin thì sao? Người cố gắng hy sinh vì hắn thì sao? Cuối cùng hắn làm tất cả chỉ vì Thiên Minh Châu và Thiên Như Ý!"

"Ta biết..."

"Người biết! Vậy người có biết tất cả mọi chuyện là do Thiên Minh Châu gây ra? Người có biết kẻ khiến mọi chuyện không thể kết thúc là Thiên Như Ý?"

Vô Thiên Phong Ba càng nói càng giận dữ: "Việc người nên làm không phải là hy sinh vì hắn, mà việc người nên làm là gϊếŧ hắn! Gϊếŧ cả Thiên Minh Châu, gϊếŧ cả Thiên Như Ý!"

Thiên Hương im lặng, nàng nhìn Vô Thiên Phong Ba bằng ánh mắt có lỗi.

Vô Thiên Phong Ba vẫn nói tiếp: "Cũng vì muốn gϊếŧ chúng mà hàng trăm năm qua ta gây dựng kế hoạch từng chút một, dành bao nhiêu tâm huyết để chuẩn bị cho một ngày gϊếŧ sạch bọn chúng!"

Rồi Vô Thiên Phong Ba bật cười ghê rợn và nói tiếp: "Người có nghe tiếng gào thét thê lương khi Võ Phi Công rồi đến Võ Phi Thiên lìa đời không? Ha ha ha..."

Thiên Hương thở dài: "Ta đã biết mọi chuyện luôn có liên quan đến ngươi, bao gồm cả chuyện Thủy khống chế Dạ Vũ và giam cầm trái tim Ánh Dương. Lần đó, ở quảng trường Bình Minh, nếu ta không dùng cơ thể Lam Ngân để đến ngăn cản kịp thời thì có lẽ ngươi đã để cho Thủy khống chế Dạ Vũ gϊếŧ chết Võ Phi Dương?"

Vô Thiên Phong Ba gật đầu: "Phải, ta đã bảo Thủy làm vậy dù biết Võ Phi Dương sẽ không chết, mục tiêu chính của ta vẫn là làm cho các Nữ Thần đau khổ suy yếu đến tột cùng."

Thiên Hương lại nghi hoặc hỏi: "Còn cái chết của đảo chủ cũng có bàn tay của ngươi?"

Vô Thiên Phong Ba gật đầu: "Ta chỉ sai người đưa nàng ấy về Phiêu Vân Đảo... Tiếc là ta không nghĩ nàng ấy sẽ liều chết vì người khác nên đã không trực tiếp đến..."

Thiên Hương thở dài: "Đó gọi là tình yêu."

"Lại là tình yêu?" Vô Thiên Phong Ba nhíu mày khó hiểu.

Nét sầu muộn trên mặt Thiên Hương chợt giảm bớt, nang hơi mỉm cười: "Ngươi vẫn còn là một đứa trẻ."

Trong đầu Vô Thiên Phong Ba chợt nghĩ đến hinh ảnh Tử Linh khi nàng liều chết vì Dương, rồi gã cười nhạt: "Yêu cái gì chứ? Ta không muốn giống như thằng út Vô Thiên Bạch ngu đần!"

Thấy nét mặt biến hóa của Vô Thiên Phong Ba, Thiên Hương khẽ cười, rồi nàng sực nhíu mày hỏi: "Ngươi nói Vô Thiên Bạch là em út? Không phải hắn xếp thứ tư sau?"

Vô Thiên Phong Ba nhún vai: "Đúng vậy, Vô Thiên Bạch sinh ra cuối cùng, nhưng nó với Vô Thiên Trục Nhật đánh cược, đứa nào rời kén trước đứa đó làm anh."

Nói đoạn, Vô Thiên Phong Ba giơ bàn tay năm ngón lên, chỉ vào ngón cái và nói: "Chị cả Thiên Bất Như Ý."

Vô Thiên Phong Ba chỉ vào ngón trỏ: "Ta"

Sau đó hắn chỉ vào ngón tay giữa: "Vô Thiên Dạ Minh Châu."

"Tiếp theo là Vô Thiên Trục Nhật!" Vô Thiên Phong Ba chỉ tay vào ngón tay thứ tư, hay còn gọi là ngón vô danh.

Và lúc này, mắt Thiên Hương nhìn vào ngón tay vô danh của Vô Thiên Phong Ba với ánh mắt rất kì lạ...

"Được rồi, làm những gì người muốn đi!" Chợt Vô Thiên Phong Ba quay lưng rời đi và nói.

"Ngươi không ngăn ta?" Thiên Hương hỏi.

"Ta muốn, nhưng sẽ không làm, chỉ đến nói vài câu trước khi người trở thành một người hoàn toàn khác, tạm biệt." Đi được vài bước, Vô Thiên Phong Ba lại thở dài lên tiếng: "Đã có một Thiên Bất Như Ý, giờ có lẽ sẽ có thêm một Thiên Bất Lưu Hương..."

Chết là gì? Theo khoa học, chết là khi một cơ thể của sinh vật ngừng mọi hoạt động vĩnh viễn.

Nhưng ở Linh Giới, ngoài khoa học còn có linh hồn học, theo linh hồn học, mỗi một sinh vật có hai phần chính, gồm cơ thể cấu thành từ vật chất, và linh hồn là tồn tại phi vật chất. Cơ thể và linh hồn gắn bó mật thiết với nhau nên khi cơ thể chết, linh hồn cũng sẽ chết theo, hoặc ngược lại.

Cũng có những trường hợp đặc biệt, là khi linh hồn phát triển mạnh mẽ đến một mức độ nhất định thì có thể duy trì sự tồn tại mà không cần cơ thể, ví dụ như linh hồn cấp Chúa Tể.

Vậy nên theo linh hồn học, một sinh vật chỉ chết thật sự khi cả linh hồn và cơ thể đều chết.

Nhưng chết không có nghĩa là hết, một sinh vật dù chết đi nhưng những dấu vết sinh vật đó từng để lại trong đời vẫn có thể tồn tại một thời gian nữa và có thể gây ảnh hưởng đến sau này.

Ví dụ như một con sâu đã chết và thể xác nó phân hủy tan vào đất, trở thành dinh dưỡng nuôi lớn mầm cây.

Ví dụ như một con gấu chết vẫn để lại thịt và da lông để nuôi sống, sưởi ấm cho những sinh vật khác.

Ví dụ như một nhà giả kim đã chết nhưng những bảo vật ông phát minh ra vẫn giúp ích cho người đời.

Ví dụ như một đức vua tuy đã băng hà nhưng những chính sách của vị vua này vẫn góp phần giúp người dân có cuộc sống ấm no hoặc ngược lại...

Hiểu đơn giản, sinh vật càng vĩ đại thì giá trị để lại sau khi đã chết càng lớn. Không chỉ giá trị về mặt vật chất và tinh thần, còn có giá trị sức mạnh.

Giá trị sức mạnh là gì? Ví dụ như, một Linh Đế so với một Linh Sĩ mạnh hơn biết bao nhiêu lần, Linh Đế chỉ cần búng tay cũng đủ gϊếŧ Linh Sĩ, vậy mà sau khi đã chết thì sức mạnh của cả hai lại cùng trở về bằng không như nhau. Vậy chẳng lẽ cố gắng cả đời thành Linh Đế rồi cuối cùng khi chết đi chỉ còn sức mạnh ngang bằng Linh Sĩ kém cỏi?

Không phải! Thực tế, Linh Đế khi chết đi vẫn có giá trị sức mạnh to lớn, vậy giá trị sức mạnh này ở đâu?

Trong kí ức của thế giới.

Một người dùng búa đập nứt tảng đá, khi người đó đã chết đi thì vết nứt trên tảng đá vẫn tồn tại. Cũng theo quy luật đó, khi một linh hồn mạnh mẽ tiêu tán thì những dấu vết sức mạnh mà linh hồn đó để lại vẫn được lưu giữ trong thế giới này như một kí ức.

Vấn đề là làm sao để khơi dậy kí ức kia?

Giống như xác con sâu nằm lại trên đất và cần quá trình phân hủy để trở thành dinh dưỡng cho cây, cũng giống như những bảo vật của nhà giả kim cần người thừa kế và sử dụng, cũng như những chính sách của nhà vua cần đời sau gìn giữ và phát huy, sức mạnh của người đã chết cần một chất xúc tác để khơi dậy và đưa trở về cơ thể cũng đã chết. Chất xúc tác này được gọi là Tử Vong Khí, hay còn gọi tắt là Tử Khí.

Tử Khí, vừa có nghĩa là khí của cái chết, vừa có nghĩa là chất khí màu tím, cả hai nghĩa này đều đúng. Tử Khí là năng lực đặc trưng của những người luyện hồn tu luyện hệ Tử Vong, một trong sáu hệ thuộc tính phi nguyên tố cơ bản. Người luyện hệ Tử Vong có thể dùng Tử Vong Khí để tái tạo lại sức mạnh của người đã chết và kết nối với cơ thể người đó, biến người chết thành một âm binh mang sức mạnh gần tương đương lúc trước khi chết.

Tất nhiên sức mạnh này có rất nhiều hạn chế, âm binh chỉ được gọi dậy thành công với điều kiện cơ thể vẫn còn chưa phân hủy hoàn toàn, cơ thể càng nguyên vẹn thì sức mạnh lấy lại càng lớn, thứ hai, âm binh sẽ không có trí tuệ như lúc còn sống, dẫn đến khả năng chiến đấu cũng thua xa lúc còn sống, thứ ba, để duy trì âm binh cần tiêu hao Tử Vong Khí liên tục, thứ tư, người triệu hồi không thể điều khiển âm binh có sức mạnh vượt quá xa so với cấp bậc của bản thân, ngoài ra còn rất nhiều hạn chế khác nữa.

Những người luyện hồn tu luyện hệ Tử Vong luôn cần bổ sung tử vong khí để phát triển sức mạnh. Để luyện tử vong khí, cách khả thi nhất chính là sát sinh, và để có âm binh thì cần tìm nơi có nhiều xác chết.

Cũng vì cách tu luyện như vậy nên đa số người tu luyện hệ Tử Vong đều bị xem là kẻ tàn ác, đáng bị diệt trừ.

"Thục Trinh, đang đọc gì đó?"

Một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi đọc sách dưới tán một cây nấm khổng lồ, nghe giọng nam gọi, nàng đóng sách lại và đáp: "Em đọc về Tử Vong hệ, nghe nói dạo này xuất hiện một Âm Vương rất tàn ác."

Người vừa lên tiếng hỏi là một gã thanh niên khá trẻ và tuấn tú, hắn tên Ẩn Vô Tường, là một nhân tài của Ẩn gia và luôn theo đuôi Ẩn Thục Trinh.

Lúc này, một cô gái khác tiến đến ngồi cạnh Thục Trinh và nói: "Âm Vương Hữu Thực, nghe đồn hắn cùng với Tà Phật Bình Thường và Da^ʍ Long Phi Dương đang được xem xét tư cách trở thành ứng cử viên Hùng Vương Bảng. Ba kẻ này, một thì tu luyện tà ác, một thì phản bội sư môn, một thì da^ʍ dê đê tiện, lấy tư cách gì làm ứng cử viên Hùng Vương Bảng chứ!"

Cô gái vừa nói là người hầu của Thục Trinh, tên là Thu Cúc.

Nghe Thu Cúc nói, Ẩn Vô Tường cười nhẹ: "Cũng chỉ là xét duyệt tư cách ứng cử viên thôi, dù được duyệt thì chúng cũng chưa chắc có thể so với các ứng cử viên khác, nói gì đến tranh đoạt vị trí trên bảng."

Thu Cúc gật đầu tán đồng rồi nói tiếp: "Em vừa đi nghe ngóng, chưa có tin tức của tiểu thư Đoan Trang và Đông Phấn, nhưng có một tin tức thú vị."

Thu Cúc bắt đầu nói: "Tin tức nói gần đây xuất hiện một kẻ mang Long Thể Bá Vương!"

Ẩn Vô Tường phì cười: "Tin vịt! Long Thể Bá Vương muốn có là có sao? Điều kiện đầu tiên là phải có Long thể Nhân cốt, nhưng đó không phải điều kiện duy nhất. Có tin đồn Quỷ Môn Quan đã từng thí nghiệm lai tạo hàng triệu người mang Long thể Nhân cốt để tạo ra Long Thể Bá Vương, nhưng tất cả đều thất bại.

Chẳng nói đâu xa, Đoạn Tuyệt, tên thật là Long Tuyệt, thiên tài hạng 2 Hùng Vương Bảng, cha là Long tộc, mẹ là Nhân tộc, nhưng tuyệt thế thiên tài như hắn cũng không thể Long hóa."

Thu Cúc nói tiếp: "Nhưng mà... Nhưng mà tin này do chính Đoạn Tuyệt xác nhận, Đoạn Tuyệt cùng một vài người đã trực tiếp nhìn thấy, kẻ kia Long hóa một sừng, toàn thân vảy đỏ, tay cầm một thanh đại đao màu máu, người ta tạm gọi hắn là...

Xích Long Bá Vương."