Thời gian lặng lẽ trôi qua, Dương đang ngồi vận công thì chợt phát hiện Ánh Dương cử động.
Dương tiến đến đỡ nàng dậy.
"Đa tạ công tử..."
"Nàng cảm thấy thế nào rồi?"
Ánh Dương gật đầu đáp: "Đã ổn định, nhưng sẽ cần thời gian hồi phục..."
Dương muốn chờ Ánh Dương hồi phục cho an toàn, nhưng bên ngoài, Bích Diệp, Vô Địch và Thiên Ảnh Dị Thú đang nguy kịch nên hắn cũng muốn ra ngoài càng sớm càng tốt: "Vậy..."
Hiểu nỗi lo trong lòng Dương, Ánh Dương ngắt lời: "Chúng ta cứ ra ngoài giải quyết mọi chuyện trước..."
"Được!"
Dương vội ngồi lên ngai vàng để kích hoạt cổng dịch chuyển, Ánh Dương cũng tiến tới đứng cạnh.
Không gian trước mặt Dương dần biến đổi rồi hiện ra gian cảnh bên trong hoàng cung với đầy vết tích tan hoang, nhưng đã không còn âm thanh chiến tranh...
Trước mắt Dương là bóng lưng một cô bé đẫm máu, Bích Diệp giống như đang bay lơ lững, nhưng thật ra là đang bị Dạ Vũ bóp cổ giơ lên cao.
"BÍCH DIỆP!"
Dương gào to rồi xông tới nhưng bị Ánh Dương kéo lại: "Cẩn thận có bẫy!"
Thấy Ánh Dương, Dạ Vũ toàn thân cũng đầy thương tích nói: "Ánh Dương, đã lâu không gặp."
"Dạ Vũ, thả Bích Diệp ra..."
"Thả?" Dạ Vũ cười nhạt rồi vung tay tát mạnh vào mặt Bích Diệp.
Dương tức giận xông lên nhưng bóng của Dạ Vũ chợt hóa thành những sợi dây đen trói chặt tay chân Dương lại.
Ánh Dương cũng định cứu Bích Diệp và cũng bị Dạ Vũ ngăn cản, dù Dạ Vũ đã gần kiệt sức nhưng Ánh Dương cũng chỉ vừa mới hồi sinh, chưa đủ khả năng đánh bại Dạ Vũ.
"Thả Bích Diệp ra! Nếu không ta sẽ gϊếŧ ngươi!" Dương gào thét vẫy vùng trong vô vọng.
"Gϊếŧ ta?" Dạ Vũ cười lạnh, tiếp tục tạo ra những dây bóng tối trói chặt Bích Diệp trước mặt Dương, rồi nàng tạo ra một roi khác trên tay, dùng để quất mạnh vào người Bích Diệp.
"Gϊếŧ đi!"
"DỪNG LẠI!" Dương và Ánh Dương cùng la to.
Nhưng chỉ làm Dạ Vũ càng quất mạnh hơn vào người Bích Diệp, vừa quất roi vừa cười độc địa thách thức: "Này thì dừng! Này thì dừng! Ngươi càng nói ta càng đánh mạnh hơn!"
Mỗi đường roi quất vào lại khiến cơ thể nhỏ bé của Bích Diệp đổ máu, lòng Dương cảm thấy như những đường roi kia đang quất vào tâm can hắn, hắn run rẫy, hắn vẫy vùng, lòng hắn điên cuồng gào thét nhưng răng hắn phải cắn chặt môi để ngăn mình tuôn ra những lời chửi mắng vì chỉ khiến Dạ Vũ càng thêm khoái chí...
Còn Ánh Dương cũng đang vừa chống đỡ toàn lực vừa không ngừng khuyên can: "Dạ Vũ! Tỉnh lại đi! Đừng gây thêm tội lỗi nữa..."
Dạ Vũ cười độc địa: "Tội lỗi? Ha! Ta, Nữ Thần Bóng Tối, trở thành một kẻ thấp hèn phải phục tùng mệnh lệnh người khác như vầy là tại ai? TẠI AI!"
Ánh Dương bật khóc và quỳ gục xuống: "Là tại ta... Là tại ta... Vậy nên ngươi đừng làm đau Bích Diệp nữa... Hãy để ta thay thế..."
Dạ Vũ lạnh lùng đáp: "Thay thế? Ngươi nghĩ nếu ta để Bích Diệp sống thì sau này ta còn được yên ổn sao? Hôm nay ta quyết định sẽ chết, vậy nên ta phải chết cho sảng khoái! Ha ha..."
Cười xong một trận, Dạ Vũ giơ tay chụp lấy đầu Bích Diệp và siết chặt...
"DỪNG LẠI!"
Dương gầm lên dữ dội, trong lúc tuyệt vọng nhất, hắn chợt cảm thấy giữa trán mình có cảm giác nóng ấm...
Rồi trong gian đại điện, hàng trăm hàng ngàn tia sáng mong manh đủ màu sắc hiện ra như một cơn mưa ánh sáng rực rỡ...
Rồi những sợi dây bóng tối của Dạ Vũ co lại và tan biến...
Ánh Dương thoát khỏi không chế, mắt nàng long lanh trong cơn mưa ánh sáng...
Ánh Dương kinh ngạc nói: "Ngân hà lạc cửu thiên...!"
Trái ngược với vẻ vui mừng của Ánh Dương, Dạ Vũ kiệt sức buông Bích Diệp xuống rồi bản thân nàng cũng quỳ xuống, gương mặt thẫn thờ. Phút xuất thần, Dương bộc phát dị năng tối hậu của Thiên Cực Thánh Quang và đã phá tan mọi kế hoạch của nàng...
Ánh Dương nhìn Dương bằng ánh mắt đầy biết ơn, vừa rồi nàng định chọn cách cùng chết với Dạ Vũ để cứu Bích Diệp, nhưng Dương lại dùng dị năng tối hậu kịp thời.
Dương thì không biết tại sao và bằng cách nào mà dùng được Ngân hà lạc cửu thiên, nhưng hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy Dạ Vũ đã bị ngăn cản. Giờ Dương mới đưa mắt nhìn ra ngoài sân, Vô Địch và Thiên Ảnh nằm bên ngoài, Thiên Ảnh thì lông chuyển thành màu máu nhưng vẫn thở thoi thóp, còn Vô Địch trở lại dạng thiếu niên, toàn thân không chút thương tích, Dương nghĩ có lẽ cả hai đã liều mạng hợp sức đánh đuổi kẻ bịt mặt, và Vô Địch đã tái sinh, vì Vô Địch họ Hoàng.
"Công tử..." Ánh Dương gọi Dương sau khi ra tay phong ấn linh lực của Dạ Vũ.
"Hả?"
Ánh Dương nói: "Ta cần nhiều ánh sáng mặt trời nên sẽ ra ngoài sân để chữa thương cho Bích Diệp và Thiên Ảnh..."
"Được! Vậy còn..."
Dương nhìn Dạ Vũ, chợt Bích Diệp giơ tay níu áo hắn và nói: "Đừng... gϊếŧ..."
Dương nhìn Bích Diệp toàn thân máu đổ, trong lòng thương xót vô cùng, hắn gật đầu đồng ý.
Ánh Dương bế Bích Diệp ra sân, nàng quay lại nhìn Dương, lo lắng nói: "Phiền công tử..."
Dương gật đầu, cửa đóng lại...
Dương chậm rãi bước đến ngồi lên ngai vàng...
Dạ Vũ vẫn quỳ trước ngai vàng, Dương biết giờ mới là lúc hắn phải thực hiện sứ mệnh quan trọng nhất trong chiến dịch này.
"Muốn chém muốn gϊếŧ thì tùy ngươi!" Dạ Vũ vô cảm nói.
Dương cười lạnh, sau những gì Dạ Vũ gây ra cho Bích Diệp, Dương hận đến nỗi không còn muốn gϊếŧ mà chỉ muốn làm Dạ Vũ đau đớn hối hận cả đời...
"Gϊếŧ ngươi? Bích Diệp vì lo sợ Tử Linh gϊếŧ ngươi nên phải tự nàng liều mạng tìm cách cứu ngươi! Đổi lại được gì? Bị ngươi hành hạ thừa sống thiếu chết!"
"Chút đòn roi có đáng là gì..."
"Chút đòn roi có đáng là gì? Hay! Hay lắm! Ta không thích đánh phụ nữ, lại không muốn tha thứ cho những gì cô đã làm với Bích Diệp..."
"Thì sao? Ngươi không muốn làm ta đau, cũng không để cho ta thoải mái, có thấy mâu thuẫn không?"
Dương lắc đầu: "Không! Ta sẽ khiến cô vừa đau vừa sướиɠ!"
Nói xong, Dương tiến đến tóm cổ áo Dạ Vũ và ném nàng lên ngai vàng.
Vẫn trong hoàng bào oai phong nhưng mình đầy thương tích, vẫn gương mặt mỹ miều nhưng đầy nét hoang mang, Dạ Vũ bệ hạ ngồi trên ngai vàng nhưng đã không còn uy nghiêm đế vương như trước, nàng lo lắng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Làʍ t̠ìиɦ!" Dương đáp dứt khoát,hắn tự cởϊ qυầи áo mình ra rồi tháo tung ngực áo Dạ Vũ, xé váy nàng ra rồi hạ người đẩy mạnh...
"A!!!"
Dạ Vũ trợn mắt và thét lên trong tột cùng đau đớn, nàng, xinh đẹp và kêu ngạo, có mơ cũng không thể ngờ được rằng có ngày, một kẻ nàng xem như sâu kiến, lại dám đem cái thứ của quý bẩn thỉu của hắn cắm thẳng và dứt khoát vào cõi mộng trinh nguyên của nàng...
"TÊN KHỐN KIẾP!" Đau đớn và nhục nhã, Dạ Vũ chỉ hận không thể băm Dương ra làm trăm ngàn mảnh...
Nhưng bất chấp, Dương rút dươиɠ ѵậŧ ra sau một cú đâm toàn lực, và rồi, cùng với máu đào còn vương trên thân, "thanh bảo kiếm" của Dương lại lần nữa hung bạo đâm mạnh vào.
"Á!!! TA Gϊếŧ NGƯƠI! TA BĂM CHẾT NGƯƠI!"
Trước tiếng la mắng, Dương cố tình cười đểu với gương mặt thỏa mãn để xát thêm muối vào nỗi đau của Dạ Vũ, rồi hắn đưa tay tóm lấy quả đào tiên mềm mại của nàng...
"BUÔNG CÁI TAY DƠ BẨN CỦA NGƯƠI RA! Á!"
Dương tóm lấy đầu ti đỏ hồng xinh xắn và véo mạnh.
"CHÓ MÁ! Á!!"
Mặc cho Dạ Vũ chửi rủa, Dương cứ nghịch phá, đồng thời cứ mỗi lần Dạ Vũ chửi thì hắn lại đâm kiếm thật mạnh vào âʍ đa͙σ nàng, chửi càng lớn, đâm càng mạnh, thậm chí, Dương còn nghĩ đến ý tưởng dùng Cuồng vào dươиɠ ѵậŧ, nhưng lại sợ Dạ Vũ không chịu đựng được nên đành thôi.
"TA Gϊếŧ NGƯƠI! A!"
"BUÔNG RA! Á!"
Bị kẻ khác nghịch phá cơ thể, Dạ Vũ đau đớn và nhục nhã nhưng vẫn kiên cường chửi mắng dù bản thân không còn sức chống cự. Nhưng dù chửi mắng điên cuồng, Dạ Vũ vẫn không thể phủ nhận cảm giác kì lạ mà những đòn trừng phạt của Dương mang lại, đúng như hắn nói, tuy đau nhưng lại khiến nàng thấy có một cơn sướиɠ âm ỉ trong cơn đau, và cứ sau mỗi cú đâm thì âʍ đa͙σ nàng càng thêm ướŧ áŧ và từ ghét bỏ lại chuyển sang mong chờ lần đâm kế tiếp...
"HỰ! ĐỒ ĐÊ TIỆN! TRÁNH XA TA... Á! A! A!"
Sau một hồi tấn công từ tốn, Dương cảm thấy âʍ đa͙σ của hội trưởng Âʍ đa͙σ hội đã được dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn hoàn hảo, liền chuyển sang chế độ dập liên tục mà vẫn giữ nguyên lực đẩy.
"A! Á! HỰ! A!"
Dạ Vũ đã không còn tâm trí để mắng, những cú đâm hung hãn và thần tốc của Dương khiến nàng phải nghiến chặt răng chịu đựng, gương mặt tuyệt mỹ luôn nhìn Dương bằng ánh mắt căm ghét giờ đã ngấn lệ, hai bầu ngực tròn trịa không ngừng đong đưa dưới áo bào hoàng đế.
Nhìn vị nữ hoàng oai phong hùng mạnh giờ nằm ngửa trên ngai vàng cho mình tha hồ xâm chiếm, mỗi cú hắn đẩy vào làm dâʍ ŧᏂủy̠ trong nàng tóe ra như mưa phùn, mỗi cú hắn rút ra làm cơ thể nàng quằng quại trong thỏa mãn và đợi chờ, cùng với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần liên tục đổi nét trong cuộc đấu tranh giữa sướиɠ khoái và tuổi nhục khiến kɧoáı ©ảʍ chinh phục trong Dương tăng đến cực hạn...
Nhưng tư thế khom người trước ngai vàng khá khó để có thể tung hết sức, nên Dương lật người Dạ Vũ lại để ép nàng vào tư thế quỳ trên ngai vàng, mông ưỡn ra sau.
Lần nữa đẩy ngọn kiếm vào khe suối thơm lành, Dương vỗ mạnh tay vào mông Dạ Vũ khi nàng tung ra thêm một tiếng chửi mắng rồi tiếp tục đẩy mạnh.
"A! A! Á! ĐỪNG!"
Hoàng bào tuột khỏi vai và bị Dương ném đi, lúc này thì Dạ Vũ hoàn toàn trần trụi trên ngai vàng, khoe ra bờ mông to tròn, làn eo cong vυ't cùng bờ vai thanh mảnh tuyệt diệu...
Hương da nàng hòa tan cùng mùi máu...
Tóc đen bồng bềnh...
Dạ Vũ cắn chặt răng để ngăn mình phát ra những tiếng rên đồng thuận...
Rồi tay hắn ôm eo kéo nàng áp lưng sát vào ngực hắn...
Cái thứ ghê tởm kia vẫn không ngừng xông phá sâu trong người nàng...
Mặt hắn tựa vào mặt nàng...
Ấm áp quá...
Môi hắn chạm vào má nàng, đây là hôn sao...
Dễ chịu quá...
Tò mò...
Nàng xoay mặt để liếc nhìn hắn, nhưng vô tình, môi nàng chạm vào môi hắn...
Dịu dàng quá, bình yên quá...
Khác hẳn cái sự hung bạo mà hắn đang duy trì bên dưới...
Vậy nên nàng vô thức đáp lại...
Trong linh hồn có gì đó kêu gọi...
Nàng cũng vô thức đáp lại...
Trong linh hồn có gì đó tan biến...
Nàng không quan tâm nữa, bởi cả người nàng đang run lên, hắn cũng vừa cắm vào lần cuối...
Cái thứ kia đang co giật, có thứ gì đó tuôn ra... Bên ngoài, sau khi thấy Bích Diệp và Thiên Ảnh đã ổn định, Ánh Dương lo lắng nhìn vào đại điện, sau một lúc lâu không còn nghe tiếng la hét của Dạ Vũ, nàng tiến đến gõ cửa.
"E hèm! Đã xong rồi..." Dương gọi ra sau khi mặc quần áo vào người.
Ánh Dương đẩy cửa bước vào, lo lắng hỏi: "Dạ Vũ ổn chứ?"
Dương gật đầu đưa mắt sang bên cạnh: "Hình như không được ổn... Ủa đâu mất tiêu rồi?"
Dạ Vũ vừa ngồi bên cạnh đã biến mất, Dương giật mình đứng dậy tìm thì phát hiện nàng đang nấp sau ngai vàng.
Ngồi co ro trong bóng của ngai vàng, thấy Dương phát hiện mình, Dạ Vũ hoảng sợ chạy đến nấp sau lưng Ánh Dương, đôi mắt đen vẫn chăm chú nhìn Dương đề phòng.
Dương cho rằng Dạ Vũ đã bị sốc tâm lý sau khi bị hắn cưỡиɠ ɧϊếp, nhưng lại khó hiểu khi thấy Ánh Dương mỉm cười hạnh phúc: "Đây mới là Dạ Vũ..."
Lúc này thì Dương mới hiểu, rằng Nữ Thần tà nhất trong các Nữ Thần, Nữ Thần Bóng Tối - Dạ Vũ, không phải Dạ Vũ tàn ác mà Dương từng biết, mà là người được Bích Diệp nhận xét bằng hai từ "nhút nhát".
"Vậy nàng "tà" ở điểm nào?" Dương tự hỏi, và lập tức có ngay đáp án.
Sau lưng Ánh Dương, Dạ Vũ liếc Dương trong khi miệng nàng không ngừng lầm bầm những câu như nguyền rủa: "Tên ác ôn, tên minh béo, tên da^ʍ tặc, ta nguyền rủa mi, ta sẽ khiến ngươi đêm ăn không ngon, ngày ngủ không yên..."
"Ặc!" Cuộc đại chiến kết thúc, Dương theo những người khác trở về Cường Dương cung nghỉ ngơi...
Đêm khuya, Dương không ngủ mà ngồi vận công để trải nghiệm những thành quả mà hắn đạt được trong cuộc chiến, chợt có tiếng cửa khẽ mở...
Một bóng đen len lén bước vào...
Áo trắng, tóc xõa, chân không chạm đất...
Tiến đến bên giường, đối diện Dương và cất tiếng lầm lì u oán...
"Ta là ma đây... Huuu...."
Dương mở mắt ra nhìn, rồi nhắm lại, tỉnh rụi.
Sợ Dương bị lãng tai nên nghe không rõ, "ma nữ" lại gầm gừ: "Ta là ma đây... Không phải Dạ Vũ đâu, huuuu..."
Dương thở dài rồi nhếch miệng nói: "Có con ma nào xinh như ngươi không?"
Thấy phản ứng của Dương không đúng như mình mong đợi, Dạ Vũ bối rối gãi đầu suy nghĩ rồi lại hầm hừ: "Ta là ma nữ xinh đẹp đây... Làm ơn sợ đi mà... Huuu..."
Kết quả, ma nữ xinh đẹp bị Dương kéo lên giường đè ra hấp diêm một trận rồi khóc lóc chạy về...
Hết chương 185