- Như vậy cũng có thể...
Dong Nhàn nháy mắt, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Trước kia hắn cũng như người khác đều cảm thấy hai vị này thiếu niên là đệ tử đại gia tộc cũng không có bản lĩnh thật sự, hiện tại xem ra bọn họ lý giải kiếm thuật đã đã đạt tới cảnh giới làm người ta rung động, so với những thiên tài kiếm đạo khác còn cao minh hơn nhiều, hắn không khác gì nông dân mới ra thành thị, cái gì cũng không hiểu.
Kiếm trong tay của hắn là tử vật, trong tay đối phương như vật sống, hạ bút thành văn... Không phải tận mắt nhìn thấy, thực không thể tin thiên hạ có kiếm pháp như thế.
Thiên tài!
- Cửa thứ ba là nguy hiểm nhất, bên trong có trận pháp không gian, sẽ có vô số liệp ưng tấn công, khảo nghiệm chủ yếu là sức chịu đựng, sức chịu đựng không đủ sẽ không đi tới cuối thông đạo tám trăm dặm, chỉ có thể chết ở trong đó!
Thông qua tầng thứ hai, Dong Nhàn nói rõ tình huống tầng thứ ba.
- Thông đạo tám trăm dặm?
- Ân, tầng thứ ba nghe nói chỉ có một con đường có thể đi, nó dài tám trăm dặm, trên con đường có Liệp Ưng thú, chỉ có mở một đường máu mới có thể tiến lên, nó khảo nghiệm sức chịu đựng của người ta, không có chịu đựng, đi xa một chút sẽ mệt chết!
Dong Nhàn nói.
- Thì ra là thế!
Nhϊếp Vân gật đầu.
Tầng thứ nhất khảo hạch là khống chế và nắm chắc, tầng thứ hai khảo hạch cách vận dụng kiếm thuật và độ linh hoạt, tầng thứ ba là sức chịu đựng, xem ra nội dung khảo hạch mỗi tầng không giống nhau.
Leo lên cầu thang thứ ba sẽ giống như lúc trước, bậc thang xuất hiện một tấm bia đá, phía trên điêu khắc một bộ kiếm thuật
Bộ này kiếm thuật Nhϊếp Vân cũng không có học tập, chỉ liếc mắt nhìn sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Vượt qua tấm bia đá quả nhiên nhìn thấy thông đạo dài xuất hiện trước mặt.
Thông đạo không nhìn tới cuối cùng, không biết đi xa bao nhiêu, chỉ thấy toàn bóng tối.
- Hai vị thiếu gia, tầng thứ ba bởi vì là đánh lâu dài, ta không thể nghỉ ngơi như lúc trước, chỉ có điều tức tốt mới hành động, bằng không một khi đạp vào thông đạo, trừ phi đi đến đầu bên kia, bằng không sẽ không được nghỉ ngơi.
Thấy Nhϊếp Vân ý định trực tiếp đi vào thông đạo, Dong Nhàn vội vàng ngăn lại.
Người khác xông qua hai tầng trước đều thở hồng hộc, thực lực còn lại một ít đã là tốt lắm rồi, không có ai không có việc gì, cho nên bọn họ cần nghỉ ngơi, ngươi cho rằng con đường tám trăm dặm dễ vượt qua như thế sao?
Khảo nghiệm là sức chịu đựng, nguyên khí hao hết sạch, cho dù ngươi lý giải kiếm đạo cao hơn nữa cũng vô dụng!
- Không cần nghỉ ngơi!
Nhϊếp Vân khoát tay.
Tầng thứ nhất là Nhϊếp Đồng xông, tầng thứ hai hắn không tốn sức lực, hiện tại thể lực no đủ gần như không tiêu hao gì, lại nói có nạp vật thế giới, nguyên khí đan điền, thể lực của hắn có thể nói vô cùng vô tận, đừng nói tám trăm dặm, tám nghìn dặm cũng không ảnh hưởng quá lớn với hắn.
- Đi thôi!
Nhìn Dong Nhàn khẩn trương như thế, Nhϊếp Đồng cười cười.
- Thực không cần nghỉ ngơi...
Dong Nhàn tràn đầy nghi hoặc nhìn hai huynh đệ này.
Hai gia hỏa này kiếm thuật cao như thế... Có lẽ sức chịu đựng không mạnh ah, chẳng lẽ trên đời thật có quái thai không có chút khuyết điểm gì?
- Không cần!
Nhϊếp Đồng gật đầu, hắn đang muốn tiếp tục nói chuyện, chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Ba người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đoàn người từ phía sau tấm bia đá đi tới.
Chính là đám người Bùi Dương, Tử Trọng!
Bọn họ tiến vào tháp sau đám người Nhϊếp Vân một lúc, hiện tại bọn họ đã xông qua hai cửa và tiến vào cửa thứ ba.
Đám người Nhϊếp Vân không có chút biến hóa gì nhưng bọn chúng vô cùng chật vật.
Đội ngũ của bọn chúng lúc trước có tới bảy tám mươi người, đến bây giờ còn chưa đủ mười người, hơn nữa trên người mang thương, ngay cả Bùi Dương, Tử Trọng cũng không may mắn thoát khỏi, quần áo nghiền nát vài chỗ, tuy không bị thương tích gì nhưng khí tức rất uể oải.
Xem ra hai tầng trước tạo thành khó khăn với bọn chúng, thương vong cũng phi thường thảm trọng.
- Các ngươi có thể đi tới tầng ba... Thực vượt quá ta dự kiến!
Nhìn thấy ba người Nhϊếp Vân, hiển nhiên đám người Bùi Dương cũng sững sờ.
Lúc trước không gặp trên đường còn tưởng rằng ba người này đã bị mũi tên bắn chết tại tầng một, nằm mơ cũng không ngờ tới đã đi tới tầng ba.
- Các ngươi xem, bọn chúng không bị thương chút nào...
- Thật không có bị thương, làm... Làm sao có thể?
- Hai cửa trước tổ đội chúng ta bảy tám mươi người, chết chỉ còn lại có chín người, ba người bọn họ chỉ có thực lực Vương cảnh, làm sao có thể không bị thương chút nào?
- Chẳng lẽ bọn chúng đi con đường khác với chúng ta? Không đúng, chưa từng nghe nói qua tình huống như vậy.
Nhìn rõ ràng bộ dạng ba người Nhϊếp Vân, đám người sau lưng Bùi Dương lúc này vô cùng nghi hoặc.
Bọn họ tự trải qua hai tầng trước, biết rõ rất rõ ràng, bảy mươi tám người đi đến nơi đây chỉ còn lại chín người, gần như toàn quân bị diệt.
Cửa ải đáng sợ như thế, dựa theo đạo lý bình thường, ba gia hỏa không tới Hoàng cảnh còn sống là không thể nào, tại sao đối phương còn sống, nhìn quần áo không có nếp nhăn, hiển nhiên không có việc gì.
Rất... Rất không có khả năng a!
Chẳng lẽ bọn chúng không gặp chút nguy hiểm nào trong hai cửa trước sao? Cứ như vậy đi tới nơi này?
Không thể ah.
Kiếm linh tháp khảo hạch là do trận pháp hình thành, cho dù bao nhiêu người xông cửa đều giống nhau như đúc, còn chưa từng nghe nói có đặc thù và khác loại.
Mọi người nghị luận, lúc này hai người Bùi Dương, Tử Trọng cũng phát hiện điểm này, nghi hoặc nhìn về phía ba người Nhϊếp Vân.
Bọn họ do nhiều cao thủ tổ đội như thế cũng vất vả lắm mới đi tới nơi này, ba người trước mắt muốn thực lực không có thực lực, muốn thiên phú không có thiên phú... Tại sao còn nhanh hơn bọn họ, nói cái rắm gì thế?
- Các ngươi... Làm sao đến tầng này? Chẳng lẽ không có trải qua mũi tên và khôi lỗi kim loại sao?
Bùi Dương lúc này lên tiếng hỏi.
Hắn xem ra cách giải thích duy nhất chính là bọn chúng không có trải qua khảo hạch, nếu không chỉ có ba người làm sao không bị thương?
- Trải qua! Nhϊếp Đồng thiếu gia một người xông qua tầng thứ nhất, Nhϊếp Vân thiếu gia xông tầng thứ hai...
Nhìn thấy ánh mắt mọi người nghi vấn, Dong Nhàn khó chịu nên giải thích.
- Một người thông qua tầng thứ nhất? Một người thông qua tầng thứ hai?
Nghe nói như thế, Bùi Dương sững sờ, hắn cười lạnh ra tiếng.
- Nói đùa gì vậy!
Chê cười cũng không dễ nghe!
- Nói hưu nói vượn!