Trong nội tâm suy đoán, thử một chút, quả nhiên có thể thực hiện.
Xem ra Văn Đào gia tộc là huyết mạch Huyễn Giới thú năm đó lưu lại, nếu không cũng không có khả năng sừng sững trong Lang Yên Cổ thành nhiều năm như thế mà không bị diệt.
- Văn Đào gia chủ, không biết có nguyện ý bỏ thứ yêu thích hay không, ta nguyện ý mua sắm hạt châu này.
Thấy huyết dịch đối phương làm cho Huyễn Giới châu biến hóa, biết rõ luyện hóa chỉ là vấn đề thời gian, Nhϊếp Vân không nhịn được hỏi.
- Đại sư trực tiếp cầm đi là được, nếu như không có ngươi, Văn gia chúng ta đã xong rồi, tiểu nữ cũng đã tử vong, đừng nói một hạt châu, đại sư chỉ cần mở miệng, ta có thể làm được sẽ không từ chối.
Văn Đào gia chủ không chút do dự.
Thiếu niên trước mắt là ân nhân của Văn gia, đừng nói một hạt châu chỉ mang tai họa cho hắn, cho dù lại vật quý giá, nếu có thể lấy ra hắn sẽ không do dự.
- Ta cũng không khách khí!
Thấy đối phương nói thành khẩn, Nhϊếp Vân cười cười, cũng không chối từ, hắn lật cổ tay, Huyễn Giới châu dính máu của Văn Đào gia chủ liền tiến vào nạp vật thế giới.
- Đi!
Thấp giọng hô một tiếng, Huyễn Giới châu bay thẳng vào ảo cảnh đan điền.
Ầm ầm!
Có kinh nghiệm thôn phệ Lăng Thiên tiêu phổ, Thần Nông Bách Thảo Kinh lúc trước, ảo cảnh đan điền chấn động sau đó dung nhập Huyễn Giới châu vào trong đó, tiếng nổ lớn vang lên, ngôi sao đại biểu ảo cảnh đan điền bắt đầu chậm rãi tiến lên phía trước.
Thứ bốn mươi!
Thứ hai mươi!
Thứ mười tám!
Rất nhanh, ảo cảnh đan điền nhanh chóng vọt tới trước năm.
Nó chỉ đứng sau chủ đan điền, nạp vật đan điền, mộc sinh đan điền, thôn phệ đan điền, thậm chí còn đứng trước Thiên Đạo đan điền!
- Huyễn Giới thú thật cường đại...
Nhìn thấy chỉ luyện hóa một viên Huyễn Giới châu đã có thể làm ảo cảnh đan điền xếp trước Thiên Đạo đan điền, Nhϊếp Vân cũng phải tặc lưỡi.
Chỉ từ điểm này có thể tâấy được ny cái gọi là Huyễn Giới thú chỉ sợ đã siêu việt Thiên Đạo!
Khó trách có thể làm cho Đại Đế đều đau đầu, siêu việt Thiên Đạo, nói rõ thần thú đã có thực lực cường giả Đại Đế.
- Huyễn Giới thú cường đại như thế, tại sao bị diệt.
Ý thức được điểm ấy, Nhϊếp Vân lập tức hỏi thăm quy linh.
Nếu thần thú này đáng sợ như thế, vì sao lại bị diệt sạch?
- Việc này...
Nghe hắn hỏi như vậy, quy linh sững sờ sau đó lắc đầu.
- Chuyện này... Ngươi không biết mới thỏa đáng, về sau có đủ thực lực thì ta nói cho ngươi biết.
- Ân?
Nhϊếp Vân sững sờ, không hề hỏi nhiều.
Quy linh đã nói như vậy, nhất định là biết rõ cái gì đó và bất tiện nói, đối với loại tình huống này hắn chỉ áp chế trong lòng.
Có đôi khi biết rõ nhiều chưa chắc là chuyện tốt.
- Đúng thế, quy linh tiền bối, đây là thi đan của Thi Vương, ngươi bảo ta thu, sử dụng như thế nào?
Không tiếp tục hỏi thăm chuyện Huyễn Giới châu, Nhϊếp Vân lấy thi đan ra.
- Lực lượng thật tinh thuần.
Tiếp nhận thi đan, quy linh gật gật đầu tán thưởng một tiếng.
Nhϊếp Vân có thể cảm nhận thi khí tinh thuần trong đó, hắn tự nhiên càng có thể nhìn ra.
- Thứ này ẩn chứa đại lượng thi khí, trừ phi tìm được người thể chất thích hợp, nếu không, không cách nào luyện hóa, ngươi tu luyện y đạo, trong cơ thể sinh cơ mênh mông, tương đương... Vô dụng với ngươi.
Quy linh xem một hồi sau đó lắc đầu.
Vị thiếu chủ nhân trước mắt luyện hóa Thần Nông Bách Thảo Kinh, thân thể đã bị y đạo triệt để cải thiện, đã hoàn toàn tương khắc với thi khí, căn bản không có biện pháp luyện hóa.
Cho nên hắn có thi đan nhưng không cách nào sử dụng.
- Đáng tiếc!
Nghe được quy linh nói thế, Nhϊếp Vân cũng phải lắc đầu.
Một Thi Vương vạn năm sống trên vạn năm lưu lại thi đan, trân quý có thể nghĩ, hắn không thể sử dụng, chỉ có thể đáng tiếc.
- Ngươi... Ngươi không thể sử dụng, ta nhớ tới một người có thể sử dụng, có lẽ hắn sử dụng sẽ phát huy hiệu quả không tưởng!
Thời điểm Nhϊếp Vân ý định thu thi đan, sau này nghe được quy linh lên tiếng lần nữa.
- Ah? Ai có thể sử dụng?
Nghe được có người có thể sử dụng, đôi mắt Nhϊếp Vân sáng ngời và hỏi thăm.
Có người có thể dùng còn tốt hơn ném trong nạp vật thế giới.
- Đệ đệ của ngươi... Nhϊếp Đồng!
Quy linh vừa cười vừa nói.
- Nhϊếp Đồng?
Nhϊếp Vân sững sờ.
- Không sai, Nhϊếp Đồng thể chất rất đặc thù, ta cảm thấy phi thường thích hợp với hắn.
Quy linh gật đầu xác nhận.
Nhϊếp Vân vừa mới bắt đầu còn kỳ quái vì sao hắn có thể nói như vậy, suy nghĩ một chút liền giật mình.
Nhϊếp Đồng đời trước là Tu La Vương, năm đó vì cứu vớt hỗn độn hải dương đã thân tử đạo vẫn, thi thể trôi nổi trong tinh hải yên lặng trăm triệu năm!
Về sau Nhϊếp Đồng đi theo mình dung hợp thi thể Tu La Vương vào thân thể, hơn nữa chết qua một lần... Loại thân thể này đã không khác gì tử thi, dung nạp nhiều thi khí hơn nữa cũng không bị cắn trả.
Nói như vậy, Nhϊếp Đồng thật sự là nhân tuyển có một không hai.
- Nhϊếp Đồng sắp ngưng tụ giới vực, có thi đan, tu vi nhất định có thể đột nhiên tăng mạnh!
Nghĩ thông suốt những chuyện này, Nhϊếp Vân tươi cười.
Thực lực Nhϊếp Đồng càng mạnh thì hắn càng cảm thấy vui mừng, có thể luyện hóa thi đan, hắn còn cao hứng hơn bản thân luyện hóa.
- Ta thử xem!
Nghe được hai người phán đoán, Nhϊếp Đồng cầm thi đan trong tay.
Hắn cầm thi đan không có cảm giác cánh tay cứng ngắc như Nhϊếp Vân, ngược lại còn mang theo cảm giác thân thiết, dường như lòng bàn tay có bảo khố cực lớn và lực lượng cường đại.
- Ta có thể luyện hóa!
Một lát sau đôi mắt Nhϊếp Đồng sáng ngời:
- Hiện tại luyện hóa chỉ lãng phí, chờ ta ngưng tụ ra kiếm giới, hoàn toàn có thể mượn nhờ thứ này một lần hành động đột phá tầng thứ cao hơn.
- Ân!
Nhϊếp Đồng tu luyện ra con đường của mình, Nhϊếp Vân không can dự.
Đạt được thi đan, lại có Huyễn Giới châu, chuyến đi này có thu hoạch tương đối khá, hắn không có ý định tiếp tục đi vào Ưng Sầu Giới, Nhϊếp Vân Văn Đào, Hạo Long hai vị gia chủ đi ra ngoài.
Sau khi trở lại Văn gia thì trời đã sáng.
- Chúng ta còn có chuyện quan trọng, đi đầu rời đi, về sau hữu duyên gặp lại!
Chuyện ở Văn gia, Hạo gia đã giải quyết, tiếp tục lưu lại cũng không có ý nghĩa, Nhϊếp Vân tìm được hai vị gia chủ sau đó phất tay cáo từ.
- Không biết đại sư đi nơi nào? Tuy Văn gia chúng ta kém danh môn vọng tộc thành Vân Châu nhưng truyền thừa không biết bao nhiêu năm, cũng có một ít thủ đoạn đi đường.
- Nếu đại sư tin tưởng tại hạ, không ngại ta tiễn ngươi đi.
Nghe hắn phải đi, Văn Đào gia chủ vội hỏi.