Hoàng cảnh viên mãn mà thôi, thật sự gây phiền toái cứ gϊếŧ alf được.
- Không đúng, nếu ta không nhìn lầm thì gia hỏa này là ngụy trang, ta vẫn cảm thấy gặp được ánh mắt của hắn từ đâu rồi.
Nhϊếp Đồng lắc đầu.
Tâm tư của hắn đơn thuần, hắn phát hiện ra chi tiết tỉ mỉ mà Nhϊếp Vân bỏ qua.
- Ngụy trang?
Vốn không thèm quan tâm, nghe nói như thế, Nhϊếp Vân do dự.
Có thể làm cho đệ đệ có loại cảm giác này, xem ra tên thuộc hạ kia có khả năng là người quen.
Dù sao một ngoại nhân mà thôi, nếu như không là người quen, căn bản không cần ngụy trang!
Dù sao cũng không biết!
- Người quen Hoàng cảnh viên mãn?
Nhϊếp Vân lắc đầu.
Hắn biết Hoàng cảnh viên mãn không nhiều lắm, muốn nói người quen thật sự nghĩ không ra.
- Nghĩ không ra không sao, trước kia có lưu nhãn tuyến, hiện tại nên dùng tới.
Nhϊếp Vân lật cổ tay, một ngọc bài xuất hiện trong lòng bàn tay, tiện tay viết tin tức lên đó.
- Nhãn tuyến? Ca ca lưu nhãn tuyến bên người Đa Ba vương tử?
Nhϊếp Đồng kỳ quái nhìn qua.
Xếp nhãn tuyến là quá trình trường kỳ, rất nhiều người cần tốn hao mấy năm, thậm chí trên trăm năm công phu mới có thể thành công, ca ca mới đến thành Vân Châu bao lâu chứ? Hắn đã xếp nhãn tuyến bên cạnh Đa Ba vương tử?
- Cũng không phải nhãn tuyến chân chính, chỉ là gia hỏa không muốn chết.
Nhϊếp Vân tươi cười.
Hắn nói người này chính là Vũ Huân, gia hỏa lần trước bị hắn bắt lấy và ăn chủ đan điền chi khí, toàn bộ sinh tử do mình khống chế, nếu không phải vụиɠ ŧяộʍ tới lấy giải dược, chỉ sợ đã sớm chết rồi.
Lưu gia hỏa này lại chính là vì ngày hôm nay, hiện tại nên thu trái cây rồi.
Vừa rồi trong mấy người tới đây, hắn nhìn thấy có Vũ Huân trong đó, nếu như Nhϊếp Đồng nói gia hỏa kia là người ngụy trang, như vậy hắn cũng sẽ biết.
Ông!
Hai huynh đệ bọn họ nói chuyện với nhau, ngọc bài trong tay Nhϊếp Vân xuất hiện hào quang, Vũ Huân đã truyền tin tức lại.
- Đa Ba vương tử biết rõ thân phận chân thậ của tat? Người nọ là Hồng Nguyên trưởng lão?
Nhìn rõ tin tức, Nhϊếp Vân sững sờ.
- Thân phận chân thật? Thân phận gì? Hồng Nguyên trưởng lão? Chẳng lẽ là... Hồng Hà môn Hồng Nguyên?
Nhϊếp Vân vừa mới bắt đầu không có kịp phản ứng, một lát sau nhớ tới Hồng Nguyên trưởng lão là ai, hắn cau mày nói:
- Hỏng bét, phiền toái lớn!
- Như thế nào?
Nhìn thấy ca ca có biểu lộ như thé, Nhϊếp Đồng vội vàng hỏi.
Đối mặt Đa Ba vương tử ca ca vẫn trò chuyện vui vẻ, hắn không thèm quan tâm chuyện gì, tại sao hắn lại nói phiền toái lớn?
- Lúc trước nói dối, đoán chừng hiện tại báo ứng tới rồi!
Nhϊếp Vân lắc đầu, xoa xoa mi tâm, vô kế khả thi.
- Xảy ra chuyện gì?
Nhϊếp Đồng khó hiểu.
- Ban đầu ở Hồng Hà môn thắng tỷ thí với Đa Ba vương tử, ta thu ngươi vào trong nạp vật thế giới, ngươi không biết rõ chuyện còn lại.
- Ta nói phiền toái chính là việc này.
Nhϊếp Vân cười khổ giải thích:
- Lúc ấy, Đa Ba vương tử nói chúng ta là người phi thăng, Hồng Nguyên trưởng lão và môn chủ Hồng Hà môn tin tưởng cho nên vây khốn muốn chém gϊếŧ ta.
- Tình thế cấp bách bất đắc dĩ, ta nói dối!
- Nói mình là hoàng tử mất tích của Phổ Thiên Đại Đế, Đa Ba vương tử đến Hồng Hà môn không phải vì tìm kiếm Hồng Hà linh quả, mà là vi gϊếŧ ta!
- Chuyện giữa chúng ta là vương tử tranh đấu, bảo bọn họ không nên nhúng tay vào...
- Ách?
Nhϊếp Đồng nháy mắt:
- Ngươi vừa mới nói Hồng Nguyên trưởng lão... Chẳng lẽ chính là gia hỏa Hoàng cảnh viên mãn? Nếu như là hắn, thân phận ‘ hoàng tử ’ của ngươi bị tiết lộ?
- Ân!
Nhϊếp Vân gật đầu.
Vừa rồi Vũ Huân truyền tin tức tới chính là ý này.
- Tiết lộ thì tiết lộ, hắn nhiều nhất nghĩ bêện pháp gây phiền toái cho chúng ta mà thôi, hắn không dám công nhiên động thủ.
Nhϊếp Đồng đã biết rõ ca ca có quan hệ với Nguyên Dương Đế Quân, sau lưng có Đại Đế tọa trấn, cấp cho bọn chúng mấy lá gan cũng không dám!
Cho dù tìm phiền toái cũng không có gì, tại sao ca ca lo lắng?
- Ta lo lắng không phải Đa Ba vương tử, mà là... Phổ Thiên Đại Đế!
Thấy hắn không hiểu, Nhϊếp Vân lắc đầu:
- Thân phận hoàng tử của ta là giả, vạn nhất tin tức này lọt vào trong tai Phổ Thiên Đại Đế, cho rằng ta là thực, sau đó tra ra... Chuyện này náo lớn.
- Như vậy...
Nhϊếp Đồng cũng hiểu ra.
Đắc tội Đa Ba vương tử cũng không có cái gì, nhưng Phổ Thiên Đại Đế... Đây chính là siêu cấp cường giả trong hàng ngũ Đại Đế.
Nghe nói hắn xếp trong top năm trong rất nhiều Đại Đế của Hoàn Vũ thần giới!
Giả mạo nhi tử của cường giả loại này, một khi bị phát hiện, không chơi chết mới là lạ!
- Như vậy làm sao bây giờ? Có Hồng Nguyên trưởng lão nói bậy nói bạ bên tai, chỉ sợ Đa Ba vương tử đã tin tưởng rồi!
- Làm sao bây giờ, thật rối loạn!
- Đừng nghĩ nữa, cho dù hắn biết cũng không dám truyền chuyện này đi, ngược lại sẽ giấu diếm giúp ta, chỉ có điều hắn sẽ cho người ra tay với ta trong thời gian ngắn.
Nhϊếp Vân đang phân tích, ngọc bài trong tay của hắn lại chấn động.
- Quả là thế, gia hỏa này đã động thủ, tuy không dám hiển nhiên gϊếŧ ta, mà là truyền tin tức ta là ‘ hoàng tử ’ truyền cho Lưu Mộc vương tử, Nhữ Hạ vương tử, muốn bọn họ động thủ... Nhất là này Vũ Huân, hiện tại đã triệt để thần phục ta.
- Thật sự là...
Xem hết tin tức, Nhϊếp Vân dở khóc dở cười.
Vũ Huân trước kia bị hắn quản chế bằng chủ đan điền chi khí, từ đó mới bị bức bách khuất phục, hiện tại gia hỏa này biết rõ “Thân phận chân thật” của hắn cung kính không nói thành lời, ý định chân tâm thật ý quy hàng... Cũng quá buồn cười.
Ngẫm lại cũng có thể hiểu ra, chim khôn chọn cây mà đậu, lăn lộn với nghĩa tử Phổ Thiên Đại Đế khẳng định không tốt bằng lăn lộn với hoàng tử thật.!
Nếu như hắn biết thân phận “Hoàng tử” của mình là giả... Không biết hắn có vẻ mặt gì.
- Thiếu gia, bên ngoài Nhữ Hạ vương tử cầu kiến!
Hai huynh đệ bọn họ nói chuyện, Lưu Trúc lên tiếng.
- Nhữ Hạ vương tử? Đến thật đúng lúc, hắn tới, xem ra có thể tránh không ít phiền toái.
Nhϊếp Vân cười nhạt một tiếng.
Vừa rồi Vũ Huân truyền tin tức tới, hắn đã biết rõ Nhữ Hạ vương tử lập tức tới đây, trong nội tâm đã có suy nghĩ.
- Nhϊếp huynh!
Đạt được đồng ý, Lưu Trúc đi ra ngoài, một lát sau Nhữ Hạ vương tử tiến vào với vẻ mặt cao hứng.
Tại phủ đệ Nguyên Dương Đế Quân, Nhϊếp Vân đánh mặt mũi Đa Ba vương tử làm hắn cực kỳ cao hứng.
- Điện hạ có thể đích thân tới hàn xá đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này, Lưu Trúc, còn không mau mang trà tốt nhất tới.
Nhϊếp Vân cười nói.