Hô!
Hai cái hô hấp đi qua, sách xuất hiện lần nữa ở trong phòng, mà tất cả kiến thức bên trong, đã bị hắn vững vàng in ở trong não hải.
- Quả nhiên có bản đồ... Hồng Hà linh quả do Hồng Hà Bảo Thụ kết thành, ở chỗ trung tâm nhất của toàn bộ Hồng Hà Môn, do môn chủ cùng mấy vị thái thượng trưởng lão tự mình bảo vệ...
Trong đầu toát ra tin tức liên quan tới Hồng Hà linh quả, Nhϊếp Vân cười khổ.
Nếu như Hồng Hà linh quả ở vùng ít người thì thôi, ở địa phương hạch tâm nhất của tông môn, còn có môn chủ cùng thái thượng trưởng lão bảo vệ, cái này làm sao trộm?
Thật muốn qua, làm không tốt sẽ bị phát hiện, trực tiếp đánh chết!
Bất quá trong đầu lóe lên linh quang, một tin tức xuất hiện ở trong óc.
- Bảo Thụ bốn trăm năm trước kết quả, lần nữa trái cây thành thục, còn cần ít nhất một trăm năm...
- Còn cần một trăm năm...
Nhϊếp Vân có chút bất đắc dĩ.
Một trăm năm, để cho hắn chờ Hồng Hà linh quả này, thật đúng là không làm được.
- Bất quá, quả trên cây có thành thục hay không không sao cả, Hồng Hà Môn nên có tồn kho a...
Đại tông môn như Hồng Hà Môn, không biết truyền thừa bao nhiêu năm, cho dù năm trăm năm mới kết trái một lần, trong môn cũng nên giữ lại không ít, để phòng bất cứ tình huống nào.
Dĩ nhiên, loại tồn kho này cũng do môn chủ trông coi, trộm lên càng khó hơn!
Dù sao linh quả mọc ở trên cây, cây không thể nào chạy, mà trái cây lấy xuống, đặt ở Không Gian giới chỉ, có thể tùy ý di động.
- Ai, xem ra không cách nào lấy được Hồng Hà linh quả...
Biết có tồn kho, nhưng không có biện pháp, vô luận là nắm giữ ở trong tay môn chủ, hay trong tay thái thượng trưởng lão, cũng không phải là thực lực của hắn bây giờ có thể mơ ước!
Làm chuyện gì, chỉ lỗ mãng là không được, còn phải kết hợp thực lực bản thân, nếu như hắn có thực lực Hoàng cảnh viên mãn, chuyện như vậy có thể suy tính một chút, nhưng bây giờ ngay cả Vương cảnh viên mãn cũng không đạt tới, tùy tiện qua, chỉ có thể tìm chết.
- Đi về trước lại tính toán!
Trong lòng động một cái, Nhϊếp Vân đi ra ngoài, mới vừa đi mấy bước, đột nhiên dưới chân rung động, một tiếng chuông đột nhiên vang lên, thiếu chút nữa đánh vỡ màng nhĩ.
Ông!
Thanh âm to lớn vang dội toàn bộ tông môn, thậm chí Hồng Hà thành cũng xuất hiện đung đưa.
- Hả... lệnh triệu tập khẩn cấp của tông môn! Nghe được lệnh triệu tập này, chỉ cần là tông môn trưởng lão, vô luận ở địa phương nào cũng phải qua! Chẳng lẽ Hồng Hà Môn xảy ra chuyện gì?
Nghe được tiếng chuông, Nhϊếp Vân đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó biết rõ, trong mắt tràn đầy vẻ kỳ quái.
Tiếng chuông này trong sách có ghi lại, là lệnh triệu tập khẩn cấp của Hồng Hà Môn, nghe được tiếng chuông, trưởng lão nhất định phải lập tức đi Tụ Tiên Các!
Tiếng chuông chỉ có thời điểm phát sinh chuyện khẩn cấp mới vang lên, chẳng lẽ thật xảy ra chuyện?
- Đi qua nhìn một chút, thật xảy ra chuyện, đối với ta ngược lại là chuyện tốt!
Trong lòng kỳ quái, dưới chân Nhϊếp Vân không ngừng, dựa theo vị trí Tụ Tiên Các trong bản đồ, thẳng tắp bay vυ't đi.
Hắn tới đây là muốn tìm cơ hội trộm Hồng Hà linh quả, Hồng Hà Môn vững chắc như thành lũy khẳng định không có cơ hội, nhưng thật muốn phát sinh chuyện gì, đối với hắn mà nói là cơ hội tốt nhất.
- Chuyện gì xảy ra?
- Không biết, tông môn đã ba trăm năm không có gõ lệnh triệu tập, lần trước là Hỏa Thần tông tấn công, chẳng lẽ Hỏa Thần tông lại không nhẫn nại được?
- Không nhẫn nại được? Hừ, Hỏa Thần tông thật muốn qua chịu chết, chúng ta sẽ thành toàn bọn hắn!
- Không sai, Hồng Hà Môn chúng ta trải qua nhiều năm như vậy nghỉ ngơi lấy sức, thực lực mạnh hơn Hỏa Thần tông nhiều, thật dám đến, bảo đảm để cho bọn họ có tới không có về!
Đến gần Tụ Tiên Các, trưởng lão ngày càng nhiều, từng cái trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, thấp giọng thảo luận, tựa hồ cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhϊếp Vân cũng không nói nhiều, theo sát ở sau lưng mọi người thẳng tắp bay về phía trước.
Đến gần Tụ Tiên Các, trưởng lão tới càng nhiều, Nhϊếp Vân không nhịn được kinh hãi.
Hồng Hà Môn ở Hoàn Vũ Thần giới bất quá là thế lực nhất lưu, còn không tính là thế lực siêu cấp, nhưng trưởng lão nơi này, mỗi một cái ít nhất có thực lực Hoàng cảnh hậu kỳ, so với Lưu Hạ trưởng lão chỉ mạnh không kém!
Thực lực mạnh thì thôi, mấu chốt là số lượng, hắn nhìn thấy ít nhất không dưới mười vị.
Một phương hướng liền toát ra hơn mười vị, toàn bộ tông môn sợ rằng ít nhất mấy trăm!
Mấy trăm trưởng lão Hoàng cảnh hậu kỳ, đỉnh phong... Muốn trộm vật ở chỗ này... Nhϊếp Vân cười khổ.
Khó trách ban đầu Hạo Viên trưởng lão có thực lực Hoàng cảnh viên mãn cũng không trốn thoát, bị đánh trọng thương, buồn bực mà chết, nội tình của nhất lưu tông môn thực quá lớn!
- Ân, ta tưởng là ai, đây không phải là hoa tâm trưởng lão của chúng ta sao? Thế nào, ở bên ngoài phong lưu đủ rồi?
Đang suy tư, một thanh âm cười nhạo vang lên, Nhϊếp Vân quay đầu nhìn, một trung niên đi tới, cũng không biết là hâm mộ hay chán ghét.
- Chậc chậc, Lưu Hạ trưởng lão chúng ta chỉ lấy nữ đệ tử, hơn nữa mỗi một người đều xinh đẹp như vậy...
Lại một người hừ nói.
- Thế nào? Hâm mộ? Hâm mộ tự mình có thể chiêu thu nữ đệ tử, chớ nói nhãm ở trước mặt ta!
Nhϊếp Vân hất tay một cái, hừ nói.
Lưu Hạ trưởng lão chỉ bởi vì mình mua binh khí đệ tử coi trọng, liền tới đuổi gϊếŧ, từ điểm này có thể thấy được, tuyệt đối là người trừng mắt tất báo, đã như vậy, nếu bị nhục nhã mà không phản kích, liền không phù hợp tính cách của hắn.
- Ngươi...
- Hừ, thật không biết vì sao tông môn lại để bại hoại như ngươi làm trưởng lão!
Thấy Lưu Hạ trưởng lão không cho là nhục, ngược lại còn thấy quang vinh, mọi người đều tức giận hừ lạnh.
- Tốt lắm, tất cả im miệng cho ta, gõ lệnh triệu tập khẩn cấp, tông môn tất nhiên xảy ra đại sự, các ngươi thân là trưởng lão tông môn lại ở nơi này cải vả, còn thể thống gì!
Nhϊếp Vân còn muốn nói hai câu, một tiếng quát vang lên, mọi người nhìn thấy, là một lão giả râu bạc trắng đi tới.
Mặc dù không biết người này là ai, nhưng thấy những người khác không dám phản bác, ánh mắt lộ ra sợ hãi, Nhϊếp Vân cũng không dám nói gì.
Không có cải vả, rất nhanh đi tới Tụ Tiên Các.
Hồng Hà Môn Tụ Tiên Các, cũng không phải là một đại điện bịt kín, mà là đài cao tương tự tỷ thí đài, vô cùng rộng rãi, mây mù lượn quanh, tiên hạc bay lượn, để cho người ta có loại cảm giác tiến vào tiên cảnh.