Sương phòng kia rốt cuộc là người nào, hắn bây giờ còn không biết. Bất quá, có thể một hơi lấy ra nhiều tiền như vậy, dùng hai ức Hỏa Thần Tệ ém miệng, thân phận tất nhiên không đơn giản!
- Hừ!
Trong lòng Thu Minh quản sự phẫn hận, nhưng cũng biết đối phương nói là thật.
Ngay cả Tụ Bảo Các cũng không sợ, tiện tay lấy ra nhiều tiền như vậy, nếu như nói người bình thường, đánh chết hắn cũng không tin, bất quá muốn hắn nuốt xuống khẩu khí này, là khó mà cam tâm.
- Thu Minh đại nhân, ta liền cáo lui trước...
Thấy sắc mặt của đối phương lúc đỏ lúc trắng, biết tiếp tục ở lại chỗ này chỉ sẽ tăng thêm lúng túng, Ngụy Bất Tân cùng hai trưởng lão ra hiệu, vội vàng thối lui ra khỏi phòng.
- Triệu Húc, ngươi đi điều tra một chút người đấu giá với chúng ta này, rốt cuộc có thân phận gì!
Ngụy Bất Tân rời đi, Thu Minh quản sự từ trong tức giận phục hồi tinh thần lại, biết hỏi phòng đấu giá, đối phương chắc chắn sẽ không nói, lúc này phân phó thanh niên sau lưng.
- Vâng...
Thanh niên không dám vi phạm, gật đầu một cái, do dự một chút mới nói:
- Người này cho phòng đấu giá hai ức ém miệng phí, ta sợ tra không ra cái gì...
Người đang ở trong sương phòng, có vô số cấm chế, linh hồn không cách nào xâm nhập, chỉ cần phòng đấu giá không muốn tiết lộ, thủ đoạn của hắn nhiều hơn nữa, cũng tra không ra cái gì.
- Tra công khai, khẳng định tra không ra cái gì, nhưng có thể nghĩ biện pháp quanh co!
Có thể trở thành quản sự của Tụ Bảo Các, Thu Minh cũng không phải hạng người lỗ mãng, lửa giận tiêu tán, trong lòng cũng có ý tưởng nhất định.
- Quanh co?
Triệu Húc có chút không hiểu, mặt đầy nghi ngờ.
- Ngọc Trản Lưu Ly Tử hắn ra giá tiền lớn như vậy, chúng ta khẳng định không có hy vọng... Mới vừa rồi Ngụy Bất Tân nói không sai, có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, khẳng định không đơn giản, nếu không thể là địch, hoàn toàn có thể làm ăn a! Một lát nữa ngươi viết bái thϊếp, lời nói thành khẩn một ít, nói chúng ta muốn cùng hắn trở thành bằng hữu, mà không phải địch nhân, nếu như nguyện ý, liền liên lạc chúng ta, không muốn, coi như thôi, có thể bỏ vài tỷ Hỏa Thần Tệ tùy tiện tiêu xài, sau lưng nhất định là có tài sản càng cường đại hơn! Chỉ cần có thể đi chung đường, lần này tới cũng không coi là thua thiệt!
Thu Minh quản sự nói.
Không hổ là lão tinh làm ăn, biết đối phương có tiền, trong lòng động những tâm tư khác.
- Đại nhân cao minh!
Nghe được giải thích, Triệu Húc giờ mới hiểu được mục đích của đại nhân, mắt sáng rực lên.
Có thể cùng thứ người như làm tốt quan hệ, đúng là tốt hơn xé rách da mặt.
- Nhϊếp Vân... Ngươi... tại sao có thể có nhiều Hỏa Thần Tệ như vậy?
Trong sương phòng, Bích Nhi tiểu thư nhìn chằm chằm thiếu niên ở trước mắt, con ngươi sắp rớt xuống.
Mới vừa rồi kêu lên hai mươi tỷ đấu giá với Tụ Bảo Các, dĩ nhiên chính là Nhϊếp Vân, có thể sao chép Hỏa Thần Tệ, tài sản vô cùng vô tận, đối phương bất kể ra bao nhiêu, đối với hắn mà nói cũng không áp lực chút nào.
- Ta... tình cờ lấy được một bảo tàng mà thôi...
Nhϊếp Vân lắc đầu, không nói thêm nữa.
Có thể sao chép Hỏa Thần Tệ, không thể nói lung tung, dù tin tưởng hai người trước mắt cũng không được.
Dù sao loại năng lực này quá đáng sợ, một khi tin tức truyền ra ngoài, khó bảo toàn tánh mạng.
- Bảo tàng...
Bích Nhi tiểu thư cùng Bích Lạc tiên tử liếc mắt nhìn nhau, mỗi người cười khổ.
Tiện tay lấy ra hơn hai mươi ức, chân mày cũng không nháy một cái, ngươi lấy được bảo tàng gì a? Sẽ không phải là đoạt Tàng Bảo Khố của Hỏa Thần tông chứ, hoặc là con tư sinh cuối cùng Hỏa Thần Đại Đế...
Dĩ nhiên, chuyện như vậy đối phương không muốn nói, mình cũng không tiện hỏi nhiều, bất quá qua nửa ngày, cũng không tiêu hóa hết rung động trong lòng.
Thùng thùng thùng thùng!
Thời điểm ở trong phòng lộ ra có chút nặng nề, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
- Ta là người phụ trách của phòng đấu giá Ngụy Bất Tân, đặc biệt đưa tới Ngọc Trản Lưu Ly Tử...
- Mời vào đi!
Cửa phòng mở ra, Ngụy Bất Tân đi vào, trong tay cầm một cái hộp ngọc.
Rời đi sương phòng của Thu Minh, hắn liền trực tiếp tới, muốn thấy tận mắt người tiện tay lấy ra hơn hai mươi ức kia, rốt cuộc có bộ dáng gì!
Bên trong gian phòng, hai nữ tử, một thanh niên.
Thấy nữ nhân khí tức xuất trần kia, một cái tên lập tức hiện lên trong đầu Ngụy Bất Tân… Bích Lạc tiên tử!
Cường giả Hoàng cảnh nổi tiếng Hỏa Thần tông thậm chí toàn bộ Hoàn Vũ Thần giới, dĩ nhiên, danh tiếng của nàng không phải thực lực, mà là xinh đẹp!
Chẳng qua là... mặc dù vẻ đẹp của nàng nổi tiếng Hoàn Vũ Thần giới, lại chưa từng nghe nói qua nàng phú giáp một phương, tiền tài nhiều dám chống lại Tụ Bảo Các a?
Nếu quả thật có tiền như vậy, chi nhánh của các nàng cũng không đến nổi lụi bại đến cục diện bây giờ, cần một nữ nhân như nàng khổ khổ chống đở!
- Nguyên lai là Bích Lạc trưởng lão và Bích Nhi tiểu thư! Tại hạ Ngụy Bất Tân thất lễ!
Nghi ngờ chợt lóe lên ở trong lòng, Ngụy Bất Tân bước lên trước, Nhϊếp Vân hắn là trực tiếp không để mắt đến, hắn thấy, thiếu niên này chẳng qua là tùy tùng, không đáng để lo.
- Ngụy lão bản khách khí...
- Đây là Ngọc Trản Lưu Ly Tử tiên tử mua, mời xem qua...
Biết đối phương khách khí là bởi vì thân phận của hắn, Ngụy Bất Tân cũng không dương dương tự đắc, mà bước lên trước, đưa hộp ngọc tới, nhẹ nhàng mở ra, một viên cầu giống như trân châu xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Nhϊếp Vân vẫn là lần đầu tiên thấy Ngọc Trản Lưu Ly Tử, nếu như không sớm biết là trái cây trân quý nào đó, sẽ thật cho là một viên trân châu, hoặc một bảo thạch.
Hơi trong suốt, phía trên sinh ra từng đạo sương mù để cho người mê mệt, từ xa nhìn lại, sương mù tạo thành một ngọn đèn ngọc, hoàn toàn xua tan hắc ám trong phạm vi nhỏ.
Nếu như chỉ là xinh đẹp, món đồ này khẳng định không đáng giá tiền như vậy. Mấu chốt là... vật này vừa xuất hiện ở sương phòng, lập tức cho người cảm giác tâm thần an ninh. Để cho người ta lâm vào mộng cảnh vui vẻ, thư thích không nói ra được.
- Thứ tốt...
Nhϊếp Vân không khỏi tán dương.
Món đồ này, dù là hắn hao tốn hai mươi tỷ Hỏa Thần Tệ, cũng đáng!
- Ta...
Thấy Ngọc Trản Lưu Ly Tử, trong đôi mắt đẹp của Bích Lạc tiên tử lộ ra kích động khó có thể át chế, bất quá, nàng biết món đồ này là Nhϊếp Vân đấu giá, ánh mắt nhìn tới muốn hỏi ý kiến của hắn.
- Mua cho ngươi, lấy đi là được!
Nhϊếp Vân nở nụ cười.