Vô Tận Đan Điền

Chương 2862: Ngọc Trản Lưu Ly Tử (2)

Bích Lạc tiên tử thuận miệng giới thiệu, chỉ nghe mấy người, sắc mặt của Bích Nhi tiểu thư liền không tự chủ được thay đổi.

Những lão quái vật này mơ hồ cũng nghe qua một ít, vốn giống như sư phụ nghĩ, những người này đã sớm xuống mồ, không biết biến mất ở địa phương nào, làm sao cũng không nghĩ tới, còn có thể tận mắt nhìn thấy, hơn nữa đang ở cách đó không xa!

Những lão quái vật này, đều là nhân vật thành danh mấy trăm triệu trước, có thể sống đến bây giờ, sợ rằng thực lực thấp nhất, cũng đã đạt tới Hoàng cảnh!

- Sư phụ... Ý của ngươi là những người này đều bị Ngọc Trản Lưu Ly Tử hấp dẫn tới? Ngọc Trản Lưu Ly Tử này rốt cuộc là cái gì?

Bích Nhi tiểu thư không nhịn được hỏi.

Những lão quái vật kia cừu gia quá nhiều, bình thường ẩn núp không ra, có thể để cho bọn họ tập trung xuất hiện, khẳng định chỉ có bảo bối mới vừa rồi để cho sư phụ biến sắc.

- Ngọc Trản Lưu Ly Tử, ta cũng chỉ thấy qua ở trong cổ thư, cụ thể công hiệu là gì lại không biết, bất quá, nghe nói có liên quan tới Hãm Không Hải, không ít cường giả đang sưu tầm, nhưng một mực không có phát hiện, không nghĩ tới Hỏa Thần đấu giá tràng có thể tìm được món bảo bối này!

Bích Lạc tiên tử do dự một chút nói.

- Hãm Không Hải? Một trong Thập Địa Hãm Không Hải?

Con mắt của Bích Nhi tiểu thư trợn tròn.

Cửu Châu Thập Địa, Hỏa Thần tông ở Hỏa Thần vực coi như là một người trong đó, chín nơi khác, có chút người có thể ở, cũng có một ít là hiểm địa trời sinh, bất kỳ người nào đi vào, cũng có đi mà không có về.

Cho dù như sư phụ nàng, lâm vào trong đó, cũng rất khó trở ra.

Hãm Không Hải chính là một trong ba hiểm địa phái trước, nghe nói kể từ khi Hoàn Vũ Thần giới có lịch sử tới nay, còn chưa bao giờ có người sống từ bên trong đi ra, lâu ngày, nơi này đã thành cấm địa, không ai dám qua.

Có liên quan tới Hãm Không Hải... Ngọc Trản Lưu Ly Tử này quả nhiên không đơn giản!

- Những thứ này chẳng qua là truyền thuyết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, không có người biết... Bất quá, cho dù không có liên quan tới Hãm Không Hải, Ngọc Trản Lưu Ly Tử cũng là đồ tốt, ngậm vào trong miệng có thể để cho người ngưng thần tĩnh khí, tốc độ tu luyện tăng gấp bội! Hơn nữa đối với cường giả Hoàng cảnh cũng hữu dụng!

Bích Lạc tiên tử nói.

- Tu luyện tăng gấp bội? Đối với cường giả Hoàng cảnh cũng hữu dụng?

Ánh mắt của Bích Nhi tiểu thư chớp chớp, hít một hơi khí lạnh.

Một bảo vật để cho cường giả Vương cảnh tu luyện tăng gấp bội, mặc dù không dễ dàng, nhưng cũng không khó, ít nhất theo nàng biết, sư phụ nàng thì có vài món, nhưng để cho tốc độ tu luyện của cường giả Hoàng cảnh tăng gấp bội, sợ rằng còn thưa thớt hơn Thần binh Hoàng cảnh đỉnh phong.

Loại vật này chỉ cần xuất hiện, mỗi một dạng sẽ để cho vô số cường giả Hoàng cảnh tranh cướp.

Khó trách có thể hấp dẫn nhiều lão quái vật như vậy, vật kia đúng là làm cho lòng người động.

- Sư phụ, ngươi nhất định phải mua lại món đồ này, đối ngươi như có trợ giúp rất lớn...

Bích Nhi tiểu thư vội nói.

- Ta cũng muốn mua, bất quá... nhìn những lão quái vật kia nhìn chằm chằm, muốn mua được, khẳng định vô cùng khó khăn!

Bích Lạc tiên tử lắc đầu.

Mặc dù nàng là trưởng lão của Hỏa Thần tông, nhưng luôn đóng cửa không ra, bất kể thế sự, tài sản trên người có thể vận dụng cũng không nhiều, có thể nói vô cùng nghèo khổ.

Nhiều lão quái vật như vậy xuất hiện, mỗi một người đều muốn cướp đoạt Ngọc Trản Lưu Ly Tử, phỏng chừng một khi khai mạc, món bảo vật này sẽ bị xào giá trên trời, bằng vào tài lực của nàng, là không cách nào mua được.

- Vậy làm sao bây giờ?

Nghe được sư phụ không mua được, Bích Nhi tiểu thư vội nói.

Cùng sư phụ chung sống nhiều năm như vậy, nàng biết mặc dù ngoài mặt sư phụ bình tĩnh, nhưng đối với Ngọc Trản Lưu Ly Tử vẫn tương đối quan tâm, thật vất vả có vật phẩm động tâm, lại mua không được, sao không nóng nảy.

- Hết thảy tùy duyên a!

So sánh với Bích Nhi tiểu thư nóng nảy, Bích Lạc tiên tử rất lạnh nhạt.

Ngọc Trản Lưu Ly Tử này, mặc dù nàng rất muốn lấy được, nhưng thấy nhiều cao thủ ở nơi này như vậy, cũng biết sẽ không dễ dàng, có thể thành công lấy được thì thôi, không chiếm được, cũng không có vấn đề!

Dù sao, mặc dù Hỏa Độc trong cơ thể nàng tạm thời có thể chế trụ, nhưng nhiều nhất chỉ có hai năm, trước mặt sinh tử đại hạn, đối với vật ngoại thân, đã không có mong cầu như trước kia rồi.

- Nhưng mà sư phụ, ngươi kẹt ở bình cảnh nhiều năm như vậy, nếu như vật này hữu dụng với ngươi, đột phá bình chướng, cho dù Hỏa Độc lợi hại, cũng có thể kéo dài tuổi thọ...

Bích Nhi tiểu thư nói.

Hỏa Độc đáng sợ, loại tu vi như Bích Lạc tiên tử cũng khó áp chế, nhưng nếu có thể tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới cao hơn, tình huống sẽ tùy theo đổi mới, tuy nói không cách nào hoàn toàn thanh trừ Hỏa Độc, nhưng áp chế mấy chục năm, mấy trăm năm hẳn không có vấn đề gì!

Có thể nói đột phá Tích Cốc, là phương pháp thanh trừ Hỏa Độc, kéo dài tuổi thọ tốt nhất, vô luận như thế nào cũng phải liều một trận.

- Bình cảnh nào có dễ dàng đột phá như vậy, một chi của chúng ta, mấy ngàn vạn năm nay, cũng chỉ có Huệ An lão tổ thành công, bất quá cũng chỉ kéo dài hai nghìn năm tuổi thọ, không đạt tới loại cảnh giới đó, hết thảy đều là hư ảo uổng công!

Bích Lạc tiên tử lắc đầu.

- Cái này...

Nghe được lời của sư phụ, ánh mắt của Bích Nhi tiểu thư ảm đạm.

Sư phụ nói không sai, nàng gặp phải bình cảnh muốn đột phá, nào có dễ dàng như vậy, từ toàn bộ Hỏa Thần tông cũng không có mấy vị cường giả đột phá là có thể nhìn ra.

- Mặc dù Ngọc Trản Lưu Ly Tử hữu dụng với cường giả Hoàng cảnh, nhưng muốn để cho người đột phá, tác dụng lại không lớn, cái này phải nhìn cơ duyên... Không cần nói nhiều, nếu như có thể mua, ta tự nhiên sẽ hết sức, không mua được, cũng không cần thiết hối tiếc!

Bích Lạc tiên tử nhìn rất mở.

Nhân quả có định số, không phải là của ngươi, nghĩ đến nhiều hơn nữa cũng vô ích.

- Vâng...

Thấy sư phụ có loại thái độ này, Bích Nhi tiểu thư không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, trong lòng ảo não.

Nếu sớm biết vật này hữu dụng với sư phụ, nàng liền nghĩ biện pháp kiếm tiền, mà không phải như vậy, đối mặt bảo vật lại chỉ có thể thờ ơ.............

Không biết qua bao lâu, Nhϊếp Vân lần nữa mở mắt.