- Ta sai rồi, chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, Đoạn Thiên Nhai chúng ta nguyện ý làm trâu ngựa cho ngươi. Ngươi muốn chúng ta làm gì thì chúng ta thì làm cái đó!
Ứng Thiên Triệu vội vàng quỳ sụp xuống đất.
Không thể không nói người này quả thực là một nhân tài, mới vừa rồi phát giác được mình nắm chắc phần thắng, người nhảy nhót nhiều nhất chính là hắn. Thế nhưng lúc này hắn cũng là người thứ nhất nhượng bộ!
- Vạn Nhận Sơn chúng ta cũng tình nguyện phục tùng mệnh lệnh của ngươi, sau này toàn bộ đều nghe theo lời nói của Quy Khư Hải!
Giang Hào cắn răng một cái rồi nói.
Không làm như vậy không được a, thần binh Chúa Tể cũng bị đối phương một cái xóa đi. Bây giờ không đầu hàng, nếu như đối phương thật sự xuất thủ, nhất định sẽ không cách nào giữ được mạng sống.
- Ta cũng nhận thua!
Mặc dù rất không tán thành hành động của hai người Ứng Thiên Triệu và Giang Hào, thế nhưng lúc này Thạch Dương cũng vẫn cắn răng nói.
Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt. Chiến trường tam giới không cấm gϊếŧ hại, nếu như thực sự chết ở chỗ này, khi đó cái gì cũng không có!
Bây giờ chỉ cần kéo dài thời gian của đối phương, chờ Kiền Huyết lão tổ xuất hiện. Khi đó cũng đồng nghĩa với việc bọn họ được cứu.
- Nhϊếp Vân, trừ hại phải tận gốc. Nếu không, ắt sẽ bị hại!
Cổ Ung vội nói, hắn thét dài một tiếng..
- Ha hả, nghe thấy chưa? Ta cũng không có biện pháp nào khác, các ngươi không thể làm gì khác hơn là chết đi thôi.
Nhϊếp Vân khẽ cười nhìn qa đối phương. Thật ra không cần Cổ Ung nói thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Đám người Giang Hào, Ứng Thiên Triệu này là sói không quên mùi thịt. Cho dù có để lại thì nhất định cũng sẽ trở thành mầm tai họa. Như vậy còn không bằng sớm xử lý một chút, sớm kết thúc tất cả.
- Trốn!
Nghe thấy hắn nói như vậy, đám người Giang Hào đã biết sát cơ của Nhϊếp Vân đã nổi lên, tất cả đều bị dọa sợ tới mức biến sắc, vội vã xoay người bỏ chạy.
Loại cường giả này một khi quyết định động thủ, nhất định sẽ không có cách nào sửa đổi!
- Trốn? Các ngươi cảm thấy mình còn có thể chạy thoát được sao?
Nhếch miệng cười, cũng không thấy hắn có động tác gì. Sưu sưu sưu, vô số dây leo trong nháy mắt đã lan tràn ra ngoài, lập tức trói đám người Giang Hào, Ứng Thiên Triệu đang chạy trốn thật chặt. Cả đám bị trói lại giống như một cái bánh chưng vậy.
- Các ngươi cũng đừng đi, đều ở lại đây đi!
Tất cả Vô Thượng trưởng lão còn lại của ba đại tông môn lúc này cũng bị dọa cho sợ hãi, hồn phi phách tán, rối rít chạy trốn. Bất quá, nếu như Nhϊếp Vân đã xuất thủ thì sao có thể khiến cho bọn họ rời đi, tinh thần khẽ động một cái, dây leo lại lần nữa lan tràn ra ngoài.
Những người này cũng không đạt tới bán bộ Chúa Tể, nhiều nhất cũng chỉ có thực lực đại tam trọng, sao có thể chống đỡ được Thiên Tâm Đằng cơ chứ? Trong nháy mắt toàn bộ đám người đã bị bắt, trói chặt vào bên trong.
- Ngươi không có chết sao? Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi.
Mới vừa bắt lại toàn bộ đám người ba đại tông môn thì Nhϊếp Vẫn đã nghe được một đạo thanh âm vang vọng. Ngay sau đó có một tiếng hừ lạnh truyền tới, một chiếc cổ thuyền đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Kiền Huyết lão tổ đã đến!
Cổ thuyền to lớn lạnh như băng, mang theo uy nghiêm đặc hữu của hoàng gia, lẳng lặng trôi lơ lửng ở trên không trung cách đó không xa.
Trên boong thuyền, Kiền Huyết lão tổ, Phù Hư Chúa Tể, Ma Thiên lão tổ lăng không đứng, ánh mắt nhìn về phía Nhϊếp Vân trước mắt, trong mắt mỗi một người đều hiện lên vẻ khϊếp sợ không thôi.
Rất hiển nhiên, ngay cả bọn họ mới vừa nghe được tin tức này cũng có chút không dám tin tưởng.
Nhϊếp Vân bị ba người bọn họ liên thủ đuổi gϊếŧ, đã hồn phi phách tán, ngay cả một chút thịt nát cũng không tìm được. Thế nhưng bây giờ lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt bọn họ, cho dù bọn họ là Chúa Tể, thế nhưng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Ngươi không có chết?
Hai hàng lông mày của Phù Hư Chúa Tể nhíu lại.
Người này ban đầu là bị Phù Hư Đam Sơn hắn ép cho không thở nổi, bằng vào uy lực của cự sơn, cho dù là Chúa Tể cường giả đυ.ng phải cũng sẽ miệng phun máu tươi, một tiểu tử không phải là Chúa Tể làm sao có thể sống sót được dưới công kích như vậy chứ? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của đối phương, dường như còn không có bị thương chút nào a?
- Thế nào, ngươi muốn ta chết hay sao?
Nhϊếp Vân nhàn nhạt nhìn sang, ánh mắt gợn sóng không có chút sợ hãi nào.
Mặc dù đối phương là ba đại Chúa Tể, hắn chỉ có một mình, thế nhưng cũng không có bất kỳ chút sợ hãi nào.
Thực lực đạt tới cấp bậc Chúa Tể, tuyệt chiêu Nhất Khí Hóa Tam Thanh có thể thi triển, một mình hắn tương đương với ba đại Chúa Tể, đương nhiên đối với ba người đối phương cũng không có gì phải sợ hãi.
Lại nói, thực lực cấp bậc Chúa Tể cũng không sai biệt lắm, đừng nói đối phương có ba người, cho dù là ba mươi người, hắn muốn đi thì đi, muốn chạy trốn thì chạy. Đối phương cũng không thể nào vây khốn được hắn.
- Không có chết cũng không thành vấn đề, cùng lắm thì lãng phí thêm một ít công phu gϊếŧ một lần nữa là được!
Ma Thiên lão tổ hừ lạnh một tiếng.
- Đúng vậy, chẳng qua là ta cảm thấy có chút kỳ quái, rốt cuộc hắn đã dùng thủ đoạn gì mà có thể chạy trốn từ trong cự sơn của ta a!
Vẻ mặt Phù Hư Chúa Tể có chút kỳ quái hỏi một câu.
Tình huống lúc đó, sự sơn áp đính, lực lượng của Kiền Huyết lão tổ lại càn quét tới. Ngay cả cường giả Chúa Tể cũng khó có thể trốn thoát, tiểu tử này rời đi như thế nào, sao bọn hắn lại không có phát hiện ra chứ?
- Bắt hắn lại đem linh hồn luyện hóa, chẳng phải như vậy sẽ biết được hay sao!
Trong mắt Ma Thiên lão tổ lóe lên quang mang lạnh lẽo.
Ba đại Chúa Tể liên thủ gϊếŧ một người không phải là Chúa Tể lại không có gϊếŧ chết, chuyện này truyền đi, mặt mũi bọn họ đã sớm mất sạch. Cho nên đối với người trước mắt này bọn hắn hận thấu xương.
- Lão tổ, cứu ta...
- Vạn Nhận Sơn chúng ta luôn luôn coi Kiền Huyết vương triều như thiên lôi sai đâu đánh đó, cầu lão tổ cứu mạng a!
Thấy đám người Kiền Huyết lão tổ xuất hiện. đám người Giang Hào thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hét lớn.
- Lão tổ, mấy người này có tác dụng đối với chúng ta... Không bằng cứu bọn họ đi!
Kiền Huyết hoàng đế thấy vậy vội vàng tiến lên.