- Ta thật sự cần các ngươi làm một chuyện.
Nhϊếp Vân đứng dậy, ánh mắt thâm thúy như đầm nước.
- Hiện tại các ngươi đi Kiền Huyết hoàng thành, tới gần cửa thành sau đó mua biệt viện, sau đó khống chế cửa thành cho ta, ta muốn đi vào trong thành.
- Đi Kiền Huyết hoàng thành? Chủ nhân không phải ý định dẫn Kiền Huyết hoàng đế đi ra sao?
Tháp chủ bọn người có chút bất đắc dĩ.
Vừa nói xong muốn dẫn Kiền Huyết hoàng đế ra ngoài, sẽ không đi hoàng thành, tại sao lại phân phó làm chuyện này?
- Không cần hỏi nhiều, cho các ngươi hai ngày giải quyết chuyện này.
- Đến lúc đó ta sẽ liên hệ các ngươi!
- Chuyện này Mị Cơ đi làm đi!
Nhϊếp Vân điểm một chỉ, một đạo mộc sinh chi khí bay vào trong người Mị Cơ, tất cả thương thế của nàng khôi phục như ban đầu.
Tuy một nhóm người này đều tu luyện mị công nhưng Mị Cơ rất rõ ràng đã dung nhập vào thực chất, do nàng làm chuyện này hiệu quả tốt nhất.
- Vâng! Chủ nhân!
Cảm nhận được thương thế đã khôi phục như lúc ban đầu, mị nhãn của Mị Cơ bắn ra, trong mắt sùng bái nhìn chủ nhân.
- Ân, về phần những người khác...
Nhϊếp Vân đang muốn nói chuyện, chợt bên ngoài tháp có phong bạo, lúc này có tiếng nói vang lên.
- Chúc mừng Lưu Ly Tháp có người xông đến tầng mười tám, tại hạ thành chủ thành Lưu Ly Độc Cô Ngạn Quân, thỉnh cầu trông thấy vị thiên tài này, mong rằng tháp chủ dàn xếp!
- Độc Cô Ngạn Quân? Thành chủ thành Lưu Ly? Hắn tới làm gì?
Sắc mặt tháp chủ trầm xuống biến thành phi thường khó coi.
- Như thế nào? Này Độc Cô Ngạn Quân có vấn đề gì sao?
Thấy sắc mặt của nàng như thế, Nhϊếp Vân kỳ quái.
Thưc lực của tháp chủ mạnh mẽ, và ngay cả lúc mình chuẩn bị hậu chiêu hắn cũng không thất thố như thế, làm sao nghe được thành chr tới liền biến sắc?
- Kiền Huyết hoàng đế bởi vì kiêng kị chúng ta, ủy nhiệm thành chủ thành Lưu Ly có thực lực rất mạnh, vị c Cô Ngạn Quân này là cường giả nửa bước chúa tể tiểu tam trọng, ta không phải đối thủ!
- Hơn nữa người này cực kỳ háo sắc, vẫn đánh chủ ý lên Nguyệt Vũ...
Trong mắt tháp chủ không cam lòng.
- Đánh chủ ý lên Nguyệt Vũ?
Nhϊếp Vân quay đầu nhìn về phía Nguyệt Vũ, quả nhiên thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, dường như nghe tới Độc Cô Ngạn Quân liền mang theo ý sợ hãi.
- Các ngươi tu luyện mị công, thái dương bổ âm, bị cường giả như thế có tâm bất chính sao?
Nhϊếp Vân kỳ quái.
Đám người Lưu Ly Tháp tu luyện tìиɧ ɖu͙© chi khí, thôn phệ tiềm lực của người khác tăng tu vi, Độc Cô Ngạn Quân đã vừa ý, hắn miễn được mị hoặc hay sao?
Tại sao phải sợ thành như vậy?
- Chúng ta tu luyện mị công, thôn phệ đồng cấp, hoặc người cao hơn chúng ta một chút, nếu như chênh lệch quá lớn, đối phương sẽ cắn trả lực lượng, đến lúc đó nếu không thể gia tăng lực lượng, một thân tu vi, cũng sẽ đánh mất...
Tháp chủ giải thích nói:
- Giống như Nguyệt Vũ thi triển mị công với chủ nhân, kết quả ngươi không bị xâm hại, nàng bị lọt vào phản kích.
- Ân!
Nhϊếp Vân hiểu ra.
Mị công của các nàng không phải gặp ai cũng có thể thôn phệ, gặp được cường giả, nhất là nửa bước chúa tể đã siêu thoát luân hồi, một khi thôn phệ, nhất định sẽ bị phản kích, đến lúc đó thôn phệ không thành, gây chuyện không tốt còn biến thành lô đỉnh của đối phương.
- Hơn nữa... Trọng yếu nhất là, Độc Cô Ngạn Quân cũng không phải nhân loại, mà là thượng cổ thần thú Vô Tâm Xà biến hóa, loại thượng cổ thần thú này cũng như tên, không có tim, là người vô tâm, vô tình vô nghĩa, đừng nói thực lực của hắn vượt qua chúng ta, cho dù không cao hơn, thi triển mị công với hắn mà nói cũng không có tác dụng gì!
Tháp chủ mở miệng nói ra bí mật:
- Bởi vì vô tình, một khi Nguyệt Vũ trở thành lô đỉnh của hắn sẽ bị thôn phệ khí huyết, không có giá trị lợi dụng sẽ bị gϊếŧ chết, sau đó còn sẽ tiếp tục nghĩ cách đánh chủ ý lên người Lưu Ly Tháp chúng ta... Cho nên, gười Lưu Ly Tháp chúng ta nghe được hắn như sợ cọp.
- Thì ra là thế!
Nhϊếp Vân không nghĩ tới còn có loại thần thú này.
Bất cứ tính mạng gì, trọng yếu nhất chính là trái tim, không có trái tim thì huyết dịch không thể lưu thông toàn thân, vô tâm còn có thể sống, hơn nữa còn có thực lực như vậy thì mới lần đầu nghe thấy.
- Kỳ thật... Lưu Ly Tháp chúng ta đã có vài chục người đều chết trong tay hắn... Lúc trước hắn tới đây chỉ là tông chủ đỉnh phong, thôn phệ mười mấy người chúng ta mới có thực lực như bây giờ, chỉ sợ Kiền Huyết hoàng đế cũng bởi vì biết rõ bản thể và thuộc tính của hắn, biết rõ không bị ảnh hưởng mị hoặc của chúng ta, ngược lại có thể kiềm chế chúng ta, nên mới cho hắn làm thành chủ thành Lưu Ly!
Mị Cơ lên tiếng.
- Ân!
Nhϊếp Vân ngạc nhiên.
Khó trách người Lưu Ly Tháp nghe thấy tên thành chủ này liền sợ hãi, thì ra còn có nhân quả như vậy, liên tục bị cắn nuốt mười mấy người khó trách mỗi người cảm thấy bất an.
- Chủ nhân, bản thể người này là rắn, giảo hoạt gian trá, Phục Giang vương tử đã đào tẩu, gây chuyện không tốt đã sớm truyền tin tức cho hắn, lần này tới đây, ta cảm thấy không phải đối phó chúng ta, nhắm vào ngươi càng lớn hơn!
Tháp chủ trầm tư chốc lát nói.
- Nếu là như vậy, vừa vặn cũng có thể giảm bớt không ít phiền toái!
Nhϊếp Vân mỉm cười.
Đang muốn làm chuyện này lớn lên, từ đó dẫn Kiền Huyết hoàng đế tới đây, nếu gia hỏa này đưa tới cửa làm sao không nhận chứ?
- Chủ nhân ngàn vạn không được phớt lờ, nếu như Phục Giang vương tử truyền tin tức cho hắn, như vậy tất nhiên sẽ biết rõ thực lực của chủ nhân, hơn nữa còn xông tới tầng mười tám nhanh như vậy... Dùng tính cách cẩn thận của hắn sớm có chuẩn bị vạn toàn, nếu không, không có khả năng qua đi tìm cái chết!
Tháp chủ cẩn thận nói.
- Yên tâm đi, một ít tiểu tiểu nửa bước chúa tể, ta không mặt vào trong mắt.
Một tiếng hừ nhẹ, Nhϊếp Vân không thèm quan tâm.
Kỳ thật những chuyện này không cần tháp chủ nói, hắn đã quan sát qua một lần, vận chuyển thiên nhãn đã nhìn thấy mọi chuyện.
Độc Cô Ngạn Quân đúng như tháp chủ nói, đúng là không phải một người tới, chung quanh tòa tháp có vô số binh sĩ vây quanh, liên hợp bố trí thành trận pháp, dường như phòng ngừa hắn chạy thoát.
- Lưu Ly tháp chủ, xin cho vị thiên tài này gặp mặt ta, bằng không ta tuy dễ nói chuyện nhưng cũng rất không cao hứng.
Mọi người thương nghị với nhau, bên ngoài lại có tiếng nói vang lên.
- Ha ha, ngươi muốn gặp ta?
Vừa dứt lời, Nhϊếp Vân chậm rãi bước ra khỏi tháp, một lát sau đi tới bên dưới tháp cao.