Vô Tận Đan Điền

Chương 2206: Trấn Viễn tướng quân (1)

Đám người còn lại cũng biết sợ, tất cả hoảng hốt bỏ chạy khắp bốn phía, còn chưa đi xa đã bị con kiến lớn bao phủ, biến thành đồ ăn trong bụng chúng.

- Đã xảy ra chuyện gì..

Toàn thân đám người Hoàng Trữ run rẩy.

Cảnh tượng trước mặt quá đáng sợ, hoàn toàn vượt xa bọn họ tưởng tượng.

- Ta cũng không biết, bọn họ có thể gϊếŧ chết người ba đại tông môn hẳn là bằng hữu.

Cổ Tiêu biết rõ Nhϊếp Vân cố ý bảo Phục Giang ra tay, hẳn không muốn người ta biết rõ nên chuyển đầu mâu đi, lúc này lắc đầu giả bộ như không biết Phục Giang.

- Bằng hữu?

Hoàng Trữ có chút không dám tin tưởng, khi nhìn thấy Phục Giang gϊếŧ sạch người ba đại tông môn liền rời đi, cũng không khó xử bọn họ cho nên hắn tin Cổ Tiêu nói thật.

- Dường như đó là Kiền Huyết vương triều Phục Giang vương tử, ta từng gặp qua một lần, không nghĩ tới hắn cứu chúng ta!

Đột nhiên trong đám người có kẻ nhận ra Phục Giang.

- Phục Giang vương tử?

- Tại sao Kiền Huyết vương triều phải cứu chúng ta?

- Ta cũng không biết, nhìn mấy thần thú của hắn chắc là yêu sủng, thật lợi hại...

Nghe được là Phục Giang vương tử đánh chết đệ tử ba đại tông môn, đám người Hoàng Trữ đưa mắt nhìn nhau, cũng không rõ xảy ra chuyện gì.

Quan hệ giữa Quy Khư Hải và Kiền Huyết vương triều cũng không được tốt lắm, tại sao đối phương có thể mạo hiểm đắc tội ba đại tông môn để cứu bọn họ chứ?

- Ha ha, hắn làm như vậy khẳng định có mục đích của mình, người Quy Khư Hải chúng ta còn hay không? Đang ở nơi nào, chúng ta đi cứu bọn họ.

Cổ Tiêu cũng không giải thích, nhìn về phía đám người Hoàng Trữ và nói.

- Còn có những người khác...

Hoàng Trữ đang muốn nói chuyện, đột nhiên trên không trung có khí lưu xuất hiện, bầu trời chấn động như nổ tung.

- Lần thần chi thí luyện này sắp đóng cửa, thỉnh tất cả đệ tử trong di tích quay về.

Giọng nói vang vọng bên tai mọi người như sấm sét.

- Quay về? Lúc này mới bao nhiêu thời gian? Không phải nói ba tháng sao?

- Đúng vậy, mỗi lần thần chi di tích thí luyện đều là ba tháng, hiện tại cũng đã qua nửa nhiều tháng, làm sao lại phải đi về?

- Đã xảy ra chuyện gì?

Nghe nói như thế tất cả mọi người đều sững sờ.

Dựa theo tình huống bình thường, thần chi di tích đều mở ra ba tháng, hiện tại hơn nửa tháng một chút, muốn mọi người trở về, có phải quá không hợp lẽ thường hay không?

- Như vậy trở về là tốt nhất, bằng không sẽ bị vây công, sẽ không may mắn như vậy!

- Đúng thế a, ba đại tông môn đồng thời phát động tấn công Quy Khư Hải chúng ta, chuyện này phải bẩm báo tông chủ!

Tuy khϊếp sợ và kỳ quái nhưng mọi người lại cảm thấy may mắn.

Bây giờ có thể đủ trở về, vừa vặn có thể tránh được ba đại tông môn vây gϊếŧ, xem như lợi nhuận, bằng không vẫn ở lại nơi này, sớm muộn gì còn gặp được người khác của ba đại tông môn, lần này có thể gặp được Phục Giang vương tử đánh chết đối phương, lần sau sẽ không có vận khí tốt như vậy.

- Sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?

Nghe nói như thế, Cổ Tiêu biết rõ những người khác không cần cứu cũng an toàn không sai biệt lắm, đều nhìn về phía Nhϊếp Vân.

- Ngươi mang theo những sư huynh đệ này về trước đi, ta sẽ đi ra sau.

Nhϊếp Vân cũng không nghĩ tới mọi người phải trở về nhanh như vậy, hắn có chút kinh ngạc, lần này đi thần chi di tích chi, mục đích tăng thực lực của hắn lên đã đạt được, muốn hoàn thành ba chuyện của đệ phải đi ra ngoài mới được, nghe phân phó như thế hắn cầu còn không được.

Suy nghĩ một lúc, hắn còn phải đợi đám người Phục Giang và Thanh Diệp vương, cũng không thể đi cùng đám người Cổ Tiêu ra ngoài.

- Vậy thì tốt, chúng ta đi trước!

Cổ Tiêu biết rõ ý của Nhϊếp Vân cho nên lúc này gật gật đầu, hắn mang một kiện thần binh phi hành, mang theo mọi người bay ra khỏi khe hở.

- Trở về nói cho Cổ Ung tông chủ, bảo hắn phòng bị ba đại tông môn khác, sau đó ta sẽ đi ra.

Thu hồi Long Chu Cổ Thuyền, Nhϊếp Vân truyền âm dặn dò một câu, lúc này hắn bay sang hướng khác.

Phục Giang là người hầu của hắn, đám người Thanh Diệp vương là yêu sủng của hắn, hắn có thể cảm nhận rõ vị trí của bọn họ, hắn có thể nhanh chóng đi tìm bọn họ.

Vận dụng Phượng Hoàng chi dực, vòng tròn đại đạo bao phủ thân thể, tốc độ của hắn bay đi nhanh như thuấn di, mặc dù có người nhìn thấy cũng cho rằng nhìn lầm.

Thời gian qua không lâu đã bay hàng tỷ dặm, hắn đáp xuống một ngọn núi.

- Chủ nhân!

Hắn vừa đáp xuống đã thấy đám người Phục Giang đi ra.

Lúc này hắn dùng thần thức truyền âm, lúc này cả đám nhanh chóng tụ tập tại nơi đây.

- Chủ nhân, đây là Thiên Tâm Đằng, Phá Thần Chu...

Đi tới trước mặt, Phục Giang vương tử đưa bảo vật tới.

Tiếp nhận Thiên Tâm Đằng dung nhập thân thể, Nhϊếp Vân nhìn hắn và âm thầm gật đầu.

Trải qua thôn phệ phạm vi lớn, tuy Thiên Tâm Đằng không có gia tăng, thực lực vẫn là hai ngàn tám trăm đầu đại đạo, dây leo lại vừa thô vừa to hơn trước, sinh cơ gia tăng mạnh hơn trước kia đâu chỉ gấp đôi!

Hiện tại chỉ bằng vào lực lượng Thiên Tâm Đằng cũng có thể đánh chết đám người Tô Lâm dễ như trở bàn tay.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn chúng không sử dụng Chủ Tể Phù Ấn.

Sau khi dung nhập Thiên Tâm Đằng vào trong thân thể, Nhϊếp Vân nhìn sang đám yêu sủng Thanh Diệp vương, phát hiện thực lực của chúng tinh tiến nên sinh ra cảm giác kỳ quái.

Chúng cũng không phải Thiên Tâm Đằng, có thể thôn phệ năng lượng tiến bộ, tại sao chém gϊếŧ một hồi lại gia tăng thực lực mạnh như thế?

Nhất là Vạn Lực Vương tiến bộ lớn nhất, khí tức ngưng trọng không phát, dường như tùy thời có thể đột phá gông cùm xiềng xích hai ngàn chín trăm đầu đại đạo, trở thành cường giả tông chủ.

- Chúng ta là thần thú trong thập tuyệt cổ địa, bởi vì không cách nào cảm ứng hỗn độn cho nên cũng không thể tu luyện đại đạo, chỉ có thể dựa vào thôn phệ nhân loại tăng thực lực lên, trước kia cường giả tiến vào thập tuyệt cổ địa quá ít, cho nên... Thực lực chúng ta tiến bộ chậm chạp, lần này có thể thôn phệ nhiều người như thế, nhất là Vạn Lực Vương, mỗi một phân thân Thực Giới Nghĩ đều hội tụ lực lượng vào người, bởi vậy có tiến bộ càng lớn.

Dường như nhìn ra nghi hoặc của hắn, Thanh Diệp Vương Tiếu giải thích.

- Thì ra là thế, các ngươi có thể thôn phệ lực lượng người khác gia tăng thực lực?

Đôi mắt Nhϊếp Vân sáng ngời.

- Trên lý luận là như thế, nhưng là tối đa đạt tới tông chủ đỉnh phong, muốn trở thành nửa bước chúa tể cần lĩnh ngộ.

Thanh Diệp vương nói.