Bất quá, nếu như Quy Khư Hải triệu hồi người trở về thì hắn cũng sẽ không cự tuyệt. Thân thể thả lỏng, không chống lại hấp lực đến từ không trung. Sưu một cái hắn đã xuyên qua không gian, lần nữa xuất hiện ở trên Thiên Chiến phong của Quy Khư Hải.
Sưu sưu sưu sưu!
Hắn vừa mới xuất hiện thì lập tức thấy có mấy bóng người cũng chậm rãi xuất hiện, đám người Nhϊếp Đồng cũng đáp xuống.
Lúc này vẻ mặt đám người Nhϊếp Đồng có chút thất lạc. Giữa hai lông mày mang theo vẻ thất lạc, hơn nữa trong đó còn có mấy người rõ ràng đã bị thương, chật vật vô cùng.
Bất quá, may là ngoại trừ Phùng Tránh đã chết ra nhân số còn lại cũng không thiếu, vẫn còn những tám người.
- Có chuyện gì xảy ra?
Thấy bộ dáng này của bọn họ, hai hàng lông mày của Nhϊếp Vân nhíu lại.
- Xin lỗi, ca ca...
Nhϊếp Đồng có chút áy náy nói.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Nhϊếp Vân đang định hỏi cho rõ ràng thì không gian trước mắt lần nữa lóe lên, lập tức có vài bóng người đột ngột xuất hiện.
Mấy người này ăn mặc phục sức của Vạn Nhận sơn và Thập Thu Lĩnh, cũng chính là mấy người mà hắn chưa tìm được. Lúc này đám người này nhìn về phía đám người Nhϊếp Vân, trong ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý dạt dào. Hai mắt còn mang theo vẻ hưng phấn nồng đậm.
- Tiểu tử, coi như ngươi gặp may mắn, bất quá một khi tới Thần chi di tích, ngươi sẽ không may mắn như thế nữa đâu.
Trong lúc hắn đang nghi hoặc thì có một thanh âm truyền vào trong tai, mang theo vẻ lạnh lùng.
Nhϊếp Vân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy có một thanh niên hung tợn nhìn qua, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt và đùa cợt.
Là một đệ tử Vạn Nhận sơn, tuy rằng thực lực so ra kém với Cừu Thiên, thế nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt, dường như trong mắt hắn, Nhϊếp Vân chỉ là một người may mắn, không có bị hắn bắt gặp. Bằng không, nhất định kết quả sẽ giống như đám người Nhϊếp Đồng, chật vật không thôi.
- Xin lỗi ca ca, tất cả ngọc bài của chúng ta đều bị đám người này đoạt đi rồi...
Ngay khi Nhϊếp Vân đang có chút kỳ quái vì sao người này lại có cảm giác về sự ưu việt cường đại như vậy thì bên tai truyền đến thanh âm tràn ngập tự trách của Nhϊếp Đồng.
- Đều bị đoạt đi rồi?
Tới giờ Nhϊếp Vân mới hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.
Thảo nào trước đó một đệ tử nho nhỏ của Vạn Nhận sơn lại dám dùng thái độ lớn lối như thế, thì ra là thế.
Ở trong mắt đối phương, bản thân hắn đích thị là một con cá lọt lưới, nếu không, tất cả ngọc bài nhất định cũng sẽ bị đối phương đoạt lấy. Mà chính vì vậy cho nên đối phương mới dám nói ra những lời như vậy.
- Có chuyện gì xảy ra?
- Sau khi ca ca đi, ta dựa theo lời của ca ca, mang theo mọi người ẩn nấp. Bất quá, còn chưa đi xa thì đã gặp đám người Thương Cầu, cũng chính là người vừa mới nói chuyện với ca ca. Người này là đệ tử Vạn Nhận sơn, thực lực hai nghìn bảy trăm năm mươi lăm đầu đại đạo, bọn chúng vây quanh chúng ta, cho nên thực sự không có biện pháp. Cuối cùng vẫn phải dựa vào địa hình đặc thù của Hỗn Loạn sơn mới có thể chạy trốn. Bất quá, ngọc bài của mỗi người đều bị hắn dùng thủ đoạn đặc thù lấy đi. Nếu không chạy nhanh, sợ rằng ngay cả mạng cũng bị mất..
Nhϊếp Đồng đem chuyện xảy ra trước đó nói lại một lần.
- Thực lực Hai nghìn bảy trăn năm mươi lăm đầu đại đạo?
Nhϊếp Vân nhìn về phía thanh niên gọi là Thương Cầu kia, chỉ thấy vẻ mặt của hắn tràn ngập kiêu căng, mang theo cảm giác không ai bì nổi.
Thảo nào trước đó hắn không tìm được đối phương, hóa ra người này đi tìm đám người Nhϊếp Đồng.
- Chúng ta mất ngọc bài, lần này đã làm cho Quy Khư Hải mất mặt lớn a.
Đám người Nhϊếp Đồng vẻ mặt uể oải, giống như gà trống bại trận.
Tam đại tông môn hùng hổ mà tới, mục đích là làm cho Quy Khư Hải mất mặt. Vốn mọi người cho rằng bằng vào sự quen thuộc với Hỗn Loạn sơn, cho dù không cướp đoạt được ngọc bài thì chí ít cũng sẽ không mất. Thế nhưng hiện tại xem ra, bọn hắn đã quá ngây thơ rồi.
Thực lực của đối phương quả thật đáng sợ, còn xa không phải là người mà bọn họ có thể chống lại. Giữa song phương căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Bọn họ thân là đệ tử chưởng giáo. Mỗi một người đều là thiên tài trong vạn không có lấy một. Trước đây đều là bọn họ cả vυ' lấp miệng em đối đãi với người khác. Đây là lần đầu tiên bị người cùng thế hệ làm cho thê thảm như vậy.
- Ha ha, đề cao tinh thần lên, ai mất mặt còn chưa nhất định a. Nhìn trong không gian nạp vật của các ngươi có cái gì kia?
Thấy bộ dáng của mọi người như vậy, Nhϊếp Vân đâu không biết mọi người nghĩ cái gì chứ? Hắn mỉm cười, trong mắt chợt có quang mang lóe lên. Một chủ ý nổi lên trong đầu, vừa cười vừa nói.
- Không gian nạp vật?
Tất cả mọi người đều có chút nghi hoặc, bất quá nhìn thấy hắn tự tin như vậy. Tất cả đều do dự một chút, lại nhìn vào trong nạp vật giới chỉ, vừa mới nhìn vào, tất cả đều ngây người.
- Ngọc bài? Trên người chúng ta sao lại còn có ngọc bài cơ chứ?
- Lẽ nào không bị mất đi?
- Không phải là không mất. Mà là Nhϊếp Vân sư huynh dùng Thâu Thiên Đại Đạo đưa đám ngọc bài mà sư huynh lấy được cho chúng ta.
Mọi người có thể xác định, ngọc bài trước đó tuyệt đối đã bị đoạt mất. Mà bây giờ trong nạp vật giới chỉ của mỗi người lại có một khỏa ngọc bài yên tĩnh nằm đó, lóe lên quang mang. Cho dù mọi người có ngốc cũng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, vẻ mặt tất cả đều mừng rỡ như điên.
Tuy rằng không biết Nhϊếp Vân lấy được những ngọc bài này từ đâu, lại dùng thủ đoạn gì. Thế nhưng có mấy thứ này, chẳng khác nào Quy Khư Hải không có thua. Những tông môn khác muốn gây phiền phức thì cũng không tìm được điểm hạ thủ.
Đệ tử Tứ đại tông môn tiến vào Hỗn Loạn sơn, tất cả đều được ban cho ngọc bài giống nhau, không có bất luận phân chia gì. Những ngọc bài này giống như ngọc bài mà bọn họ bị đoạt mấy. Cho dù đám người Cổ Ung cũng không nhìn ra sơ hở gì.
- Vẫn là Nhϊếp Vân sư huynh lợi hại...
Suy nghĩ cẩn thận chuyện đã xảy ra, trong lòng mọi người đồng thời toát ra một suy nghĩ như vậy. Hai mắt nhìn về phía Nhϊếp Vân tràn ngập cảm kích và bội phục.
- Sư huynh, sao đám người kia lại không uể oải chút nào vậy? Ngược lại còn vui vẻ ra mặt a?
Mấy người đệ tử của Vạn Nhận sơn, Thập Thu Lĩnh đứng chung một chỗ, nhìn thấy đám người Nhϊếp Vân không có chút uể oải nào, ngược lại trên mặt còn mang theo tiếu ý cho nên cả đám không nhịn được có chút kỳ quái.