Vô Tận Đan Điền

Chương 134: Câu cá

Tấm bia đá này cũng có thể ngăn tinh thần lực lan tràn, chỉ cần ẩn nấp ở phía sau, cẩn thận một chút, cho dù đám yêu nhân kia tới cũng chưa chắc đã phát hiện ra đám người Lạc Khuynh Thành. Cho nên hắn hoàn toàn có thể yên tâm đi đánh lén những yêu nhân kia.

- Được.

Dựa theo Nhϊếp Vân phân phó, ba người ẩn nấp. Hai người Nhϊếp Khiếu Thiên và Lạc Chiêm Hào thì đi theo sau lưng Nhϊếp Vân, chậm rãi đi qua phương hướng đám yêu nhân kia.

- Con mẹ nó, đây là nơi quỷ quái gì, không ngờ đi cả buổi còn chưa tới tận cùng?

Đông Vương nhìn sương mù vô tận trước mắt, trong đôi mắt yêu dị hiện lên vẻ phẫn nộ.

- Lời này có lẽ ta nên hỏi ngươi a. Không phải ngươi nói đã sớm nhận được tư liệu về Lạc Khúc mộ sao? Sao đi tới nơi nà lại không ra được?

Trữ Vương mất hứng, hừ lạnh, nói một câu.

- Tư liệu ta nhận được cũng không có tỉ mỉ. Chỉ biết nơi này gọi là Mê mang điện, nhưng cụ thể làm sao đi ra ngoài bên trên lại không có ghi một điểm nào.

Tính tình của Đông vương dường như cũng không được tốt lắm.

- Hừ, chúng ta còn đi dạo ở đây, chỉ sợ đám nhân loại kia đã sớm tiến vào trong mộ, lấy toàn bộ thứ tốt đi rồi.

Trữ Vương phất tay nói.

- Đáng giận.

Dường như Đông Vương cũng ý thức được điểm này cho nên tức giận rít gào một tiếng:

- Chưa chắc bọn hắn đã nhanh chóng tìm được đường ra như vậy, chúng ta đi nhanh một ít, chỉ cần có thể bắt được một là không lo tới việc thẩm vấn thu được tin tức.

- Hiện tại chỉ có thể làm như vậy, nhanh đi một chút.

Mặc dù Trữ Vương cũng không có hi vọng với cách làm này, nhưng mà hiện tại cũng không có biện pháp khác, cho nên đành phải hừ lạnh một tiếng.

- Mọi người cùng nhau đi. Ồ?

Đông Vương lần nữa phất tay, mang theo mọi người đi thẳng về phía trước. Tuy nhiên, vừa mới đi được vài bước thì đột nhiên hắn dừng lại.

- Sao vậy?

Trữ Vương hỏi.

- Ngươi nhìn xem, đó là cái gì?

Đông Vương chỉ tay về phía trước.

Theo phương hướng từ ngón tay hắn nhìn lại, chỉ thấy cách bọn hắn không xa, ở trước mắt có một vật tỏa ra quang mang óng ánh, vô cùng chói mắt trong không gian mông lung, mờ mịt này.

- Dường như là.... Vàng? Nơi này sao lại có vàng được chứ? Chẳng lẽ đây là bảo tàng của Lạc Khúc mộ?

Trữ Vương có thực lực Khí Tông đỉnh phong, tinh thần lực có thể nhìn ra khá xa, liếc mắt đã nhận ra đồ vật vàng óng trước mắt, lại là một viên gạch bằng vàng.

Nơi này sao lại có cục gạch vàng được chứ? Như vậy cũng quá quỷ dị a.

- Đi qua xem.

Vàng chẳng những thông hành ở Nhân tộc, mà cho dù ở Yêu tộc cũng vô cùng trân quý. Nhìn cục vàng trên mặt đất ước chừng mười cân, nếu như đổi thành bạch ngân, nhất định là một con số tài phú cực lớn.

- Quả nhiên là vàng, không ngờ ở nơi này lại có thể nhặt được vàng?

Đi tới trước mặt thỏi vàng, mọi người nhìn trái nhìn phải một vòng, không thấy một tia dị thường nào. Bên trên vàng cũng không có gì là không ổn, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút kỳ quá.

- Ồ? Mau nhìn, phía trước dường như còn có.

Đông Vương lần nữa chỉ về phía trước, quả nhiên theo phương hướng ngón tay hắn chỉ, mọi người lần nữa nhìn thấy một thỏi vàng.

- Ta nhìn xem.

Lần này không đợi mọi người, Trữ Vương thả người tới trước, nhặt thỏi vàng lên.

Thỏi này giống như thỏi trước, màu sắc thuần khiết, nhìn qua cũng biết là vàng mười. Nếu như đổi thành bạc là một con số khá lớn.

- còn nữa....

Đông Vương và năm tên cường giả Binh Giáp cảnh đỉnh phong còn lại đi tới trước mặt Trữ Vương, lại lập tức phát hiện ra phía trước vẫn còn có một, hơn nữa khoảng cách dường như càng ngày càng gần.

- Đây không phải là quỷ kế của những người kia đó chứ?

Khi nhặt thỏi vàng thứ ba lên, phát hiện phía trước có thỏi thứ tư. Thỏi này khoảng cách càng gần hơn, Đông Vương có chút do dự.

- Gian kế? Ngươi cảm thấy bọn hắn tới đây còn có thể mang nhiều vàng như vậy sao? Điều này sao có thể?

Trữ Vương cười xùy một tiếng.

- Điều này cũng đúng.

Đến Lạc Khúc mộ đương nhiên là tầm bảo, nào có mang theo vàng của mình tới nơi tầm bảo chứ? Đây không phải là ăn no dửng mỡ sao?

Tuy nói trên thế gian này có nạp vật đan điền, loại người có được thiên phú này rất ít. Trữ vương, Đông Vương căn bản không tin tưởng trong mấy gia hỏa Nhân tộc này lại có người như vậy.

- Ta thấy những thứ này nhất định là lúc tu mộ đám công tượng trộm đi. Có lẽ chúng ta theo những thỏi vàng này là có thể tìm được đường ra, phát hiện bảo tàng cực lớn a.

Nắm vàng trong tay, Trữ vương cười hắc hắc.

- Chuyện này...

Đông Vương còn có chút do dự.

- Sợ cái gì? Thực lực những người kia có mạnh nhất cũng chỉ là Khí Tông sơ kỳ. Trong Mê mang điện này nhất định tầm nhìn còn kém hơn chúng ta. Khi chúng phát hiện ra ta thì chúng ta đã sớm phát hiện ra bọn chúng, ngươi sợ bọn hắn đánh lén sao?

Trữ Vương hừ lạnh.

- Như vậy cũng được, chúng ta sẽ theo những thỏi vàng này đi, tìm bảo tàng lớn nhất.

Đông vương cũng cười nói.

Tám người yêu tộc tiếp tục đi về phía trước, không tới mười phút lại nhặt được một thỏi vàng. Một chút tài phú ấy đối với bọn hắn mà nói, tuy rằng không tính quá nhiều, nhưng mà vô duyên vô cớ có được tài phú lại khiến cho bọn hắn hưng phấn không thôi. Tâm tính kính sợ dần dần yên tĩnh lại.

- Ồ? Hai bên đều có vàng? Đông Vương, ngươi mang ba người đi về phía bên này, ta mang ba người đi tới bên kia.

Đi một hồi, vốn là một đường thẳng, lúc này những thỏi vàng đột nhiên phân thành hai hướng. Tuy rằng khoảng cách không xa nhưng cũng đủ để khiến cho cường giả Khí Tông đỉnh phong không nhìn thấy đối phương được.

- ngươi cẩn thận một chút, chỉ cần có chút không đúng là hô lên một tiếng.

- Được.

Đông Vương vẫn tương đối cẩn thận, dặn dò một phen.

Tuy rằng mắt nhìn không tới, tinh thần lực bị ngăn cản, nhưng mà thanh âm ở nơi này vẫn có thể truyền đi. Ở khoảng cách hai ba mươi thước, chỉ cần hô to một tiếng là đối phương hoàn toàn có thể nghe thấy.

Tám người phân thành hai phe đi về hai bên.

- Không ngờ lại phân thành hai hướng, kỳ quái.

Đông Vương mang theo thuộc hạ đi về một hướng. Mới nhặt được ba thỏi vàng thì đột nhiên phát hiện ra thỏi vàng tiếp theo lại phân thành hai hướng.

- Yêu Chương, Yêu Kiền, hai người các ngươi thuận theo phương hướng này nhặt thỏi vàng tới. Sau khi thu được lại chạy về phía ta, nếu như thấy tự nhiên ta sẽ gọi các ngươi.

Tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng mà Đông Vương cũng không cảm thấy hoài nghi. Hắn thuận miệng phân phó hai thuộc hạ, lại bảo đối phương đi qua nhặt.