Nửa đoạn hành lang và bể nước thủy tinh đang nâng lên chầm chậm cuối cùng cũng dừng lại.
Thành Dương ngẩng đầu. Khối lớn bê tông cốt thép đổ sụp tạo thành một không gian tối om, chỉ có chút ánh trăng trút xuống, chảy trong dòng nước ngâm thi thể. Bốn phía lặng như tờ, lại thấp thoáng tiếng hát êm dịu mà bi thương, giai điệu hòa vang cùng sóng nước.
Y bò về phía ánh trăng.
Tiếng ca cộng hưởng trong tâm trí, mèo đen yếu ớt kêu lên. Thành Dương qua lại giữa đá sỏi, lắng nghe khúc nhạc, bất chợt tỉnh ngộ
—— đây không phải bài hát trong hiện thực, mà là một dạng hình thức của năng lượng tinh thần.
Người hát hẳn là Quản Kỳ.
Giai điệu nỉ non vắt trên tinh thần tuyến, lan tràn dệt thành một tấm lưới. Tiếng ca mỗi lúc một lớn, càng ngày càng mạnh, do có thêm nhiều người tham gia. Vô số giọng nói xa lạ bị kéo vào, ngày càng gần và rõ ràng hơn. Hình thức hợp xướng này khiến Thành Dương không khỏi hoang mang, bởi trong này có một phần lỗi của y. Thứ Quản Kỳ dùng là thân thể của y, tinh thần lực của y, và đom đóm của y.
Súng nổ, tiếng người hòa vang chợt ngưng bặt.
Cách miệng lối ra không xa, chỉ còn khoảng cách hai ba bước. Thành Dương đứng cạnh vách tường vỡ nát, ló đầu nhìn xuống phía dưới. Nội dung trong sổ tay thí nghiệm của Đàm Dung tràn vào óc, một ý nghĩ không chắc thực hiện được dấy lên trong lòng.
Y nghĩ,
mình nên kéo bà ta qua đây thế nào?
Nghe được tiếng súng, Quản Kỳ khẽ cười thành tiếng: “Ta thắng rồi.”
Bầu trời đêm nay không ánh sao, chỉ có sâu bọ bay đen kịt một mảng lớn. Bà ta không hứng thú phân biệt tiếng súng và hỗn loạn dẫn đến bao nhiêu cái chết, cũng không quan tâm chú ý sự sợ hãi trong lòng những người bị khống chế
—— Họ cho rằng bản thân lâm vào cơn ác mộng, mà không có gì chân thực và kéo dài hơn ác mộng của Quản Kỳ. Bà ta cúi đầu nhìn đại não của mình, đếm từng vòng từng vòng gợn nước gây nên bởi rung động âm thanh.
“Công đoàn, lính gác, dẫn đường.” Bà ta thầm nhủ: “Ta cũng biết, con người chỉ biết nổ súng vì lợi ích của bản thân, mà không phải công chính và trật tự. Bất luận thế nào, đến bước hiện tại này, ta đã đứng ở thế bất bại.”
Diệp Vũ Tình vẫn đang ngâm nga một mình.
“Qua đây.” Quản Kỳ dịu dàng nói: “Lính gác của ta, em cũng nên ra sân rồi.”
Diệp Vũ Tình nghiêng mặt mỉm cười với Quản Kỳ, đôi gò má trắng ngần dưới ánh trăng, dáng vẻ điềm nhiên. Tiếp đó, cô nghiêng mình dùng đầu ngón tay chạm nhẹ mặt nước, cầm súng xoay người rời đi.
Qua vài giây, hoặc là vài phút, vài giờ. Dù sao thì rất lâu trước đó, thời gian của Quản Kỳ đã dừng lại tại khoảnh khắc đại não và thân thể tách rời, không hề trôi qua nữa.
Nơi giao chiến rất xa, nhưng sát ý lại rất gần.
“Ninh Phi?” Bà ta mở mắt.
Hai tay Ninh Phi nắm chặt súng, quần áo rách tươm, ướt máu. Hắn không nhắm vào Quản Kỳ, mà là bộ não trong bể nước thủy tinh cạnh bà ta: “Trả cơ thể lại cho Thành Dương, bằng không ta lập tức nổ súng.“
Thế mà nó vẫn chưa chết, Quản Kỳ nghĩ.
“Nổ súng đi.” Bà ta nói: “Nếu như đại não ta trúng đạn, vậy ý thức của ta chỉ có thể mãi mãi ở lại thân thể này rồi.”
Nét mặt Ninh Phi méo mó, như căm hận, lại như muốn bật khóc. Nhưng vừa qua nháy mắt lại trở nên cứng rắn. Quản Kỳ thích nhìn phản ứng của hắn, cảm thấy thú vị. Vì thế bà ta lười biếng nheo mắt lại, dùng ngón trỏ chọc huyệt thái dương Thành Dương: “Ta đề nghị cậu hướng về đây nổ súng.”
“Câm miệng!” Ninh Phi cắn răng nói.
Quản Kỳ nhìn hắn, như đang thương hại một con thú bị giam cầm: “Cậu cứ thế một mình đến tìm chết ư?”
“Tìm chết chính là bà.” Ninh Phi khàn giọng nói: “Không ngờ bà lại sai Diệp Vũ Tình đi, một mình ở lại đây.”
Quản Kỳ lắc đầu: “Dù sao cậu cũng chẳng đành lòng tổn thương ta.”
Bà ta dùng giọng của Thành Dương, ép tiếng xuống thật thấp, như lời thì thầm giữa tình nhân lan trong gió đêm. Cùng tỏa lan tứ phía còn có pheromone cỏ tươi. Ánh mắt Ninh Phi khẽ dao động, tay cầm súng từ từ hạ xuống, chiến ý từng chút bị tan rã. Quản Kỳ giữ cằm, nhẹ nhàng vẫy tay với hắn. “Lại đây,
em
từng hứa sẽ bảo vệ
anh, không để
anh
chịu một chút tổn thương.” Bà ta nói, ngữ điệu chợt lạnh: “Ký ức này vẫn còn khắc rất sâu, nhưng từ nay về sau, cũng chẳng cần phải lưu giữ.”
Lưới tinh thần đột nhiên co rút.
Tinh thần lực mang theo lưỡi dao đến như sóng cuộn ngất trời, cắt lên người Ninh Phi từng vệt máu bầm dài và sâu. Ninh Phi liều mạng bất chấp xông lên, khóa đường lui hai bên của Quản Kỳ. Cơ thể bà ta đang sử dụng dẫu sao cũng đến từ một dẫn đường, tốc độ và sức phản ứng đều không thể so sánh, chỉ có thể cố gắng dùng khóa xích tinh thần trói lên người Ninh Phi, hòng khống chế hoạt động của hắn. Nhưng sức mạnh của Ninh phi cao hơn nhiều, dùng áp lực áp chế bà ta trên mặt đất.
Quản Kỳ nhắm mắt, nhanh chóng mà chuẩn xác vượt qua phòng tuyến tinh thần của Ninh Phi, tìm được điểm khởi động kim thăm dò kia.
Tiếng kêu rên truyền đến, pháo đài ý thức lung lay muốn đổ. Khi bà ta mở mắt ra lần nữa, phát hiện Ninh Phi cắn chặt răng, từng thớ cơ toàn thân đều căng cứng mà kiềm chế đau đớn, nhưng vẫn không buông tay, gắt gao áp chế bà ta. Động tác như đang ôm một bụi gai, hay một đống thủy tinh vỡ vụn.
“Buông tay.” Bà ta lạnh lùng nói.
Ninh Phi im lặng lắc đầu, mồ hôi trên trán ròng ròng lăn xuống.
“Cậu vẫn đang huyễn tưởng Thành Dương quay lại?” Bà ta mỉa mai: “Buông bỏ đi. Ta có thể mặc sức làm thế nào với cậu, cậu cũng không dám khiến thân thể này đau. Cậu quý trọng Thành Dương như thế, nếu ý thức của nó thật sự còn, tại sao đến giờ vẫn chưa ra?”
Mỗi một câu bà ta nói, nét mặt Ninh Phi lại u buồn một phần. Lính gác cúi đầu, đau đớn và kìm nén nói: “Anh ấy sẽ quay lại.”
“Nó sẽ không.” Quản Kỳ nhẹ giọng nói: “Ý thức của nó bị ta cắn nuốt, hòa làm một thể với ta; thân thể bị ta chiếm đoạt, mặc ta sai khiến. Đợi qua hôm nay, ký ức cũng sẽ bị ta xóa sạch. Đúng rồi, ta không thích đặc trưng sinh dục nam, nói không chừng sẽ còn giúp nó phẫu thuật cắt bỏ
—— cậu thích kết cục như vậy chứ?”
Phẫn nộ khiến khóe mắt Ninh Phi đỏ ửng. Quản Kỳ không đợi hắn đáp lại, giật giật cổ tay, nhận thấy không tránh khỏi. Thế nên bà ta cong gối, ra sức thúc vào bụng dưới Ninh Phi. Lính gác im lặng chịu cú này, không đánh trả. Quản Kỳ vừa điều khiển kim thăm dò rung động với tần số cao hơn, vừa cố gắng tìm cơ hội chống lại áp chế của Ninh Phi, khiến Thành Dương tung thêm quyền cước lên người hắn.
Dù sao Ninh Phi cũng chống đỡ không được lâu, bà ta nghĩ.
Bọn họ lăn lộn trên mặt nền xi măng vỡ nát, bỏ quên bể nước ngâm đại não không người trông coi. Ninh Phi chặn cổ bà ta, muốn đè bà ta lên mặt đất, nhưng rốt cuộc cũng chẳng ra tay. Quản Kỳ đánh hắn, dùng tinh thần lực lăng trì hắn. Vết thương toác ra, lại nhanh chóng khép miệng từ bề mặt da. Chỉ lưu lại từng vệt máu tối màu. Lính gác hắc ám tuy mạnh mẽ, dưới tình huống không đánh trả, tinh thần lực gần như cạn kiệt này, cũng dần rơi xuống thế hạ phong. Ác chiến khiến pháo đài tinh thần của hắn chịu đủ thương tổn nặng nề, lung lay sắp đổ.
“Cậu không thắng được ta.” Quản Kỳ nói: “Ai cũng không thắng được ta.”
Trong mùi thuốc súng rất nhạt của Ninh Phi bao bọc đắng cay và không cam lòng.
Một âm thanh rất nhỏ cất lên: “Meo.”
Mèo đen, và bể nước, đều ở sát rìa vết nứt trên nền xi măng.
Vẻ mặt Ninh Phi mờ mịt không kịp lên tiếng. Quản Kỳ mới đầu ngẩn ra, nét mặt dần trở nên vừa giận vừa sợ. “KHÔNG!” Bà ta hét, mượn xung lực mạnh mẽ bất ngờ vùng khỏi áp chế của Ninh Phi.
Con mèo đẩy bể nước cạnh mình xuống.
Thủy tinh va phải đá sỏi trong bóng đêm, tan thành vô số mảnh nhỏ văng tung tóe, từng mảnh phản chiếu ánh sáng. Bọt nước ướt sũng bắn lên mảnh thủy tinh, lên đá sỏi, lên đại não. Vì quán tính, đại não nảy lên lăn vài vòng, cuối cùng dừng lại cạnh bờ tường vỡ.
Phía dưới nữa là một bồn nước tạo thành một mặt tường thủy tinh lớn. Sóng nước âm u, giống như vực sâu địa ngục không thấy đáy.
Sắc mặt Quản Kỳ trắng bệch, tức thì nhảy xuống.